Mộng Tu Tiên

Chương 102: Q.1 - Chương 102: Kẻ Theo Dõi




Vô Diệp trong mắt thoáng xuất hiện tia co rút, nhưng rất nhanh tiêu tán để tránh bị phát giác. Y trong lòng đang lo sợ kẻ này nhìn ra chiêu lừa của mình, nhưng sau đó lại thầm thở phào khi nghe hắc y nhân nọ nói.

- Ta không ý kiến, có điều chúng ta cần một nơi nào đó yên tĩnh để kí ước. Đó không phải nơi đây!

- Vậy ngươi muốn ở đâu?

- Đi qua Nội Quan, ta và ngươi cùng vào tới Linh Thành!

- Hả??? Vào tận Linh thành? Ngươi điên à? Không sợ cái chủ thể này tỉnh lại hay sao?

Vô Diệp giật mình, hắn tròn mắt nhìn tới hắc y nhân nọ. Hắc y nhân thấy biểu tình của hắn thì phì cười mà nói.

- Không phải chủ thể đang bế quan tu luyện rồi hay sao? Ngươi sợ gì chứ? Ta đi trước!

Hắc y nhân sau đó bỏ mặc Vô Diệp, rảo bước tới phía bức tường, nơi có cánh cổng “Nội Quan”. Vô Diệp hơi cau mày rồi cũng vội vàng bước đi theo. Chỉ thấy bức tường thứ hai này toát lên một vẻ kiên cường vô cùng so với bức tường “Tiềm Quan” lúc trước. Dưới chân tường còn xuất hiện vô số hầm chông, trên tường là vô số cọc nhọn tua tủa đâm ra như lông nhím. Vô Diệp nhìn tới cũng không khỏi nuốt nước bọt một cái. Cả hai người khẽ hé cửa, bước vào phía trong “Nội Quan”.

Sau bức tường này, lại một lần nữa Vô Diệp kinh ngạc,sửng sốt. Hắn gần như không còn tin vào mắt mình nữa, trước mắt hắn lúc này là một cánh đồng hoa rộng lớn, trải dài xa tít tới tận chân trời. Hương hoa thơm mát, bướm lượn tung tăng khắp nơi khiến cho hắn nhất thời ngây ra. Cho tới khi hắc y nhân lên tiếng mới hồi tỉnh lại.

- Ngươi làm gì mà ngạc nhiên thế? Đi thôi, Linh Thành phía trước kia kìa!

Y theo hướng tay hắc y nhân mà phóng tầm mắt đi, quả nhiên thấy phía xa xa có một cung điện lớn, ánh kim quang đại thịnh. Vô Diệp không nói câu nào, sóng vai song song với hắc y nhân mà đi tới, trong lòng hắn thì hoan hỷ không thôi. “Nội tâm nhân loại này tinh mỹ như vậy, chứng tỏ thần thức cùng khả năng thấu hiểu tiên đạo của hắn vô cùng rộng mở. Nếu có được thân xác này, ta còn lo lắng gì tới việc không thể tu luyện thành Cửu Vỹ đây? Hắc hắc hắc…”. Vui mừng cực độ, y cũng không hề giấu diếm mà nói thẳng.

- Xem ra tên này có tư chất rất cao đây. Chắc chắn Linh Thành kia sẽ rất tráng lệ!

- Ta cũng không rõ, lát xem khắc biết!

Hắc y nhân nhàn nhạt nói, khuôn mặt được trùm kín bởi cái mũ nên không lộ ra bất cứ một nét cảm xúc nào, cả hai cứ như vậy đi thẳng tới phía Linh Thành…

Tại một góc khác, có hai thân ảnh đang dùng ánh mắt chăm chú mà chiếu tới cả hai người bọn họ. Hai thân ảnh này đều mang hắc y từ đầu đến chân, chỉ lộ ra cặp mắt sáng quắc. Kì quái hơn nữa là con ngươi của cả hai kẻ đều như bị chẻ đôi, một người màu lam, một người màu đỏ rực. Một giọng nam nhân cất lên.

- Cái tên nhân loại này, sao hắn có thể vô tâm mà cho kẻ khác tiến nhập vào bên trong Linh Thành như vậy nhỉ? Hắn không sợ âm mưu của con Bạch Hồ kia sao?

-Này! Chàng không được gọi như vậy. Nếu không có chủ nhân dùng máu mình phá đi chú nguyền, liệu cả hai chúng ta có thể rời đi như vậy không hả?

- Ây… ta nói từ đầu rồi kia mà… là hắn tự nhiên lấy máu mình ra… Ái ái,đừng véo a a a…!

Hắc y nhân thần hình nhỏ bé hơn chợt vung tay véo mạnh vào sườn hắc y bên cạnh khiến hắn la lên oai oái, sau đó hứ lên một tiếng, đoạn nói.

- Chàng thật là… không hiểu tại sao năm xưa ta lại nghe lời dụ ngọt của chàng mà theo chàng nữa… Hừ!

- Ai da… nàng bớt giận a, ta sai… ta sai a…

- Hứ, chàng chỉ được cái dẻo miệng thôi. Ta không tin!

Nữ hắc y lắc đầu, khoanh tay đứng nhìn về hướng khác. Nam hắc y thấy vậy thì vò đầu bứt tai, sau đó dường như hắn đã có chủ ý, bèn cười mà nói.

- Nếu nàng không tin, ta có thể lập lời thề! Ta thề trước linh phách của mình, nhận tên nhân loại kia làm chủ nhân của mình. Nếu trái lời, tất bị hình thiên tru sát!

Nam hắc y nọ thao thoa bất tuyệt, lại vươn tay tuyên thệ vô cùng trang nghiêm. Khuôn mặt nghiêm túc vô cùng của y lúc này, chắc chắn đủ làm cho tất cả những ai thấy hắn tuyên thệ cũng cảm thấy hắn cực kì thành tâm. Nhưng đừng nên nhầm, bề ngoài thì hùng hồn nhưng bên trong thì đối lập hoàn toàn. Hắc y cười trong bụng “Hà hà, ta chỉ nói chơi vậy thôi chứ ai ngu mà nhận tên nhân loại yếu xì này làm chủ nhân kia chứ? Hắn tự động dùng máu huyết bản thân để giải cấm chú cho ta. Là hắn tự nguyện, ta không có cưỡng ép nha!”.

Nữ hắc y nghe hắn hùng hồn như vậy nét mặt giãn ra đôi chút, nhưng rất nhanh cau lại, lại véo tai hắn mà nói.

- Chàng nha… Dám lừa ta sao? Hừ hừ, tuyên thệ mà không nêu ra tên mình, lại không nêu ra cả tên chủ nhân thì sao có thể hình thành tuyên ước chứ?

- Ái, đừng xoắn… đau a…

Nữ hắc y vung tay, hừ một cái,đoạn phi thân lao về phía Linh Thành. Nam hắc y thì ôm một bên tai mà xuýt xoa, lại thấy nữ hắc y bỏ đi thì vội vàng chạy theo túm tay, cười cầu hòa mà nói.

- Hì hì hì… là ta… là ta đùa một chút cho vui thôi mà… Nàng đừng giận nha, Phi Yến!

Nữ hắc y vùng vằng, sau cùng lại mặc kệ y ôm lấy mình. Nàng dùng một ánh mắt ủy khuất mà nhìn tới khiến y giật mình, vội vàng hạ giọng như van vỉ.

- Ơ… Phi Yến, đừng có khóc mà… Ai… Đã hơn năm ngàn tuổi rồi nha, sao cứ như thiếu nữ mười bảy mười tám mà khóc lóc vậy trời?

Nữ nhân nghe vậy thì chợt vùng vằng muốn rời khỏi vòng tay y, nam hắc y thấy vậy thì càng ôm lấy nàng ta chặt hơn, sau đó môi y trùm lên môi nàng. Cuối cùng, khi nữ nhân đã im lặng thì hắn ta mới cất lời.

- Được rồi, giờ nàng muốn ta làm gì, ta đều có thể làm cho nàng. Miễn là nàng không được khóc…

Sau đó y lại hạ giọng mà nói nhỏ.

- Khóc sẽ làm tăng nếp nhăn trên mặt nàng đó nha, Phi Yến!

- Chàng… chàng thật là…

Nữ hắc y đấm bùm bụp vào ngực y, y thì chỉ im lặng chịu đựng cơn tức giận này. Y đương nhiên biết rõ, cấm kị nhất chính là chê nữ nhân già, vì thế tốt nhất là im lặng, đau cũng cấm được kêu. Cuối cùng, sau một hồi đánh đấm bùm bụp ấy, nữ hắc y mới dừng tay. Nàng chậm rãi nói.

- Xích Nha, chàng nghe lời ta đi, chấp nhận chủ nhân đi mà. Con đường tương lai của chủ nhân chắc chắn sẽ rộng mở, chúng ta chắc chắn có cơ hội được li khai khỏi tàn cốt a!

- Ừm!

Nam hắc y khẽ nói một tiếng, nhưng trong lòng thì suy nghĩ trái ngược hoàn toàn. “Cái gì mà nhận hắn làm chủ kia chứ, ta đâu có yêu cầu hắn cứu ta đâu chứ? Đường đường một Thiết Long khí phách ngút trời như ta mà lại chịu hàng phục một tên nhân loại nhãi nhép ấy sao? ...”.

- Xích Nha, rốt cuộc chàng có chịu nghe lời ta nói không đây? Chàng đừng quên ta là Thần Long, có Long Nhãn Chi Giới, có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên đời đấy!

Giọng nữ hắc y gay gắt bất ngờ vang lên khiến y giật mình, gãi gãi đầu chống chế.

- Nhưng mà… nhưng mà…

- Không có nhưng gì cả, chàng mau tuyên thệ đi!

-Ầy, thôi được rồi… Ta, Thiết Long – Xích Nha. Xin thề trước linh phách của bản thân mình, dưới sự chứng giám của trời đất, nguyện xin nhận nhân loại tên Minh Tiến làm chủ nhân. Trọn đời trọn kiếp không bội phản, trung thành tận tụy. Nếu có chút gian trá, xin trời tru đất diệt, linh phách tan biến không thể lai sinh!

Nam hắc y giơ cao tay, nét mặt nghiêm trang tới cứng nhắc mà tuyên thệ. Nữ hắc y nheo nheo mắt nhìn tới nét mặt ấy, cuối cùng thở phào mà nở một nụ cười hài lòng. Nam nhân sau phút nghiêm trang thì cười hì hì mà nói.

- Đó, ta tuyên thệ rồi đấy, vừa lòng nàng chưa?

Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại chờ ánh mắt nữ hắc y rời khỏi thân hình mình, sau đó nhủ thầm. “Hừ, còn lâu nhé,ta chỉ tuyên thệ chơi thôi, hà hà hà…”…

Phía bên ngoài, Minh Nhi vẫn đang chăm chú ngồi cạnh Hùng Lệ mà chờ đợi Vô Diệp. Bất chợt trên bầu trời không mây đen bỗng nhiên nổ oanh một tiếng sấm lớn, ánh chớp chiếu sáng xung quanh như ban ngày khiến nàng giật mình đánh thót. Trong lòng có một dự cảm không hay về lần đoạt xá này…

Phía trong Nội quan, Xích Nha chợt giật mình đánh thót, hắn lảm nhảm trong miệng.

- Không thể nào, có lẽ nào lại thế? Là thiên ý sao…?...

Vô Diệp cùng nam nhân nọ hiện đang đứng trước một bức tường lớn, được xây bằng một loại đá vô cùng kì quái, đang tỏa ra ánh kim quang nhàn nhạt. Bức tường này cao lớn hơn cả hai cửa trước, trên cao bố trí các tháp canh cũng các hàng rào bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Toàn bộ bức tường nọ chạy dài,bao bọc lấy một cung điện lớn bên trong. Vô Diệp cố gắng đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy lầu son gác tía mờ ảo ẩn ẩn hiện hiện trong làn sương mù, thật khó trông thấy rõ nét. Hắc y bên cạnh thấy vậy thì khẽ cười, hắn nói.

- Vào tận nơi xem, không phải tốt hơn sao?

- Nhưng mà… nhưng mà rất nguy hiểm, ngươi không sợ chết hay sao?

- Chết?... Ha ha ha… đã đi đoạt xá tức là cũng chết một lần rồi, ngươi còn gì mà sợ nữa đây hả?

- Không phải là ta sợ chết mà không dám vào, ta chỉ sợ làm kinh động đến Linh Vệ trong thành, nếu thế thì chắc chắn nắm lấy chín phần là vong mạng a!

Vô Diệp lắc đầu mà nói, trong mắt hiện lên những trang cổ văn đã được đọc trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.