Đáp lời hắn chỉ có một giọng cười khúc khích, thanh âm lanh lảnh tựa như tiếng chuông bạc. Từ phía xa xuất hiện một nữ nhân kiều diễm, ẩn thân trong tấm áo lông thú trắng tinh không pha một sợi tạp. Minh Tiến hơi giật mình nhìn tới, trong lòng vội vã tụng niệm vô thần. Hắn đã nhìn thấy nơi mi tâm nữ nhân trước mặt xuất hiện một dấu chu sa đỏ tươi – thứ mà Ngân Nguyệt mô tả là Dâm Huyết Ấn. Chắc chắc nữ nhân trước mặt hắn là một Cửu Vỹ Hồ.
- Ai da… chàng nóng tính quá nha… hi hi hi…
Linh Trâm che miệng cười, ánh mắt lúng liếng đưa đẩy nhìn về phía Minh Tiến. Trong ánh mắt mê hoặc nam nhân ấy, còn âm thầm ẩn chứa cả chút khiêu khích cùng với câu dẫn dục tâm. Minh Tiến nhắm mắt, sau đó rất nhanh mở mắt ra, con ngươi hắn hoàn toàn tràn ngập một màu kim sắc, hắn nhàn nhạt mà nói.
- Cửu Vỹ Ma Hồ, không cần dùng Mị Hồ thuật với ta đâu. Mau tróng giải trừ bùa chú cho nàng ấy, ta sẽ tha cho ngươi một đường sống!
Minh Tiến liếc nhìn tới Kỳ Dao, khẽ gật đầu trấn an nàng. Kỳ Dao đương nhiên chẳng thể nào mà an tâm nổi rồi, Hồ Ly khi đã tu tập đạt tới Cửu Vỹ đương nhiên thực lực không hề thấp. Thêm nữa bản thân lại mang mị hoặc hơn người, nàng chỉ lo Minh Tiến sẽ rơi vào bẫy mà thôi. Điều này không cần nàng nói mà ngay bản thân Minh Tiến cũng đã trấn động không ngừng .Hắn ở bên Ngân Nguyệt, đương nhiên hiểu sức mạnh của Cửu Vỹ Hồ còn cao hơn cả tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ. Nếu để hắn đấu với Ngân Nguyệt, dám chắc chín phần là hắn đại bại, hắn vừa rồi nói cứng chỉ nhằm trấn an Kỳ Dao mà thôi. Linh Trâm vẫn cười đầy mị nhĩ, nhẹ nhàng tới gần. Khi nàng ta cách hắn chỉ khoảng năm bước chân, đột nhiên dừng lại. Nàng nói với giọng van vỉ câu tâm dẫn phách.
- Ai… chàng thật là xấu nha, sao lại quan tâm tới nữ nhân xấu xí đó làm gì chứ?
Linh Trâm dùng ánh mắt kiêu kì hướng tới Kỳ Dao, Kỳ Dao trong lòng lúc này phát hỏa rồi, nếu không phải nàng đang trúng chú thuật thì chắc chắn nàng đã liều mạng với con Hồ Ly chín đuôi này. Sau đó lại nhìn tới Minh Tiến, thân hình uốn éo đầy mị nhãn mà nói.
- Cũng được, thiếp có thể để cho cô ta rời đi… Nhưng chàng phải ở lại với ta, phải cùng ta tu luyện Hoan Lạc Đại Pháp… Ân, vậy được chứ?
Linh Trâm trước con mắt ngỡ ngàng của hai người nọ, khẽ trút bỏ tấm áo khoác lông thú xuống dưới chân. Nàng ta lúc này mặc một bộ đồ không thể tối giản hơn được nữa, nơi cặp nhũ phong căng mọng ấy chỉ là một dây vải buộc lại sau lưng, hai đỉnh núi còn lờ mờ gồ lên sau lớp vải. Còn phần eo trở xuống thì chỉ che đi bằng một cái váy ngắn cũn cỡn, mơ hồ nếu nàng ta nhấc chân lên cao một chút là lộ ra tất cả. Ngay cả Kỳ Dao cũng bất ngờ, sau đó thì mặt đỏ lựng mà nhắm mắt lại không dám nhìn tới. Bộ y phục khiêu gợi nọ giúp Linh Trâm khoe ra toàn bộ những gì quyến rũ nhất của nàng, cặp đùi thon dài, cái eo thon nhỏ, kiều đồn đầy đặn, cặp đào tiên căng mọng nhấp nhô. Làn da trắng ngần khiến cho mị hoặc đạt tới mức cực hạn. Nàng uyển chuyển bước tới gần Minh Tiến, dường như còn cố ý lắc eo khoe ra kiều đồn mê hoặc. Minh Tiến trong mắt ánh kim quang đại thịnh, nhưng thân hình run rẩy không thôi, nơi trán mồ hôi đã chảy xuống từng giọt, từng giọt.
Linh Trâm bước tới gần, nhìn tới khuôn mặt Minh Tiến thì hi hi cười lên, dùng một ánh mắt lẳng lơ công kích tới sự kháng cự của hắn. Trong lòng nàng cũng hơi ngạc nhiên: “Tên Minh Tiến này định lực cũng cao nha, chứ như nam nhân khác chắc chắn đã lao vào mà ôm ấp mình rồi, quả là có chút thú vị!”. Nàng suy tính, cảm thấy càng lúc càng có hứng thú với tên nam nhân trước mặt, hứng thú thu phục càng lúc càng mạnh. Minh Tiến cắn răng, hắn lập tức phong bế thính giác để tránh phân tâm, đồng thời truyền âm cho Kỳ Dao.
- Ngay khi tôi làm chúng mất tập trung, cô lập tức rời đi ngay. Chúng ta dù giáp công cũng không phải đối thủ của Cửu Vỹ Ma Hồ này!
Sau đó,hắn nhìn tới Cửu Vỹ Hồ trước mặt, hạ giọng hỏi.
- Cô tên là gì? Mau thả bạn ta đi, ta chấp nhận theo cô!
- Ân, được thôi!
Linh Trâm cười, phất tay một cái giải trừ chú pháp cho Kỳ Dao. Kỳ Dao lúc đó nhìn tới hai người bằng ánh mắt phức tạp, đưa tới Minh Tiến một cái nhìn lo âu, sau đó vội vã rời đi. Nàng thừa biết lúc này, cho dù nàng ở lại cũng khó có thể cùng hắn giáp công mà thắng nổi Cửu Vỹ Hồ này. Nàng cảm thấy lo lắng cho hắn, nhưng cũng tin hắn vì hắn mang thân phật tu, khó bị nữ Hồ này chi phối. Chờ cho ánh tử quang bay đi xa, lúc này Minh Tiến mới thầm thở phào, trong đầu tìm cách ứng phó với hồ nữ trước mặt. Linh Trâm thì đã lén truyền âm cho năm tên thủ hạ bám theo nữ nhân vừa rời đi, gặp địa hình thuận lợi lập tức giáp công, bao vây mà diệt sát. Linh Trâm áp toàn bộ tấm thân khiêu gợi ấy vào người hắn, hai tay ngọc ôm chặt lấy lưng hắn mà thủ thỉ.
- Ta tên Linh Trâm… chàng mau ôm ta đi… hôn ta…
Minh Tiến vẫn bất động, trong lòng điên cuồng tăng cường khí pháp phạn âm. Thậm chí hắn đã phải vận dụng chân khí trong cơ thể thành những cây kim mà nhắm tới tim mình, nếu có bị mê hoặc thì lập tức vận dụng mà công kích, đau đớn khôn tả ấy sẽ giúp hắn tỉnh lại. Nhưng hắn cần thêm thời gian, hắn cần phải đánh lạc hướng nữ Hồ Ly này ,vì thế tán đi khí tức mà liều lĩnh trùm lên môi nàng ta. Linh Trâm hơi bất ngờ, nhưng sau đó cho rằng mình đã mị hoặc được nam nhân này, vì thế hào hứng đáp lại. Dâm Huyết Ấn nơi trán dần lóe sáng nhàn nhạt.
“ Ba mươi giây… hai mươi… mười… tới lúc rồi!” Minh Tiến đếm ngược, từ trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện khẩu súng dạo nọ, hắn đột nhiên nhẩy lùi lại mà nhắm tới Linh Trâm mà bóp cò. Uỳnh uỳnh uỳnh liên tiếp sáu tiếng, từ nòng súng liên tiếp sáu đạo hỏa đạn xuất hiện, gầm gào trong không trung rồi tụ lại thành một con hỏa long to lớn, mang theo khí áp khủng bố mà lao về phía Linh Trâm. Nàng ta thấy Minh Tiến thoát được mị thuật thì càng hứng chí, khẽ lắc thân một cái. Toàn thân đã mặc một bộ phiến giáp màu xanh, trên tay cung đã căng lên, nhằm hướng hỏa long mà bắn tới.
Vút! Một đạo bạch quang xé gió lao tới hỏa long đang gầm gào, chỉ thấy bục một tiếng rất nhỏ, sau đó là Choang! - tiếng vỡ vun tựa như pha lê bị đánh rơi. Minh Tiến lúc này không còn tin nổi vào mắt mình nữa, nhìn tới đám băng vụn tung tóe dưới đất mà há hốc miệng. Linh Trâm vẫn giữ nguyên nụ cười mê người ấy mà hướng tới hắn, tuy vậy trong lòng có chút tán dương Minh Tiến. “Chỉ mới là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ mà đã có thực lực như vậy, quả thật là một nhân tài hiếm có!”. Minh Tiến không thể ngờ nổi, hỏa long được tạo thành từ sáu viên đạn chân lực của Huệ Tuệ mà nữ Hồ Ly chỉ một băng tiễn đã khiến nó đóng băng mà tan vỡ, hắn lẩm bẩm.
- Không thể… không thể nào… đây là nghịch thiên…
- Hi hi hi… chàng đã chịu thua ta chưa?
- Không bao giờ, tiếp chiêu đi!
Minh Tiến gào lên, lại bắn ra sáu viên đạn nữa, chỉ khác là lần này loại đạn đã được thay đổi sang băng hệ. Băng long lần này uy mãnh hơn Hỏa long lúc trước nhiều, vì hắn đã dồn thêm chân lực bản thân vào đó. Linh Trâm thấy vậy vẫn cười nhạt, bắn ra hai mũi tên,một mũi lao tới băng long, mũi còn lại lao tới Minh Tiến. Chỉ thấy một màn kinh tâm động phách nữa, khi mà mũi tên kia lao tới băng long, lập tức cuồng phong nổi lên kéo chúng lao ngược về phía Minh Tiến. Mũi tên thứ hai thì gắt gao lao thẳng vào mặt hắn, Minh Tiến vội vã đỡ gạt.
Binh một tiếng lớn, hắn đã gạt bay mũi tên. Nhưng tay hắn thì bị chấn động nặng nề, dường như xương đã bị rạn nứt khiến hắn buông rơi hắc kiếm. Bàn tay lúc ấy run rẩy, gân xanh nổi lên trong vô cùng kinh sợ. Cùng lúc ấy là băng long ầm ào lao ngược về phía hắn khiến hắn chỉ còn kịp tung ra hai tấm Thiên tinh phù kim hệ mà phòng ngự. Ầm ầm, oanh oanh những tiếng lớn đinh tai nhức óc, một màn bụi lạnh lẽo tràn ngập khắp không gian nơi đây. Linh Trâm vẫn giữ nguyên nét mặt, cười mà bước lên phía trước. Đám bụi dần dần tan biến, để lộ ra một thân ảnh nam nhân quần áo xác xơ rách nát. Toàn thân là chi chít các vết rách dài ngắn đang rỉ máu, cánh tay phải hoàn toàn biến thành một cây xương rồng, được cắm toàn bộ bằng băng. Tay trái, nơi vai có một miếng băng lớn găm xuyên qua, máu đang không ngừng rỉ ra nơi vết thương. Súng rơi dưới đất, túi trữ vật cũng bị văng ra cách đó không xa, Minh Tiến lần đầu tiên có cảm giác bất lực vô cùng, chỉ có thể giương mắt mà nhìn tử thần xinh đẹp đang từng bước, từng bước áp sát hắn…