Mộng Trung Vãng Liên Hoa

Chương 4: Chương 4: Mộng Trung Vãng Liên Hoa [2]




Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Tông Chủ tĩnh thất.

Lam Hi Thần thưởng trà bên án thư, làn mi an tĩnh phủ lên đôi mắt mệt mỏi. Quầng nắng tinh khiết chiếu nghiêng nghiêng bên khay ngọc, khói trắng từ trong chén trà cuộn thành dòng lặng lẽ quẩn quanh cánh mũi thanh tú của y. Giống như chủ thể trong bức hoạ chấp bút bởi một cao nhân tuyệt kĩ, nét đẹp động lòng người của Lam Hi Thần bất cứ lúc nào cũng tản ra hào quang trong vắt, khiến cho kẻ đối diện phải ngượng ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào gương mặt hoàn mỹ ấy.

Y thong thả nhấp từng ngụm trà nhỏ, những ngón tay còn lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tiếng vang đan vào nhau tạo thành những chuỗi giai điệu êm tai. Nước trong chén trà cạn gần đến đáy, cũng là lúc y mở ra đôi mắt tinh anh của mình, đứng dậy đi đến lấy ra một cái hòm gỗ, bên trong là bút lông và những nghiên mực màu đủ loại.

Lam Hi Thần trải ra một tờ giấy trắng tinh, xắn tay áo bắt đầu mài mực. Chiếc bút lông trong tay y như một vật thể sống nhảy múa trên trang giấy, cánh tay trắng nõn uyển chuyển mà hữu lực nhịp nhàng vạch ra những vệt bút tinh tế.

Nam nhân say sưa phóng bút, mực màu trong nghiên vơi đi không ít. Thảng đến giờ Ngọ, y mới hài lòng hạ bút xuống nghiên mực, ngón tay thanh tú khẽ nhu nhu mi mắt mệt mỏi.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa trầm ổn vang lên, kèm theo đó là thanh âm khàn khàn của lão nhân. Lam Hi Thần vội vội vàng vàng cuộn bức hoạ lại thả vào ống tre, đem bút nghiên giấu đi thật kĩ. Khi đã chắc chắn không còn dấu vết gì vương lại, y mới dám thở ra một hơi, kiểm tra lại y phục một lượt, nhanh chóng bước ra mở cửa.

-Trạch Vu Quân, ta làm phiền ngươi nghỉ trưa sao?

Lão tiền bối Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần ngồi xuống chiếu, cẩn trọng nhận lấy chén trà y đưa tới, trong thanh âm che giấu ý tứ khó nhận ra. Lam Hi Thần đương nhiên thấy được thoáng nghi ngờ trong ánh mắt của thúc phụ, an tĩnh cong môi mỉm cười, khéo léo đáp lời.

-Thúc phụ, đêm qua ta nhận được thư báo từ Thanh Hà Nhiếp thị, vì đặc biệt lưu tâm mà thức muộn hơn bình thường, sáng nay không tránh khỏi cảm thấy hơi chóng mặt. Ta dự định sẽ chợp mắt một lát, sau đó sẽ tới nhã thất vấn an người.

Lam Khải Nhân gật gù phất phất tay, chân mày đang nhíu lại chợt dãn ra mấy phần:

-Trạch Vu Quân tận tuỵ vì gia tộc như vậy, Cô Tô Lam Thị hưởng phúc từ Tông Chủ anh minh đức độ, gia môn đương nhiên vững bền. Ta chỉ có một mong muốn nhỏ thôi, giá như Hàm Quang Quân có thể giữ lại cho tổ tông ít mặt mũi, cắt đứt dây dưa với tên đại ma đầu Nguỵ Vô Tiện, toàn tâm hỗ trợ Trạch Vu Quân gánh vác công việc, ta sau này có xuống dưới đó, ít ra cũng có thể đường hoàng ngẩng mặt nhìn liệt tổ liệt tông...

-Thúc phụ! Sao người lại nói như vậy a, ta có thể đảm đương được, không cần đệ ấy phải lao tâm khổ tứ đâu. Thúc phụ đột nhiên nhắc tới đệ đệ, lại có ý nhắc nhở thế này... Phải chăng là... đôi phu phu kia lại đắc tội gì với người phải không?

Lam Hi Thần nhấp một ngụm trà, trong bụng dâng lên ý cười nhẹ. Lão thúc phụ nghe đến đôi phu phu Hàm Quang Quân Nguỵ Vô Tiện, nộ khí lại một lần nữa dâng lên đến mặt, bốc ra bừng bừng ở hai lỗ tai, đoán chừng y đã nói trúng trọng tâm câu chuyện. Lam Hi Thần phía đối diện đổ một tràng mồ hôi lạnh, chén trà đưa đến miệng rung rung nhè nhẹ.

-Trạch Vu Quân, người nói xem... giữa thanh thiên bạch nhật, ngang nhiên kéo nhau vào tĩnh thất làm cái sự tình kia, vi phạm cùng một lúc sáu mươi chín điều gia huấn của Cô Tô Lam thị, việc này có thể nhắm mắt cho qua được không? Từ khi nào Hàm Quang Quân lại coi thường gia huấn của gia tộc đến vậy? Còn không phải là từ lúc tên họ Nguỵ đó quấn lấy hắn sao? Tổ phụ tổ mẫu Cô Tô Lam thị có linh, chắc hẳn là đã thất vọng về ta lắm. Ta sống đến ngần này tuổi rồi, con cháu vẫn không để ta vào mắt, giữ lại chút sĩ diện cho gia tộc a...

Lão tiền bối bất đắc dĩ ôm đầu, nhân dịp có thể ngồi lại với Lam Tông Chủ xả hết nỗi bực tức trong lòng. Kiên nhẫn nghe hết lời than phiền của thúc phụ, Lam Hi Thần không biết làm gì hơn, đành nói đỡ cho đệ đệ vài câu, hi vọng có thể làm nguôi ngoai cơn giận của lão tiền bối.

-Thúc phụ à, nói gì thì nói, Nguỵ Vô Tiện cũng là một người thông minh, năng lực không thiếu, cũng rất có bản lĩnh. Lam Trạm có được một người tri kỷ hắn yêu thương nhường ấy, còn có thể làm cho hắn vui vẻ, cùng hắn ngao du tứ hải, chẳng phải tốt hơn là hắn ép buộc mình thành thân với người mình không yêu, mãi quẩn chân ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ sao? Tính hướng Lam Trạm từ nhỏ đã tự bế, nếu không có Nguỵ Vô Tiện, ta phỏng đoán, giờ này hắn vẫn còn là một toà băng sơn, ngàn năm đục đẽo cũng không nứt ra nổi một mảnh nha.

-Ta là thúc phụ của hắn, ngoài Trạch Vu Quân ra, còn ai trên đời này muốn hắn được hạnh phúc hơn ta chứ? Nhưng thật sự tên Nguỵ Vô Tiện đó là kẻ rất phiền phức, chỉ sợ Hàm Quang Quân nửa đời còn lại, đều phải theo hắn giải quyết rắc rối.

Chuyện Nguỵ Vô Tiện bị người người đuổi đánh làm sao một người cổ hủ cố chấp như Lam Khải Nhân có thể nuốt xuống cho được. Dù lão tiền bối thương Hàm Quang Quân hơn cả con ruột của mình, lão cũng không thể miễn cưỡng bản thân đi ngược lại gia huấn của Cô Tô Lam thị. Lam Hi Thần biết nội tâm thúc phụ đang đấu tranh dữ dội thế nào, cố gắng kiềm chế không cười lên thành tiếng, mất một hồi cố gắng thu thập bản thân, mới dám tiếp tục bình luận:

-Nếu sợ phiền phức, năm đó hắn đã chẳng ôm Di Lăng lão tổ trốn vào hang đá, nhận đến ba mươi roi tiên giới, cam chịu nằm sấp đến ba năm đâu. Nguỵ Vô Tiện được hiến xá, bao nhiêu hoạ nạn từ hắn mà phát sinh, ấy vậy mà Lạm Trạm vẫn kiên quyết không rời đến nửa bước. Hắn vẫn là cố chấp như vậy, vất vả thêm một chút, đối với hắn có hề gì? Tấm chân tình hắn dành cho Nguỵ Vô Tiện thiên địa còn cần phải nghi ngờ nữa sao.. Thúc phụ à, đã qua chừng ấy thời gian rồi, người cũng nên chúc phúc cho hắn đi thôi...

-Không! Nhất định không! Cô Tô Lam thị không thể chấp nhận loại thứ tức* đó! Ngươi không cần khuyên nhủ ta, huynh đệ các ngươi suốt thời gian qua nhất định thông đồng với nhau nói đỡ cho Nguỵ Vô Tiện rồi. Ta không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, ngươi không cần nhọc lòng khuyên nhủ ta nữa đâu.

*thứ tức: Dâu thứ

Trước khi đến đây, Lam Khải Nhân nghĩ rằng sẽ có được một tấm tri kỷ, cùng mình nói đạo lý, không nghĩ đến lại tự chuốc thêm bực bội vào người. Lão phát giận bỏ ra ngoài, còn Lam Hi Thần ngồi thẫn thờ trên manh chiếu, không biết làm thế nào cho phải. Ngay cả bản thân y cũng lén lút giấu thúc phụ một vài chuyện, y không biết nên lấy tư cách gì để bao biện cho đệ đệ của mình. Lam Hi Thần hiểu tính cách của thúc phụ, để người có thể thay đổi định kiến của mình cần không ít thời gian, dục tốc bất đạt, miễn cưỡng ép buộc chỉ tổ sôi hỏng bỏng không, chuyện của y cũng khó mà êm xuôi được. Lam Hi Thần không thể làm gì hơn là ngán ngẩm lắc đầu, xoay người lấy ra bức hoạ trong ống tre.

Qua chừng ấy thời gian, mực cũng đã khô, màu lên còn đẹp hơn so với mường tượng của y. Lam Hi Thần đặt bức hoạ lên bàn, âm trầm thưởng thức những đường nét của bức chân dung này, nơi đáy mắt nhu tình bất giác lấp lánh ánh thuỷ quang..

Bờ môi diễm lệ tựa khuyết nguyệt...

Sống mũi thanh tú tựa xuân sơn..

Lam Hi Thần giống như đang nhâm nhi một chén rượu, ánh mắt đi tới đâu cơn say quyến luyến theo đến đó.. Y dừng lại thật lâu nơi đồng tử chính trực lại có chút bạo tàn của mỹ nhân, hô hấp đột nhiên trì trệ, trái tim trong ngực co bóp mãnh liệt, cổ họng cơ khát đến khó chịu.

Mỹ nhân trong bức hoạ khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ tươi, nơi vầng trán xán lạn điểm một đoá liên hoa chín cánh, ánh nhìn lả lơi cùng ma mị hút ra từng mảng linh hồn y, đem thân thể cùng nội tâm vắt kiệt không chừa lại một giọt. Khoé môi mỹ nhân bày ra một nụ cười quyến rũ, nơi đáy mắt lộ ra không ít ý tứ khiêu khích, nhưng vẻ bất khuất trên gương mặt không tài nào che giấu được. Lam Hi Thần cảm thấy một trận khô nóng trong người, không cần nhìn qua cũng biết tình trạng thân thể của mình thế nào, lồng ngực theo phản xạ nhả ra một luồng hơi thật dài.

Mỹ nhân là do y hoạ ra, nhưng chính y cũng không kiểm soát được mình, y cũng là nên tự cảm thấy xấu hổ đi. Nếu người đó biết được Lam Tông Chủ vì bức chân dung của mình mà có loại phản ứng này, hắn nhất định sẽ không ngần ngại xách roi lên, ngược y một trận thê thảm.

Lam Hi Thần rùng mình nghĩ đến ái nhân trong lòng, cẩn thận cuộn bức hoạ lại đặt sang một bên, vội vàng túm lấy chén trà uống từng ngụm lớn, hi vọng có thể xoa dịu đi cơn khát trong mình. Y lẩm nhẩm cầu nguyện tiểu tử nào đó nghe lời mà lui xuống, bằng không một canh giờ sau gặp mặt môn sinh Cô Tô Lam thị, bọn họ sẽ nhìn thấy y trong bộ dạng xấu hổ này mất.

May mắn cho Lam Hi Thần, trên thân thể hiện tại y ít nhất vẫn còn quản được một địa phương. Nhận thấy vẫn còn thời gian, y đem bức hoạ bọc lại hoàn hảo, niêm phong trong ống tre, viết thêm một lá thư, mang tất cả đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.