Mộng Tu Tiên

Chương 215: Q.1 - Chương 215: Cổ Ngữ.




Hắn nói xong, quay lại ngồi bên cạnh hai nàng, ánh mắt hờ hững lướt qua nam nhân bị thương mà tiếp.

- …Cũng may thương thế không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn định. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu.

- Ân nhân… xin… xin cứ hỏi…!

- Ai là kẻ thực hiện xuất cốt trên cánh tay của ngươi vậy?

Nam nhân nghe hắn nói tức thì trên mặt lộ ra nét căm phẫn, sau đó lại trở nên thê lương, thất vọng không tả. Chung Cực lắc đầu đầy buồn bã, y thở dài hướng ra phía cửa hang mà nói.

- Người làm việc này ư...? Là một vị nữ nhân ta thầm mến, sư tỷ của ta… Không, tỷ ấy không có lỗi, là tên Cửu Hoàng, tên Cửu Hoàng chết tiệt kia...!

Chung Cực đột ngột nói lớn đầy phẫn nộ, trong ánh mắt y hằn lên những tia máu. Túy Y trầm ngâm, sau đó hướng tới hắn mà lắc đầu.

- Kẻ gọi là Cửu Hoàng kia thực chất là con riêng của cha ngươi, ngươi mới là đứa con đích thực nhưng bị đánh tráo. Lâu nay vẫn sống trong vỏ bọc đứa con của người hầu cận, ngươi cũng chỉ mới biết chân tướng cách đây chưa lâu. Ta nói đúng chứ?

Tử Hàm đột ngột cất tiếng, nàng thở dài đầy buồn bã nói. Chung Cực nghe vậy hơi ngẩn ra, cuối cùng thì cười buồn mà gật đầu. Tử Hàm đã đứng lên, nàng hướng ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa hang, sau đó mới nói tiếp.

- Còn nữ nhân kia thực chất là người có đính ước với ngươi chứ không phải với kẻ kia. Nhưng giờ ngươi tu vi cùng vị thế thấp kém, những người biết chuyện xưa đều được mẫu thân Cửu Hoàng giết sạch bịt đầu mối nên chẳng thể làm được gì… Hà…!

Túy Y im lặng không nói, hắn tưởng tượng ra khung cảnh đầy uất hận của Chung Cực mà lắc đầu. Đâu đó trong người hắn khơi gợi lên một nỗi tức giận cùng cực, trong lòng hắn chợt dâng trào lên một cảm giác bực bội, oán hận tới tận xương tủy. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì lý do gì mà trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác ấy; thậm trí ngay cả mục tiêu căm hận ấy là ai hắn cũng chẳng rõ. Chỉ biết, sự tức giận, oán hận ấy càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cường đại tựa như thủy triều dâng. Mắt hắn hằn lên những tia máu đỏ, hơi thở càng lúc càng trầm trọng. Không gian quanh người hắn lập tức biến đổi, tỏa ra một thứ khí tức kì quái đầy áp bức. Tử Hàm cảm nhận được luồng sát khí điên cuồng ấy, nàng giật mình quay đầu lại nhìn tới hắn. Mỹ Mỹ ngồi dựa vào vai hắn, nàng cảm nhận được cơ thể hắn tỏa ra một luồng nhiệt khí vô hình đầy áp bức thì ngạc nhiên. Qua bộ y phục, những tia sáng lập lòe chiếu sáng bên cánh tay trái của hắn, chớp tắt liên hồi. Mỹ Mỹ bạo gan kéo hắn đứng lên, sau đó vươn tay cởi bộ y phục bên ngoài của hắn. Cởi hết áo lót, cả ba người còn lại đều không khỏi kêu lên kinh dị trước sự việc đang xuất hiện trên tay trái hắn.

Hắn đứng đó, bán thân lõa thể. Trên cánh tay trái hắn lúc này xuất hiện vô số đường nét ngoằn ngoèo màu hoàng kim. Chúng thay nhau tỏa sáng, nhìn giống như là một hình xăm kim khí. Đặc biệt nhất, dọc từ bắp tay cho tới tận mu bàn tay, có cả thảy bốn hình tròn lớn, bên trong có khắc kí tự vô cùng lạ mắt. Ngay cả Túy Y cũng cảm thấy lạ, giơ mu bàn tay lên nhìn. Chỉ thấy những đường nét kim khí nọ nối tiếp nhau, trùng trùng điệp điệp, có nơi như là những đám mây; có chỗ lại như là phiến vảy. Hắn hơi cau mày, khẽ lẩm nhẩm gì đó mà chẳng ai hiểu nổi. Tử Hàm thận trọng tiến lại gần, nàng nhìn những kí tự này có phần quen mắt, dường như nàng đã thấy chúng trong thông đạo. Những kí tự này dường như là long ngữ cổ, nàng cau mày mà nói.

- Thương… Phong… Phệ…

- Sai rồi, là Thôn Thiên Phệ Long!

Hắn đột ngột nói, sau đó từ từ mặc lại y phục. Tử Hàm ngạc nhiên, hướng tới hắn mà hỏi.

- Chàng đọc được cổ ngữ sao?

- Ta có thể đọc và hiểu chúng, ta cũng không biết làm sao ta đọc được, vì thế nàng đừng nên truy cứu ta về việc này. Bây giờ chúng ta cần dọn dẹp đống rác rưởi ngoài kia đã!

Hắn vừa dứt lời, từ bên ngoài cửa hang tung vào bên trong ba bốn trái cầu lửa lớn. Chung Cực sợ hãi che mắt, Túy Y bước lên một bước, định vận dụng chân lực bản thân để đánh bay đám hỏa cầu. Đây chỉ là những phù chú cấp trung, với chân lực của hắn thì chẳng mấy si nhê. Hắn bước lên, định bụng vận chân lực. Nhưng thật kì lạ, hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút chân lực nào từ bản thân truyền tới. Mặc dù hắn vẫn có thể liên kết nội hải với ý thức, chỉ có điều nội hải của hắn lúc này mịt mù những làn sương khói mờ ảo, chẳng thể nhìn rõ. Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ thấy hắn đột nhiên ngẩn ra mặc những quả cầu lửa kia bay tới thì lo lắng, thân hình hai nàng đã động. Trong tay Tử Hàm là một chiếc thiết hoàn màu đỏ rực, Mỹ Mỹ cũng cầm trên tay một cặp song kiếm lao tới, hai nàng nhẹ nhàng đánh bật đi những quả cầu lửa. Mỹ Mỹ nhìn hắn oán trách.

- Tại sao chàng lại không chú ý gì hết vậy? Nếu chàng bị thương thì chúng ta biết làm sao đây?

- Chân lực… chân lực của ta… tại sao... tại sao lại…!

Hắn không đáp lời nàng, vẫn đang giơ hai bàn tay lên trước mặt mà tự lẩm bẩm. Con ngươi hắn lúc này hoàn toàn mù mờ, vô định; xen lẫn trong đó là sự thất vọng cùng cực. Tử Hàm nghe hắn nói lập tức minh bạch, chính bản thân nàng cũng đang cảm thấy lạ khi thấy hắn tiến vào thông đạo mà lại chẳng hề khôi phục lại tu vi tu chân lực của bản thân. Hắn vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có một chút giao động chân khí nào trong cơ thể, cứ như thể hắn chỉ là một người phàm. Mỹ Mỹ lúc này cũng đã nhìn ra sự lạ, nàng ở gần hắn luôn cảm nhận được một nội năng chân lực tiềm tàng ẩn giấu trong cơ thể hắn. Ấy mà từ lúc rời khỏi Phàm Thành, nàng lại không hề cảm nhận được nó nữa. Hắn lúc này trước mặt nàng chỉ tỏa ra khí tức như của một kẻ phàm.

Tử Hàm hơi cau mày, nàng khẽ liếc sang phía Mỹ Mỹ mà lắc đầu ra hiệu. Sau đó hướng tới hắn mà nói.

- Tướng công, có thể chân lực của chàng vì bị kìm hãm quá lâu nên tạm thời chưa hồi phục ngay được. Chàng cứ kiên nhẫn a, Mỹ Mỹ tỷ, chúng ta ra ngoài trước. Chàng đỡ tay hắn theo sau chúng ta là được. Mấy việc cỏn con này không cần chàng đích thân ra tay đâu!

Hai nữ nhân lao nhanh ra khỏi cửa hang, từ bên ngoài lập tức truyền vào vài thanh âm kêu la đau đớn. Hắn quay lại đỡ tay Chung Cực, dìu hắn chậm rãi tiến ra bên ngoài, trên mặt hắn vẫn đầy sự mù mờ vô định.

Phía bên ngoài cục diện đã phân định rõ, bốn trên nam nhân trên phi hành đều đã bị thương, ôm cánh tay buông thõng mà lùi ra xa cách cửa hang một quãng, chắn trước mặt hai người khác. Nơi cửa hang, Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ đứng đó, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn tới cả sáu người. Phía sau hai nàng chợt vang lên tiếng rên khẽ, hắn đang dìu Chung Cực tiến ra. Chợt y giận mình, lắp bắp mà nói.

- Các vị ân nhân… mau… mau lùi vào, nơi này đầy những hang ổ của đàn rết ba đuôi kịch độc…!

- Ý ngươi là những con sâu béo này sao?

Mỹ Mỹ cười mà nói, trên tay nàng lúc này là một con rết màu trắng tuyết, nơi đuôi có ba nhánh đuôi màu đen bóng. Con rết lúc này dường như mà một con thú cưng, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay nàng, thi thoảng khẽ vỗ ba đuôi vang lên những thanh âm rít rít khe khẽ. Chung Cực choáng váng.

- Là nó… cực độc… cẩn thận với chúng!

- Ngươi yên tâm đi, chúng sẽ không hại chúng ta đâu!

Mỹ Mỹ cười nói, nàng nhẹ nhàng thả con rết xuống nền đá, con rết sau khi được thả xuống thì đứng hẳn người dậy mà hướng tới nàng, cái đầu với cặp râu dài khẽ cúi xuống ba lần như bái biệt rồi chui trở lại một hốc tròn bên trên cửa hang. Hành động này của nàng khiến tất cả người ở đây trấn động, ngoại trừ hắn và Tử Hàm. Từ phía bên kia, một giọng nam nhân trầm trầm cất lên đầy kinh ngạc.

- Các ngươi… các ngươi là người của Ma đạo. Mau báo tin có kẻ đột nhập cốc!

Người nhỏ bé nghe y nói thì giật mình, vội vã phi hành bay vút đi. Chung Cực nghe vậy thì tức giận, nén đau mà nói.

- Cửu Hoàng, ngươi thật thâm độc. Ngươi không đấu lại ba vị tiền bối ở đây lại viện cớ có kẻ xâm nhập cốc, định lấy số đông bức người. Thật vô sỉ!

- Ha ha ha… Chung Cực, số mạng ngươi đã tận rồi. Cho dù có ba kẻ này trợ giúp cũng khó toàn mạng. Mau giao nộp công pháp ra đây, lát nữa ta nể tình đồng môn mà cho ngươi chết nhẹ nhàng!

- Đừng hòng!

- Ha ha ha… chết tới nơi rồi còn cứng miệng… Ồ… Hai nữ nhân này quả là tuyệt sắc nha, hai ngươi nếu chấp nhận làm thiếp của ta, trở thành lô đỉnh cho ta song tu thì may ra ta tha cho một mạng. Ha ha ha…

- Ngươi…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.