Nàng nói, thanh âm run rẩy, mắt đã nhạt nhòa vì lệ nóng. Nhưng Hùng Lệ thì vẫn y như cũ, vẫn chầm chậm tiến tới phía trước. Sát ý vẫn điền cuồng lan tỏa, Chấn Hoàng lại càng run rẩy hơn, lớp quang mang thủ hộ chỉ còn lại một lớp cuối cùng. Ánh mắt lão bất lực nhìn tới, chợt nhắm mắt nhủ thầm. “Nương tử, xin lỗi nàng!”. Chợt có một thanh âm là lạ vang lên khiến lão kinh hãi, vội vã mở mắt. Hình ảnh trước mắt khiến lão cả kinh, chỉ thấy Hùng Lệ đang đứng đó, Thiết Huyết giơ cao tựa như cây trùy đang nhằm hướng lão mà bổ xuống. Nhưng kì lạ là Hùng Lệ lại đang đứng im như hóa đá. Lão cả mừng, rút trong ống tay ra thanh trủy thủ, định bụng đâm vào tim Hùng Lệ. Chợt trong đầu vang lên những thanh âm nỉ non réo rắt, sát ý đột ngột tiêu biến. Lão chỉ thấy hai mắt nặng trĩu, không tự chủ mà ngã gục xuống bất tỉnh. Trong không gian, tiếng tiêu lại thánh thót ngân lên một hồi, Hùng Lệ con ngươi dần dần chuyển về trạng thái bình thường, Thiết Huyết cũng bớt đi hỏa diễm. Một hồi lâu sau, thân hình to lớn ấy cũng đổ gục xuống đất bất tỉnh.
Kim Minh ngạc nhiên, nghe tiếng tiêu thì cả mừng, vội vã nói.
- Nhiếp Hồn tiêu?... Là Lam cô cô đứng không?... Con là Kim Minh đây!
- Ân, là ta… Tiểu thư làm ta đi tìm vất vả quá!
Từ trên một cây cao, có bóng một nữ nhân áo đen khẽ nhảy xuống, là một Ngũ Vỹ Hồ. Bóng đen này không để cho Kim Minh nói thêm, đã chặn lời trước.
- Đừng hỏi han gì, lập tức mau chóng rời khỏi nơi đây thôi…
Hai người mau chóng đưa Hùng Lệ về cái hang nọ, lúc này phía chân trời đã có chút tia sáng. Bốn Hồ nữ nọ đều thần sắc lo lắng, lại thấy có hai bóng nữ nhân cùng Hùng Lệ đi vào thì sợ hãi. Nhưng rất nhanh là nét mặt biến đổi ra sắc thái kinh dị nhìn tới, họ chỉ thấy Hùng Lệ toàn thân vô lực, hơi thở nặng nề được cả hai kéo lên trên một cái cáng lớn làm từ những sợi dây leo kết lại. Thêm nữa là nữ nhân áo đen sắc mặt có chút băng lãnh, tựa như là đang giận dữ chuyện gì đó vậy. Lại liếc tới quần áo Kim Minh thì cả kinh. Chỉ thấy y phục nàng ta xộc xệch không chỉnh tề, nơi y phục còn có chút máu. “Có lẽ nào… có lẽ nào hai người họ đã… bị nữ tiền bối này bắt gặp?...”.
Dường như ông trời chiều theo ý các nàng, chỉ thấy hành động tiếp theo của nữ nhân áo đen khiến các nàng cho rằng nhận định của mình là hoàn toàn chính xác. Nữ nhân áo đen sau khi điều hòa hơi thở, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trủy thủ, lẳng lặng kề sát vào cổ Hùng Lệ, định bụng ra tay ngay. Kim Minh nhìn thấy thì cả kinh, vội vã hô lên.
- Lam cô cô, cô cô định làm gì huynh ấy vậy?
- Hắn là người cướp đi trinh tiết của tiểu thư, ta làm thế có gì là sai chứ?
Nữ nhân áo đen nói, ánh mắt đầy sát ý hướng tới Hùng Lệ đang nằm lù lù một đống dưới nền đá. Kim Minh nghe vậy, hai má có thoáng phớt hồng nhưng rất nhanh lại lắc lắc đầu, nàng nói.
- Lam cô cô, huynh ấy không có… không có làm hại con… Là con… là con tự nguyện hiến thân a. Nếu cô cô không tin, con có thể thề!
Nói xong, nàng giơ tay lên, trịnh trọng định tuyên thệ. Chợt ánh mắt nữ nhân áo đen cau lại, sau đó đột ngột nắm lấy cổ tay nàng mà hỏi.
- Tiểu thư, cô vẫn là xử nữ?... Lẽ nào ta trách nhầm tên này?... Vậy máu trên áo tiểu thư ở đâu ra? Tiểu thư bị thương sao?
Kim Minh nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, nàng lại giật mình khi nhìn thấy trên cánh tay mình, dấu chu sa đỏ vẫn chưa biến mất. Nữ nhân áo đen thì cau mày, lôi kéo nàng vào một góc, chỉ dặn lại với bốn hồ nữ kia một câu.
- Các cô chắm sóc cho hắn đi!...
- Thì ra là như vậy!...
Nữ nhân áo đen thở phào một hơi, ánh mắt có chút áy náy khi nhìn tới Hùng Lệ đang nằm mê man phía trước mặt. Nàng khẽ lắc lắc đầu “Thiếu chút nữa là ta thành kẻ lấy oán báo ân a!...”. Kim Minh khẽ ném một cành củi vào đống lửa, ánh mắt đầy ý quan hoài nhìn về phía Hùng Lệ. Bốn Hồ nữ nọ đang im lặng ngồi cạnh nàng, lại nghe nàng kể ra hung hiểm mà hai người đã gặp thì ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, sau đó lại lóe lên những tia buồn bã vì không thể giúp gì cho hai người. Dường như nhớ ra việc gì, Kim Minh vội hỏi.
- Cô cô, giờ tên Chấn Hoàng kia chắc chắn đã tỉnh lại rồi. Mà dấu vết chúng ta tạo ra trên đường không có xóa đi a. Nhỡ hắn ta tìm tới đây thì sao?
Bốn Hồ nữ nọ nghe vậy thì cả kinh, trong mắt lộ ra tia sợ hãi. Không ai bảo ai đều chú tâm hướng tới nữ nhân áo đen mà chờ đợi câu trả lời. Nữ nhân áo đen chỉ khẽ cười, nàng ta lấy một cành củi, khều khều cho đống lửa cháy bùng lên, đoạn đáp.
- Tiểu thư yên tâm, cho dù tỉnh lại cũng chưa chắc đã đủ khí lực để lần theo chúng ta. Lúc giao đấu với vị Hùng Lệ kia, y đã tiêu hao hầu hết chân lực rồi. Cho dù có phục dụng Vạn Niên Linh Dịch cũng không thể hồi phục lại ngay a!
- Ân!
Kim Minh khẽ gật đầu, nàng nhổm dậy, tiến lại chỗ Hùng Lệ. Chỉ thấy thân hình hắn phập phồng lên xuống, hiển nhiên là đang ngủ say. Nàng khẽ vươn tay vuốt lên đám lông trên lưng hắn, trên mặt khẽ hồng lên. Một lúc lâu sau, nàng mới quay trở lại bên cạnh năm người mà ngồi xuống. Nữ nhân áo đen lúc này mới hỏi.
- Tiểu thư, người thực sự thích Tiên thú tên Hùng Lệ kia?
Kim Minh vô thức gật đầu, sau đó lại đột ngột lắc đầu, nàng dùng một ánh mắt mù mờ hướng tới nữ nhân áo đen mà đáp.
- Cô cô, con cũng không biết nữa… Con cảm thấy rât thích ở gần Hùng ca a, ở gần huynh ấy …con cảm thấy rất thoải mái a…
- Tiểu thư có chắc chắn y là người tốt?
- Con dùng tính mạng đảm bảo huynh ấy là người tốt. Từ lần đầu tiên con gặp, cho tới lúc con diệt sát tên Chấn Thiên, rồi cả những lúc bình thường nữa. Tuy huynh ấy ít nói, lại có vẻ gì đó rất thần thần bí bí nhưng con dám khẳng định huynh ấy không phải người xấu a. Thêm nữa… thêm nữa lúc trước… lúc trước…
Nàng nói tới đây thì đỏ mặt, im lặng hôi lâu rồi mới hít vào một hơi như để lấy dũng khí mà nói.
- …Lúc trước con bị điểm vào huyệt Hội Âm, thần trí không tỉnh táo… Chính huynh ấy là người đã giúp con, còn như là kẻ xấu, lúc này con đã thất thân rồi. Thêm nữa, huynh ấy vốn là con người, là một Phật tu!
- Y là con người? Là nhân loại?
Nữ nhân áo đen dường như không còn tin nổi vào tai mình nữa. Ngay cả bốn Hồ nữ bên cạnh cũng giật mình kinh hãi. Năm cặp mắt mang theo những tia phức tạp chiếu tới phía Hùng Lệ, nữ nhân áo đen khẽ tiến tới gần hắn, rút ra chủy thủ. Kim Minh ánh mắt xuất hiện những tia co rút, nàng chạy tới chắn trước mặt nữ nhân áo đen.
- Cô cô, người định làm gì vậy? Huynh ấy đã cứu con, con thà chết chứ không để cô cô làm hại huynh ấy. Có ơn thì đáp ơn, không thể lấy oán báo ơn được!
Nữ nhân áo đen khẽ thở dài, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng nghiêm trang hướng tới mình thì lắc đầu. Nàng ta nói.
- Tiểu thư, ta chỉ muốn lấy chút máu của y để kiểm chứng lời của tiểu thư mà thôi. Y toàn thân mang theo khí tức Hùng tộc rõ ràng, vậy mà tiểu thư lại nói y là nhân tộc, điều này cần được kiểm chứng thật kĩ. Tiểu thư, xin tránh ra. Ta chỉ chích chút máu ở ngón tay y thôi, tuyệt không làm gì hại tới y đâu!...
- Cô cô, người giờ đã tin con chưa?
Kim Minh hỏi, nàng chăm chú nhìn vào nét mặt cổ quái của nữ nhân áo đen. Đặc biệt là sau khi nếm chút tinh huyết của Hùng Lệ, trên mặt vị cô cô này càng lúc càng xuất hiện nhiều nét cổ quái. Tựa như suy nghĩ cau mày, lại tựa như kinh hãi cũng ngỡ nàng. Nữ nhân áo đen chợt quay mặt hướng tới phía Hùng Lệ, trong mắt rất nhanh xuất hiện những tia thanh quang, chúng dần dần tập trung lại trong con ngươi khiến mắt nàng ta biến thành một màu thanh sắc. Cặp mắt nọ khẽ đảo qua đảo lại trên người Hùng Lệ một hồi, sau đó mới chậm rãi tiêu thất. Cuối cùng thì nàng nói trong tiếng thở dài.
- Ta tin, tiểu thư. Trong Nội Hải y có những hai kim đan. Một là kim đan tự thân, còn một là kim đan thú yêu. Có lẽ y bị ai đó trong Hùng tộc dùng Yêu Hóa Chú mà chú nguyền lên thân thể!
- Ân, cái này con đã sớm biết qua lời tên Vô Diệp!
- Mà phải rồi, hiện tại tên Vô Diệp đó ở đâu? Mau đưa ta đi tìm hắn, tiểu thư!
Nữ nhân áo đen sốt sắng hỏi, Kim Minh thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng ta thì phì cười, nàng rút cái lọ ngọc ra mà nói.
- Cô cô cứ yên tâm, y bị con thu vào Ngọc Tịnh Bình này rồi… Ai… coi như thù của đại tỷ con đã trả xong…
Nữ nhân áo đen khẽ gật gật đầu, sau đó nói.
- Thôi, mọi người mau nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường trở về Kim gia!...