Kim Minh lúc này vẻ mặt vô cảm, nước mắt cũng đã ngừng rơi. Nàng giờ trông giống một con búp bê sống hơn là một con người, ánh mắt lúc này không còn một chút cảm xúc nào, hơi thở ngắt quãng không đều. Kim Oanh thấy vậy thì cười đầy thống khoái, sau đó mới nói tiếp.
- Ta đã đưa thư tới Vương Hậu, nói muốn để ngươi tiến cung, chỉ vậy thôi. Đương nhiên ngươi biết nên cư xử ra sao cho đúng lễ chứ, tất cả nhân mạng trong Kim gia đều phụ thuộc vào ngươi!...
Hùng Lệ lơ lửng trong miệng giếng, hắn nghe thấy tất cả, lại nghe thấy Kim Minh im lặng thì vô cùng sợ hãi. Cắn răng, tập trung mọi sức lực bản thân. Không biết do may mắn hay là do hắn tự ám thị cho mình. Chỉ với một bàn tay phải cắm vào vách giếng, hắn bật được cả thân thể to lớn ấy lao lên khỏi miệng giếng. Hắn đã từng xem qua những tài liệu khoa học, chúng nói về những khả năng phi thường của một người. Trong những tính huống nguy cấp, sức mạnh hay bất cứ phương diện nào đấy của con người đều bộc phát ra cực hạn. Điển hình như trong kháng chiến chống Mĩ, có một nữ dân quân chỉ nặng chưa đầy 45Kg có thể vác được một hòm đạn nặng tới 50Kg. Thậm chí ngay bản thân nữ dân quân nọ cũng không hề biết, chỉ là sau trận đánh, mọi người kể lại thì bà ta mới giật mình. Sau đó ít lâu, đã từng có những đoàn chuyên gia nghiên cứu đã gặp bà, yêu cầu bà diễn lại nhưng không tài nào làm được. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết là vì sao, nhưng lúc này hắn không quan tâm, không cần thiết phải quan tâm. Hắn lúc này chỉ quan tâm tới Kim Minh, tới sự an toàn của nàng ấy.
Từ miệng giếng, một bóng trắng to lớn lao vút lên khiến tất cả đều giật mình, Kim Minh thì khẽ ngước nhìn lên, sau đó ánh mắt có chút mừng rỡ. Nhưng ánh mắt ấy chẳng hiện ra được bao lâu thì lại thay bởi sự kinh hãi cực độ, nàng run run nói.
- Kim Trùy Lăng Vân?!
Chỉ thấy Kim Oanh khẽ búng người phi lên, từ cổ tay xuất ra một trái trùy chỉ nhỏ cỡ cốc trà, được buộc một dải lụa trắng mà ném tới. Trái trùy nhỏ nọ đột nhiên sáng rực, ánh kim quang chói mắt, dải lụa nọ dường như cũng không kém, ánh bạch quang không ngừng lấp lánh. Chúng lao tới phía Hùng Lệ, hắn theo bản năng dùng hết sức chém xuống.
Bục! Hực! Khung cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn, Hùng Lệ chỉ cảm thấy một cú đấm cực mạnh giáng thẳng vào ngực hắn, đánh bay hắn lại một quãng, để lại trên mặt đất một vệt máu dài, đẩy bắn hắn đi như một viên đá bị ném. Rắc, rắc, rầm! Thân hình hắn quăng đi đốn ngã mấy thân cây, sau đó khựng lại khi chạm vào một tảng đá lớn, tảng đá trên mình lắc rắc những thanh âm rạn nứt. Kim Oanh từ từ hạ xuống, nhìn kim Minh bằng ánh mắt tán thưởng.
- Khá lắm, quả không hổ danh con gái của Hạ Yển Nhai - Hộ Quốc Vệ Tướng. Có đủ nhãn lực nhìn ra một trong thập tam kì bảo!
Lại hướng tới Hùng Lệ.
- Không ngờ tên phế nhân ngươi lại sống dai đến như vậy, chết đi!
- Oanh Cô, con thề sẽ nghe lời người, cầu xin người hạ thủ lưu tình,tha cho Tiến ca…
Nàng nói chưa hết câu, chỉ thấy Kim trùy Lăng Vân một lần nữa lóe sáng, nó bay tới, dải lụa trắng như mãnh xà quấn chặt lấy Hùng Lệ, sau đó mạnh mẽ kéo hắn nhấc bổng lên, ném lại về phía cái giếng. Hùng Lệ lúc này toàn thân đau đớn tê dại, bất lực, chỉ có thể hét lớn.
- Kim Minh, muội đừng nghe theo lời bà ta. Muội hãy tự sống theo cách của mình, nếu được, hãy tìm tới Minh Gia Trang ở Hiểu Vân, sẽ có người giúp muội…!
Chủm!!! Một thanh âm trầm thấp vang lên, nước bắn tung tóe tới tận miệng giếng, sau đó là những thanh âm ụp oạp… cuối cùng thi im lặng. Kim Oanh cười nhạt, đoạn xoay người rời đi, chỉ để lại một câu.
- Canh gác cho cẩn thận, đừng để nó trốn đi!
Đi được thêm một quãng, nàng ta lại lẩm bẩm . “Muốn tìm tu chân giả cứu viện sao?... Hừ! Đừng có mơ!”…
Thân hình to lớn của hắn chìm dần, chìm dần xuống dưới nước. Nước lạnh tràn vào mũi,vào tai khiến hắn như thanh tỉnh đôi chút, theo bản năng cố hít vào chút không khí. Nhưng quanh hắn đều là nước lạnh chứ đâu phải không khí, những luồng nước lạnh như băng ấy tràn vào phổi, vào trong thân thể hắn khiến hắn cố gắng giãy dụa… nhưng,tất cả đều vô dụng. Hắn chỉ có thể gắng sức trong chốc lát rồi đờ người ra, chấp nhận số phận.
“ Ta sắp chết ư?... Ta sắp chết…”. Lúc này, trong đầu hắn chỉ vẻn vẹn có mấy chữ này. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nếm trải cái hương vị đứng trước lưỡi hái tử thần. Hắn không còn sợ hãi, không còn run rẩy nữa. Thay vào đó, lúc này hắn cảm thấy hết sức bình thường, hết sức tĩnh lặng. Trên môi hắn hiện lên một nụ cười cay đắng. “Ông trời,ngươi có mắt hay không?” Không gian xung quanh dần dần trở nên mông lung, mơ hồ với hắn, mắt hắn nặng trĩu, dần dần khép lại. Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy đó là một vùng sáng lớn, một vùng sáng màu lam phía xa xa…
Trong Linh Thành của Hùng Lệ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt phức tạp của hắn, Xích Nha và Phi Yến ánh mắt lấp lánh những tinh quang vui sướng, hai người lập tức hóa lại hình dáng long thân, sau đó hóa thành hai đạo quang mang mà vượt qua ba cửa ải nội tâm của hắn. Hai đạo ánh sáng, một đỏ, một lam như cá chép vượt vũ môn, ầm ầm ào ào bay ra khỏi hai mắt hắn. Chúng dần dần xoay tròn, càng lúc càng nhanh trong làn nước lạnh ấy như vùng vẫy thỏa thích, như một kẻ lạc trong sa mạc tìm thấy một ốc đảo có nước mà nhảy vào. Một hồi lâu, hai đạo ánh sáng nọ mới dừng lại, như đang tìm kiếm điều gì, sau đó bay tới mà quấn quanh lấy Hùng Lệ, kéo hắn lao thật sâu xuống dưới đấy giếng, nơi có luồng lam sắc mờ ảo đang lập lòe phát sáng…
Viên gia hậu viện.
Viên tộc trưởng cùng phu nhân lúc này sắc mặt nhợt nhạt vô cùng. Viên tộc trưởng thì không ngừng đi đi lại lại, trên mặt lông mày nheo lại, thần thái căng thẳng, chốc chốc lại thở dài. Viên phu nhân thì sụt sùi khóc thầm, hồi lâu lại hướng nhìn tới gian phòng đang đóng kín cửa bên cạnh, ánh mắt đau đớn nhìn những bóng người phản chiếu trên nền cửa…
Viên Chính tập trung tu tập trong Huyết Trì, với mục tiêu đánh bại Hùng Lệ, y đã có những bước tiến lớn. Từ một Tam Vỹ Hồ đột phá cảnh giới, thăng cấp lên Tứ Vỹ. Điều đặc biệt khiến hắn hài lòng hơn cả là hắn đã đạt tới mức mới trong việc tâm – khí hợp nhất với cặp trủy thủ Ngưng Nguyệt Phi Tuyết.
Về Ngưng Nguyệt Phi Tuyết, cặp trủy thủ này chính là một trong thập tam kì bảo của Linh Sơn. Cũng tương tự như thập đại chi bảo của U Châu, thập tam kì bảo của Linh Sơn cũng không hề kém cạnh. Tuy chưa từng giao đấu qua, nhưng với uy lực kinh người của nó thì cũng đã khiến người ta cho nó xếp ngang hàng. Ngưng Nguyệt Phi Tuyết danh bài thứ chín, là một cặp song trủy thủ. Dương trủy – Ngưng Nguyệt, Âm trủy – Phi Tuyết. Mỗi khi rời vỏ thì Ngưng Nguyệt luôn toát ra ánh kim quang rực rỡ, quang nhiệt mạnh mẽ khiễn người ta đặt cho nó cái tên này. Phi Tuyết thì trái ngược, khi rời vỏ thì hàn khí mãnh liệt, không khí phảng phất xuất hiện những bông tuyết rơi xung quanh, cực kì mỹ lệ.
Viên Chính đang vô cùng cao hứng, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết tùy ý rời vỏ, ánh kim quang cùng thanh quang trong phút chốc hiện ra rực rỡ. Hắn vô cùng cao hứng, Tứ Vỹ khẽ xuất hiện. Tay phải nắm chuôi Ngưng Nguyệt, tay trái nắm chuôi Phi Tuyết, Viên Chính đứng giữa Huyết Trì, im lặng nhắm mắt xuất thần, cảm nhận từng luồng chân lực từ cơ thể mình truyền tới chúng. Y đột nhiên mở mắt, quát to một tiếng, giơ song trủy thủ trước mặt thủ thế, sau đó song trủy thủ cùng xuất chiêu. Chỉ sau tiếng quát ấy, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết đồng thời phát quanh mãnh liệt, từng luồng từng luồng nhiệt khí cùng hàn khí ầm ào tụ lại trên lưỡi trủy thủ. Chúng tích tụ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc. Nếu ai nhìn thấy Viên Chính lúc này, chắc hẳn sẽ cho rằng hắn đang cầm một cặp song kiếm chứ không phải là một cặp trủy thủ. Khi chém ra, lập tức có hai đạo đao phong với hai luồng khí tức trái ngược cùng lúc xuất hiện, ầm ào lao về phía trước. Đạo phía trước tựa như một quầng lửa đỏ rực, nhiệt khí dũng mãnh lan tỏa, thậm trí còn để lại trên mặt nước của Huyết Trì một dải lửa dài bừng bừng bốc cháy hồi lâu. Đạo thứ hai thì thanh quang rực rỡ, hàn khí ầm ầm lan tỏa, khi lao đi còn để lại một dải dài phía sau những bông tuyết rơi ,mặt Huyết Trì cũng xuất hiện một đường băng đá dài.
Ầm ầm! Hai đạo đao phong nọ lao vào vách đá ở một góc Huyết Trì, lập tức đánh lõm một mảng tường đá lớn. Trên vách đá, vẫn còn một vệt lửa đang bừng bừng cháy, một vệt băng đá dài vẫn đang không ngừng tỏa ra hàn quang. Viên Chính nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt vui sướng cực hạn, nhảy lên mà hú lên một tiếng đầy thống khoái. Chợt từ phía xa xa truyền đến một luồng sát khí mãnh liệt khiến hắn giật mình, vội quay đầu lại nói lớn.
- Ai?!
Vô Lệ đã tới Huyết Trì từ lâu, nhưng y tò mò về Tứ Vỹ Hồ này vô cùng nên lẳng lặng đứng nhìn, không hề quấy quả hắn tu luyện. Chỉ tới khi thấy hắn xuất ra một thế công mãnh liệt như vậy thì cảm thấy vô cùng hứng thú, chính thức xuất hiện ra oai, dùng sát khí bản thân để kiểm tra. Vô Lệ chỉ thấy Viên Chính đứng đó, thân hình không mảy may run rẩy trước sát khí của mình thì cười đầy quỷ dị.
- Hắc hắc… khá tốt, khá tốt…!
- Ngươi là ai, sao lại dám đột nhập Huyết Trì tôn nghiêm?
Viên Chính cau mày nói, chỉ thấy nam nhân nhỏ thó phía xa xa chỉ cười một cách kì quái thì cau mày hỏi lại. Vô Lệ cười một hồi lớn hơn, điều này khiến Viên Chính cau mày, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết như nhảy múa trên tay hắn, Tứ Vỹ phía sau đã hóa lớn, nhẹ nhàng phe phẩy phía sau lưng. Hắn lại nói.
- Ngươi là ai? Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi đây! Nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!
- Hắc hắc… Có chí khí… Hắc hắc, tiểu tử họ Viên ngươi quả nhiên cao ngạo, để lão tổ tông ta dạy bảo ngươi biết lễ phép một phen!
Vô Lệ cười lớn, Vũ Huyết Song Liêm đã được xuất ra. Viên Chính thấy cảnh này thì lông mày cau lại, Ngưng Nguyệt Phi Tuyết ánh quang mang đại thịnh, thủ thế...
Và cái gì tới cũng đã tới, tối hôm đó, Viên Chính được đưa về Viên gia bằng chính xe ngựa của Vương Hậu. Viên tộc trưởng cùng phu nhân vội vã bái kiến, cho rằng Vương Hậu tới thăm. Nhưng chỉ tới khi xa giá mở rèm, lại thấy nhi tử mình một thân đầy máu huyết thì sợ hãi, bất chấp lễ nghi mà tiến tới đưa về hậu viện. Viên phu nhân thì ngất xỉu ngay tại chỗ, một nữ Hồ áo tím đưa tới cho Viên tộc trưởng một phong thư, lại sai người bê vào một cái rương nhỏ, bên trong rương là cơ man những dược vật quý hiếm, sau đó cáo từ.
Vô Lệ trong Huyết Trì đánh hạ Viên Chính, việc này khiến Linh Trâm không khỏi trong lòng khó chịu. Nàng vội vàng tới Đường Tháp – nơi được xây dựng riêng cho Đường Lang Vương Vô Lệ. Đám lính canh gác bên ngoài thấy nàng tới thì vội vã cung kính thi lễ, Linh Trâm chỉ khoát tay cho qua, sau đó nhanh tróng tiến vào trong. Nàng nhanh tróng tiến tới lầu hai, chỉ vừa mới đặt chân lên hành lang, nàng đã có thể nghe rõ tiếng cười đùa xen lẫn tiếng rên rỉ đầy dục vọng của nữ nhân từ gian phòng phía trước. Linh Trâm cau mày, tiến tới gần cửa, nữ Hồ áo tím phía sau hắng giọng.
- Vương Hậu giá lâm!
Tức thì trong phòng nhất thời vang lên thanh âm nữ nhân sợ hãi, có cả tiếng làu bàu của Vô Lệ. Lát sau, cánh cửa phòng được mở ra, người tiến ra mở cửa là hai nữ Hồ trước đây Linh Trâm đã ban cho Vô Lệ. Hai nàng ta thấy nàng thì cung kính cúi đầu, Linh Trâm im lặng không nói, chỉ âm thầm đánh giá. Chỉ thấy hai nữ Hồ kia trên mặt dâng lên cơ man phấn hồng, tản mát quanh thân thể là mùi xạ hương xen lẫn mùi phấn son. Linh Trâm khẽ cười nhạt, nàng đã nhận ra trong phòng lúc này đang có việc gì, vì thế chỉ cười mà hỏi.
- Đường Lang Vương đâu?
- Bẩm Vương Hậu, đang nghỉ ngơi bên trong!
Một trong hai nàng ta nói, giọng điệu có chút run run. Linh Trâm hơi cau mày, nhìn thật kĩ hai nàng một hồi rồi mới nói với nữ Hồ áo tím.
- Muội tới tẩm cung của ta, cấp cho hai nàng ta dược vật bồi bổ cơ thể. Được rồi, các ngươi lui cả đi, ta có chuyện gấp cần bàn với y!
Nàng khoát tay, hai nữ Hồ nọ vội vàng bái lạy ta ơn, sau đó theo nữ Hồ áo tím lập tức rời đi. Linh Trâm nhìn tới hai thân ảnh nọ thì khẽ thở dài. “Ai… các ngươi chịu ủy khuất nhiều rồi. Sau này xong việc lớn ,ta nhất định sẽ trọng thưởng.”. Nàng bước vào, rẽ vào phía trong giường, chỉ thấy Vô Lệ đang nửa nằm nửa ngồi trên đó, quần áo và y phục xộc xệch. Trên tay hắn lúc này là một vò rượu lớn, hắn đang nhấp từng ngụm từng ngụm. Chợt Vô Lệ dừng tay, ngẩng mặt lên nhìn, hồi lâu mới cười khà khà mà buông bình rượu.
- Ai, ta đang nhớ ngươi… hắc hắc…