Mộng Tu Tiên

Chương 141: Q.1 - Chương 141: Hồi Tỉnh




Kim Minh nhập cung, lại trải qua vô số những lễ nghi phức tạp. Cho tới lúc lên điện, dù là đối mặt với phụ thân mình, nàng cũng im lặng không nói nửa lời. Linh Trâm như đã hứa trước với Vô Lệ, lập tức hướng Hồ Vương xin ban hôn ước cho Kim Minh và Vô Lệ. Hồ Vương nghe nàng giảng giải một hồi, mặc dù là có chút không cam tâm nhưng đành gật đầu chấp thuận. Linh Trâm thì cao hứng vô cùng, ánh mắt toát lên sự vui vẻ cực độ. “Bớt đi một thế lực tranh dành hậu cung, thêm một kẻ giúp giảm bớt áp lực ái ân của hai nữ Hồ kia với Vô Lệ. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?"...

Kim Minh lúc này đang ngồi yên lặng trong một gian phòng lớn, nơi đây là lầu ba của Đường Tháp. Nàng khẽ thở dải đầy u uất, sau đó đột nhiên lấy từ trong ống tay áo của mình một viên hoàn đan màu đỏ như máu. Nàng tự đưa tới miệng mình, khẽ thì thào.

- Tiến ca… muội tới với huynh đây, xin hãy chờ muội!

Vô Lệ đang cao hứng vô cùng, rời yến tiệc chúc mừng mà rời về Đường Tháp. Nhưng lúc lên đến nơi, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng đầy kinh hãi. Chỉ thấy Kim Minh nằm đó, toàn thân trắng toát, lạnh lẽo như băng…

Sớm hôm sau, thông cáo Kim Minh lâm trọng bệnh qua đời khiến cả Linh Sơn bàng hoàng. Những nô bộc, những lão Hồ quen thân với nàng đều u uất, ảo não lắc đầu. Họ nhớ tới một vị tiểu thư vui vẻ, hoạt bát, hay giúp người dạo nào nay đã trở thành người cõi khác. Tin tức tới tai Viên gia, nhưng vì không để Viên Chính bị kích động, tất cả đều được lệnh im lặng. Kim Gia ngay lập tức treo đèn lồng trắng, toàn gia không ai không u sầu, có lẽ chỉ duy nhất có Kim Oanh cùng với vài kẻ thân tín là im lặng. Ngoài mặt tạo ra vẻ u sầu, nhưng trong lòng thì cười nhạt. “Hừ, tự sát sao… Ngươi còn quá may mắn đấy” Kim Oanh nhủ thầm.

Hồ Vương ban quốc tang, lại cho người đem di thể Kim Minh ướp lại trong Băng Phách. Bảy ngày sau sẽ đưa về Kim Gia lo hậu sự…

Minh Tiến hé mắt, khung cảnh xung quanh hắn lúc này quả thật quá lờ mờ. Hắn khẽ vươn tay lên dụi mắt, vẫn vậy. Nhưng hắn chợt giật mình, a lên một tiếng đau đớn. Hắn cảm thấy toàn thân, nơi nào cũng đang truyền tới những cảm giác đau đớn kịch liệt. Ngoại trừ cánh tay phải còn tương đối lành lặn, tay trái, hai chân, thân thể… đâu đâu cũng là những cơn đau đớn truyền về. Hắn gắng giơ bàn tay phải lên vuốt mặt, chỉ cảm thấy mặt mình cũng được bó bởi những lớp vải thì ngạc nhiên. Lại thêm một lần nữa giật mình, hắn nhìn thật kĩ bàn tay phải của mình, trên cánh tay ấy cơ man là những vết sẹo, nhiều chỗ vẫn đang rỉ máu. Nhưng những thứ đó không làm hắn quan tâm, hắn quan tâm tới thứ khác kia. Minh Tiến giơ lên cánh tay phải, tự lẩm bẩm.

- Ta… ta đã thoát khỏi chú nguyền rồi?

- Bá Ôn thúc, ca ca kia tỉnh lại rồi!

Một thanh âm bé gái vui vẻ hét lên khiến hắn giật mình, hắn cố gắng nghiêng đầu qua, chỉ thấy có một bóng trắng lờ mờ đang chạy vụt từ chỗ hắn ra phía xa. Hắn chỉ lờ mờ thấy thế, sau đó bực bội mà buột miệng.

- Khỉ thật… Minh Tiến, không có kính thì quả mày thật vô dụng!

Có tiếng chân người trầm ổn bước vào, Minh Tiến thoáng giật mình, cố gắng nhìn. Chỉ thấy một bóng người mặc đồ màu xám trắng bước vào, lại nghe một giọng nói nghiêm trang, thanh âm pha lẫn chút vui mừng.

- Đừng cử động mạnh, tiểu huynh đệ. Toàn thân ngươi đang bị thương, cử động ắt sẽ đau đớn vô cùng!

Sau đó bóng xám nọ khẽ cầm cổ tay hắn, hồi lâu mới buông xuống, hỏi.

- Tiểu huynh đệ, ngươi giờ thấy sao?

- Ta muốn kính cận, ta giờ nhìn thứ gì cũng mờ mờ cả!

Minh Tiến buột miệng, sau đó lập tức im bặt. Đây là chỗ nào, liệu có ai biết về thứ gọi là kính cận ngoài hắn kia chứ? Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, bóng xám nọ dường như đang gật đầu, vội vàng bước ra, lát sau đưa tới cho hắn hai vật. Một vật chính là Thiết Huyết, vật còn lại chính là một cái hộp gỗ màu đỏ. Minh Tiến cố gắng dùng tay phải và miệng để mở cài hộp ,cầm lấy thứ trong hộp mà giơ lên trước mặt, hắn lập tức mỉm cười. Nhanh tay mở gọng rồi đeo lên mặt, đây chính là cặp kính cận của hắn, cặp kính mà lúc hóa thân thành Bạch Hùng ở Bạch Miêu trang, hắn đã quăng đi đâu chẳng rõ.

Bá Ôn thấy nam nhân bị thương nọ cười lên đầy vui vẻ, lập tức trong lòng lão thở phào một hơi. Nguyên là Bá Ôn trong một lần đi hái thuốc, vô tình nhìn thấy trên bâu trời mây đen vần vũ một góc nhỏ, lôi điện ì ùng. Sau đó từ trong đám mây nọ, có ba đạo ánh sáng lao xuống phía rừng cây trước mặt. Bá Ôn vốn là một ngươi tinh thạo thuật chiêm tinh, vì thế không khỏi hiếu kì mà tiến tới. Theo những gì đã được đọc, nếu như là thiên tinh giáng, tức thì nơi đó phải có dị trạng phát ra sức ép mãnh liệt, nhưng lần này thì không.

Bá Ôn cứ theo hướng nọ mà đi, sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng đã tới gần nơi thiên sa nọ. Nhưng Bá Ôn lại thêm một phen kinh hãi, lần này không hề thấy bụi đất, hố lõm đâu cả mà chỉ thấy phí trước mặt có ba đạo ánh sáng, một xanh lục,một đỏ, một hoàng kim đang lập lòe phát sáng. Điều này khiến Bá Ôn càng lúc càng kinh ngạc, liều mạng tới gần. Cho tới khi thấy rõ mọi việc thì không khỏi kinh hãi. Chỉ thấy trong ba đạo ánh sáng nọ là ba thân ảnh nhân dạng, màu đỏ và hoàng kim là nam nhân, màu xanh lục là nữ nhân. Nam nhân trong luồng sáng màu hoàng kim dường như đang nằm trong một bọc vải lớn.

Xích Nha và Phi Yến im lặng đứng đó, khẽ nhìn tới Bá Ôn phía trước mặt lộ ra ý đề phòng. Phi Yến nheo mày, lập tức trên mắt thanh quang đại thịnh mà chiếu tới Bá Ôn. Nhìn tới ánh mắt ấy, Bá Ôn trong lòng run sợ cực hạn, muốn đi nhưng chân khôn tài nào bước đi nổi. Ánh mắt nọ như lưỡi dao, mò, khoét, đào bới xem xét nội tâm y. Hồi lâu mới dừng lại, Xích Nha nhìn qua Phi Yến, thấy nàng ta gật gật đầu thì cũng gật nhẹ, hướng tới Bá Ôn mà nói, thanh âm ầm ầm như sấm gào khiến Bá Ôn run lên vì sợ hãi.

- Nhân loại, chúng ta là Long nhân, chúng ta cần ngươi tương trợ. Sau này ắt có hồi đáp!

- Tương… tương trợ?

Bá Ôn run rẩy đáp lại, hô hấp gấp gáp khó khăn. Phi Yến khẽ cười, đạo ánh sáng quanh thân hình hai người vụt tan biến, để lộ ra một cặp nam nữ tuấn kiệt. Nam thì uy vũ, dũng mãnh; Nữ thì kiều mị, thướt tha. Phi Yến khẽ cười, nói tiếp.

- Chúng ta cần ngươi trợ giúp, sau này có ước nguyện gì, chúng ta đều dốc lòng báo đáp!

- Bất cứ điều gì?

- Đúng vậy, bất cứ điều gì!

Xích Nha khẳng định, Bá Ôn thoáng giật mình, sau đó lại lắc đầu, tự lẩm bẩm một mình.

- Điều ta muốn là nghịch thiên ý, các người dù là Long Thần cũng không thể làm được!

Xích Nha và Phi Yến không chú tâm, chỉ cho rằng Bá Ôn đang tự suy tính thì im lặng. Bá Ôn lát sau mới đáp, cung kính ôm quyền bái.

- Ta không cần gì cả, nếu hai vị Long Thần cần gì, tự nhiên ta sẽ dốc lòng làm cho kì được!

- Không có gì to tát cả, chỉ cần chiếu cố giúp chủ nhân chúng ta!

Phi Yến nói, sau đó lại tiếp.

- Chúng ta sắp phải trở về Linh Giới, vì vậy mong ngươi giúp đỡ chủ nhân. Sau này có yêu cầu gì cứ nhằm hướng tây nam, thắp hương cầu khấn. Tự khắc ứng nghiệm!

Nói xong thì cả hai vội cung kính quỳ xuống, bái lậy nam nhân trong đạo ánh sáng hoàng kim một bái, Xích Nha tới gần Bá Ôn, đưa ra hai vật. Một vật chính là Thiết Huyết, vật kia là một cái hộp gỗ màu đỏ, nói.

- Phiền ngươi sau khi chủ nhân tỉnh lại thì giao lại cho người. Trong này đã lưu lại ngôn ý của ta, giờ đã chậm trễ, cáo biệt!

Xích Nha bái một bái, Phi Yến cũng nhún mình thi lễ. Bá Ôn vội vàng đáp lễ, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy phía trên cao có hai con rồng đang bay lên, rẽ mây đen mà tiến vào. Một con rồng toàn thân đỏ rực những lửa, một con khác thì toàn thân phiến vảy màu lục, tỏa ra ánh thanh quang. Ngay khi cả hai chui vào mây đen, lập tức sấm gầm vang trời, ì ùng hồi lâu rồi tan biến…

Bá Ôn lúc này nói lại, Minh Tiến nghe vậy thì gật đầu, đưa Thiết Huyết áp tới trán.

“ Chủ nhân, khi người đọc tới những dòng này thì ta và Phi Yến đã tiến về Vô Gian Giới của Linh Giới, vĩnh viễn không thể trở lại thế gian. Ân nghĩa chủ nhân đã giải cứu chúng ta, cho chúng ta nơi cư ngụ thật không lễ nào bồi đáp cho đủ. Giếng nước người vô tình ngã vào chính là Vô Gian thủy – liều dược vật giải đi chú nguyền cho cả hai chúng ta. Đây là phúc trong họa của ta và Phi Yến, nhưng cũng may mắn là chúng ta kịp thời hồi phục lại toàn bộ năng lực, mau mắn dùng chân lực bản thân mở ra một thông đạo để cứu chủ nhân. Đây chỉ là một chút báo đáp nhỏ, mong chủ nhân đừng nên nặng lòng vì nó. Hai chúng ta trở về Vô Gian Giới, vì thời gian quá gấp gáp nên chẳng thể tìm những kì trân dị bảo đủ để báo đáp ơn sâu. Chỉ có thể để lại một chút ít năng lực của mình, mong chủ nhân hạ cố thu nhận lấy. Xích Nha ta để lại trong người chủ nhân một phần long huyết của Thiết Long, chỉ cần một phần này cũng đủ để chủ nhân có thân thể cường hãn, đao thương thông thường khó có thể xâm phạm, ngay cả độc dược cũng vậy. Xong, với Phi Yến, nàng ấy chỉ có bản lãnh về y dược, mà kiến thức đó thì quá mức khổng lồ, không thể truyền thụ lại trong một quãng thời gian ngắn ngủi. Vì thế nàng ấy để lại Thần Long Lãnh Thủy, chính là khả năng thông thiên triệt địa của Thần Long. Nhưng là không biết chủ nhân có thể truyền thừa được bao nhiêu, cái này còn tùy thuộc vào cơ duyên của người. Mong người sớm phi thăng, chúng ta có thể tái ngộ tại Linh Giới, để Xích Nha ta và Phi Yến gặp mặt bái tạ. Xích Nha lãnh bút.”

Minh Tiến im lặng, nhắm mắt mà đọc ngôn ý của Xích Nha. Đương nhiên với hai người bên ngoài, ngoại trừ Bá Ôn thoáng trầm ngâm, còn đâu Tiểu Sương thì tò mò vô cùng, ánh mắt chăm chú nhìn tới vị ca ca toàn thân băng bó nọ. Tiểu cô nương chị hận không thể tháo sạch băng vải, tận mắt nhìn xem rốt cuộc người này là kẻ kì quái tới mức nào.

Tiểu Sương trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng rất nhanh hai má đỏ lên, “Bá Ôn thúc thường hay nói Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ta vừa rồi suy nghĩ quả thật ám muội nha!”. Chợt nàng giật mình kinh hãi, ngay cả Bá Ôn cũng giật mình, mắt mở to nhìn tới. Chỉ thấy trên bàn tay phải, nơi mu bàn tay của kẻ trên giường đột ngột phát sinh hiện tượng kì quái.

Trên cánh tay Minh Tiến, bất ngờ bốc lên một đám lửa đỏ rực, trên đôi mắt đang nhắm kia thì còn kinh hãi hơn. Chỉ thấy hắn khẽ mở mắt, con ngươi lập tức biến thành một màu xanh lục, trong con ngươi như lưu chuyển hàng chục tia quang mang rực rỡ. Điều khiến cả hai người kinh sợ, đó chính là sau đó con ngươi hắn như bị chẻ dọc, trông y như mắt rắn.

Tiểu Sương hốt hoảng hét lên.

- Á... Rắn thành tinh…!

Sau đó lăn ra ngất xỉu, Bá Ôn quay người lại, đỡ tiểu cô nương nọ ngồi vào trên ghế trúc, dựa lưng vào tường. Sau đó lại quay lại nhìn tới Minh Tiến, nhưng dị trạng lúc này hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy con ngươi hắn lại hóa thành màu đen như cũ, có khác, chỉ là nơi mu bàn tay phải đã sớm xuất hiện một vết bớt màu đỏ hồng.

Minh Tiến mở mắt, khẽ nhìn xung quanh, cảm thấy ánh mắt của mình có gì đó vô cùng khác lạ. Lại nhìn tới nam nhân cùng vị tiểu cô nương nọ, sau đó hắn khẽ cau mày mà nói.

- Đây là Hoa Hạ?

Bá Ôn thoáng sững người,sau đó vội vàng gật đầu. Lại thấy hắn nói.

- Người tên gọi Lưu Bá Ôn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.