- Các người cứ về đi,ta sẽ nói lại với chàng ấy!
Bạch Phụng nói, sau đó mặc kệ ba người nọ cho Bạch Vu Thuần tiễn khách, quay người đi vào trong.
Hai ngày sau đó, Minh Tiến đã hồi tỉnh, Liên Liên cũng đã tạm ổn định, chỉ là cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Bạch Phụng nói lại việc của Giao Nộ bang với hắn, hắn cũng cảm thấy khó xử, sợ sẽ khơi lại kí ức buồn của Ngân Nguyệt nên không trực tiếp xử lý, đùn đẩy lại cho Bạch gia trang. Còn bốn người mua một cỗ xe ngựa, lập tức ngược đường về Bình Sơn trấn – Phụng Hoàng Cung. Bốn nàng ngồi trong xe, hắn cưỡi ngựa đi bên cạnh, cứ như vậy thong dong đi về Phụng Hoàng Cung.Minh Tiến ở thế giới của hắn nào biết cưỡi ngựa, nên lúc đầu cũng khá chật vật, thêm nữa không quen nên cảm thấy rất khó chịu. Nhiều khi ngựa chồm lên khiến tiểu huynh đệ của hắn một phen đau đớn khôn tả, cuối cùng sau vài chục lần đau đớn khóc không thành tiếng ấy, hắn đã có thể tạm cưỡi ngựa một cách vững vàng.
Xe ngựa đi thẳng một mạch từ Cửu U, qua Tam Môn, Độ khẩu thì dừng lại ghé thăm Vũ Nham một tuần rồi lại tiếp tục lên đường thẳng về Bình Sơn. Các nàng trên đường truyện trò không ngớt, dần dần hiểu rõ về nhau hơn, nhiều khi cười đùa khúc khích khiến cho hắn đi bên ngoài cũng cảm thấy vui lây. Vì Liên Liên chưa hoàn toàn hồi phục nên xe ngựa đi chậm rãi, với bọn họ mà nói, chuyến đi này như một chuyến du sơn ngoạn thủy mà thôi. Minh Tiến không ngờ, cách hắn không xa là một bóng nhân ảnh áo xanh đang âm thầm bám theo hắn…
Kỳ Dao vốn đã định lên đường tìm manh mối tại nhà Vũ Nham, nhưng cũng trùng với thời điểm nàng có cảm giác tu vi đã đạt mức tiến giai tầng kế. Vì thế đành gác chuyện tìm kiếm qua một bên, tiếp tục ở lại Như Ý khách điếm đả tọa, chờ sau khi tiến giai mới tiếp tục. Có lẽ do số phận sắp xếp trước, nàng vừa kết thúc tiến giai thì cũng là lúc đoàn người Minh Tiến vào tới Độ Khẩu, trực tiếp tới Vũ gia trang. Kỳ Dao bí mật âm thầm quan sát, chờ cho họ rời đi rồi mới bám theo. Nàng đã nhìn qua những nữ nhân trên xe ngựa, ai cũng đều là mỹ nhân khiến cho nàng có chút bất ngờ. Lại ngắm thật kĩ Minh Tiến, chẳng thấy hắn có vẻ gì là đẹp trai cả , tu vi cũng thấp, nếu không nói là một tên tu sĩ tầm thường mập thù lù, đầu tóc quái dị. Đặc biệt nhất có lẽ là cái chất giọng trầm cùng với tính cách ít nói của hắn. “Lẽ nào tên Minh Tiến này có bùa chú gì đó rất lợi hại? Mà cả bốn mỹ nhân kia tự nguyện đi theo hắn, với nhan sắc của các nàng ấy thì sao lại chọn một kẻ tầm thường như vậy chứ?”. Đây là ý nghĩ thường trực xuất hiện trong đầu Kỳ Dao, nàng đã nhiều lần bạo gan định tới gần để gặp hắn, xong lại rất nhanh bỏ qua ý nghĩ ấy. Nàng sợ là hắn có bùa chú gì đó rất cao thâm, sợ bản thân bị bỏ bùa thì nguy to. Ý nghĩ ấy cùng với tưởng tượng của nàng về một ngày nào đó, khi nàng trúng bùa chú của hắn, bị hắn ôm lên giường cùng với hình ảnh bán thân lõa thể của hắn xuất hiện trong trí nhớ khiến mặt nàng đỏ lựng, âm thầm nguyền rủa.
- Minh Tiến, ngươi là sắc lang…đại sắc lang…
Cứ như vậy, nàng bí mật đi theo họ như hình với bóng. Cho tới tận Bình Sơn trấn, đoàn người lúc này đã tiến vào địa phận Phụng Hoàng Cung. Kỳ Dao lúc này phân vân vô cùng, nàng không muốn lộ thân phận thật, hơn nữa cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều người lạ. Ở ngoài Ngoại hải, khi biết danh hiệu Lam Thiên Tiên tử của nàng – danh hiệu của một trong thập đại mỹ nhân. Đã có không biết bao nhiêu kẻ theo đuổi khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Nàng cảm thấy mình sinh ra có vẻ đẹp như là một sự trừng phạt của ông trời vậy. Thế nên đành tạm thời ở lại trong một nhà trọ ở Bình Sơn trấn, từ từ tính cách.
Minh Tiến về Phụng Hoàng Cung, đám người đầu lĩnh nghe vậy vội vã kéo tới Chính điện chào đón, dù sao sau này hắn chắc chắn sẽ nắm Phụng Hoàng Cung trong tay, vì thế ai ai cũng đều tranh thủ làm quen, cũng như tỏ rõ trung thành để cầu lợi sau này. Tuy nhiên không phải là tất cả đều tới vì mục đích ấy. Minh Tiến cùng các nàng vào Chính điện, mấy vị trưởng lão vui vẻ chào đón. Đám đầu lĩnh, đà chủ các phân đà cũng hớn hở ra mắt, diện kiến. Hắn chung quy chỉ ôm quyền đáp lễ, còn mọi việc đều do Bạch Phụng lo liệu. Đang vui vẻ,chợt có một kẻ trong đám đông cất lời bâng quơ, tuy không ám chỉ cụ thể nhưng ai ai cũng có thể hiểu được ý đả kích trong lời những kẻ này.
- Ầy, huynh đệ, ngươi nói xem. Thiếu chủ tương lai vừa rời đi không lâu, nay lại đã mang về thêm mấy nữ nhân nữa, thật là đào hoa a!
- Đúng đúng , lão huynh nói đúng a. Khả năng thu phục nữ nhân của thiếu chủ quả là cao thâm khó lường a, không biết sau này…Ai!
- Sau này sao, huynh đệ nói đi chứ?
- Sau này các môn hạ Mãn Hoa đường không khéo cũng đều thành tiểu thiếp của thiếu chủ a…
Kẻ tung, người ứng rất nhịp nhàng. Minh Tiến mới nghe câu đầu tiên đã cảm thấy bực bội vô cùng. Hắn làm gì thèm cái chức thiếu chủ này? Chẳng qua là vì Bạch Phụng nên mới vờ đồng ý nghe theo sự sắp xếp của Bạch Thiết Hùng mà thôi. Minh Tiến nghe hết cuộc trao đổi này, lờ mờ đã hiểu ra ý của những kẻ nọ, họ cho rằng hắn chị dựa hơi ăn bám Phụng Hoàng Cung, chỉ lợi dụng Bạch Phụng để cầu lợi khiến hắn thực sự phẫn nộ. Khẽ lắc thân tìm tới hướng phát ra những câu nói nọ. Đám người nghe thấy hai kẻ nọ nói vậy thì kinh dị, đều nhướn mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Rất nhanh đã thấy Minh Tiến đứng trước mặt hai nam nhân mặc trang phục của Tung Sơn đường. Minh Tiến trước tiên xuất ra toàn bộ thần thức không hề che dấu một chút nào, áp bức hai kẻ nọ lập tức câm miệng, chúng sợ hãi tới mức toàn thân run lẩy bẩy như bị bệnh, mồ hôi vã ra như tắm, hai chân vô lực mà quỳ xuống nền Chính điện. Đám người còn lại cũng một phen kinh hãi trước luồng thần thức vô cùng cường đại này, tất cả dần dần lùi xa ra một quãng , âm thầm gắng gượng dùng thần thức bản thân chống đỡ. Ngay cả mấy vị trưởng lão cùng Hách Thông và Hách Lan mặt cũng biến sắc, luồng thần thức này chỉ e ngay cả Cung chủ cũng không thể so bì kịp.
Thần thức Minh Tiến vốn đã vượt xa hơn vài lần so với những tu sĩ đồng cấp, thêm nữa hắn ngoài chân lực chân truyền của Huệ Tuệ cùng với phục dụng Xá Lợi Tử khiến cho thần thức hắn càng lúc càng cường đại thêm. Nếu có thể so sánh, lúc này thần thức của hắn có thể sánh ngang hàng với tu sĩ Ngưng Phong hậu kỳ. Hắn trừng mắt, nhìn tới hai kẻ đang quỳ trước mặt. Chỉ thấy là hai gã nam nhân tuổi khoảng bốn mươi, một tên thân hình cao gầy như cây sậy, khuôn mặt đầy những tàn nhang, cặp lông mày ngắn củn cùng cái miệng mỏng dính khiến cho người ta dễ sinh ra ác cảm. Bên cạnh y là một nam nhân béo lùn, khuôn mặt to bè núng nính những mỡ, đặc sắc nhất có lẽ là y là một kẻ trọc mi(Không có lông mày). Minh Tiến dùng Thấu Tâm Thuật nhìn qua cả hai, sau đó cười nhạt mà nói. Giọng đầy uy hiếp.
- Hai con chó của Miêu Thành mà cũng có gan nói xấu ta. Hừ! Ta nói cho các ngươi biết, Minh Tiến này xưa nay chưa từng phải bợ đỡ ai một câu nào, ta làm ta hưởng chứ không bao giờ ngửa tay xin kẻ khác một xu! Về nhắn lại với tên Miêu Thành, nhắn luôn với cả nhà hắn, nếu cảm thấy lần thi thố trước chưa phục thì cứ tới tìm ta, ta sẵn sàng bồi tiếp!
Minh Tiến sau đó quay qua hướng mấy nàng mà nói.
- Như Như, muội cùng Ngân Nguyệt qua động phủ thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời đi!
Như Như trong lòng có chút do dự, lại thấy ánh mắt kiên quyết của hắn nhìn tới thì gật đầu, khẽ kéo tay Ngân Nguyệt lập tức rời đi. Liên Liên ánh mắt lo lắng, khẽ kéo kéo tay áo hắn, nàng chỉ thấy ánh mắt hắn kiên định vô cùng thì cũng không có ý định khuyên can nữa, im lặng không nói. Trong Chính điện lập tức lại xôn xao lên một hồi, có kẻ đồng thuận với Minh Tiến, nhưng cũng không có ít kẻ lại xoay qua thì thào truyền âm bàn tán ngược lại. Những hành động này sao có thể lọt qua tai hắn kia chứ? Mấy vị trưởng lão thì im lặng nhìn nhau, Hách Lan vội vã kéo Bạch Phụng chạy vào phía hậu đường Chính điện, Hách Thông lên tiếng.
- Thiếu chủ…
- Hách Tiền bối không cần nói nhiều, ý ta đã quyết!
Hắn xua tay ngăn ngay lại, không nhìn tới hai tên nọ nữa mà nắm tay Liên Liên đi ra phía cửa. Nhìn về hướng động phủ, hắn không kìm nén nổi mà thở dài nhè nhẹ. “Dù sao ở đây cũng đã hơn một năm, ít nhiều cũng có chút cảm tình. Bất quá ta không phải kẻ ăn bám, không phải kẻ lợi dụng người khác để mưu lợi cá nhân. Rời đi sớm một chút cũng tốt!”. Liên Liên thấy hắn đột nhiên thở dài, tuy rất nhanh thoáng qua nhưng nàng cũng đã nghe ra, biết trong lòng hắn có tâm sự, nhẹ nhàng truyền âm.
- Chàng đang có tâm sự gì sao? Tại sao lại phải thở dài, có phải vì chuyện vừa rồi không?
Minh Tiến vươn tay cầm lấy tay nàng, sau đó lắc lắc đầu. Liên Liên thấy vậy thì khẽ nắm chặt lấy bàn tay của hắn, lát sau mới nói tiếp. Giọng điệu trở nên nghiêm trọng.
- Minh Tiến, rốt cuộc là chàng có chuyện gì ủy khuất, không thể nói với ta được sao? Chàng đã đáp ứng hẹn ước với ta, lẽ nào còn coi ta là người ngoài? Ngay cả tướng công của mình mà cũng không thể giúp được, vậy ta có thể xem như là một người vợ hay sao?
Nói rồi định rụt tay lại, Minh Tiến thấy vậy vội vàng kéo nàng vào lòng, sau đó mới hít vào một hơi mà nói.
- Liên Liên, không phải ta muốn giấu nàng, chẳng qua ta cũng không muốn nhớ đến truyện cũ nữa. Nhưng nếu nhắc lại cho nàng thêm một lần chắc cũng không vấn đề gì…
Hắn chậm rãi kể lại mọi việc về Linh Lung, về tên công tử nọ cho Liên Liên nghe, cuối cùng thì thở dài mà nói.
- Bản thân ta vốn vô cùng cố chấp và dễ nổi nóng, đó có lẽ là cái tính xấu nhất của ta. Trên đời này có ba loại người ta ghét nhất. Thứ nhất, loại người mà ngoài miệng thề thốt,nhưng trong lòng lại toan tính mưu lợi từ người khác. Thứ hai, loại người mà ngay cả lời từ chính miệng mình nói ra cũng coi thường. Thứ ba, loại người mù quáng tin lời loại người thứ hai, sẵn sàng bỏ qua lời khuyên từ những người xung quanh!
Minh Tiến thở dài, vốn tính cách của hắn là như vậy. Có thể rất nhanh bốc đồng rồi rất nhanh lại như chưa có truyện gì xảy ra, hắn cũng không nhớ tới những thứ này quá lâu, chỉ là nhất thời không kìm nén nổi mà bộc phát, có thể nói là khả năng kiềm chế cảm xúc của hắn thuộc hạng bét. Liên Liên nghe xong thì không nói gì, chỉ im lặng dựa vào ngực hắn. Nàng có thể nghe rõ thanh âm từ trái tim hắn, khi nhắc lại truyện cũ thì nó vang lên một cách điên cuồng như giận giữ, nhưng lúc này đây nó đã trở lại bình thường, chậm rãi. Hai bàn tay nàng vươn tới lưng hắn mà xoa xoa, sau đó thủ thỉ.
- Chàng đừng nên nhớ tới chuyện này nữa được không? Coi như lần này chàng kể cho ta là lần cuối chàng nhắc tới nó, được chứ?