Mộng Tu Tiên

Chương 79: Q.1 - Chương 79: Khách Tới




- Vâng, sư phụ!

Nam nhân mặc bạch y phía bên trái nói, y tên Hoàng Giải. Người mặc hoàng y phía bên phải thì phì cười, xòe cây quạt lớn, phía trên đề chi chit những chữ là chữ, hắn cười nói.

- Sư phụ, người đừng quá lo. Bích Tôn biết phải làm như thế nào!

Lạc Diệp Vân nghe vậy thì ngoài mặt gật gật đầu, xong trong lòng lại ca thán không thôi. Hai tên đệ tử chân truyền này lão vô cùng yêu quý, cả hai thân đều mang linh căn cùng với cơ trí hơn người. Những cũng vì thế mà lão không yên tâm, quá mức cơ trí thường có lúc vì nữ sắc mà bại lụi, cổ nhân đã dạy rồi. Quân tử khó vượt ải mỹ nhân. Lạc Diệp Vân chỉ còn nước thở dài “Tới đâu hay tới đó vậy!”.

Cánh cửa Minh Gia Trang nặng nề được đẩy ra, ba người bên ngoài ánh mắt tò mò chiếu tới. Chỉ thấy có một nam nhân thân hình cao lớn, mập mạp mặc một bộ y phục bằng lụa xám đang bước ra. Ánh mắt Lạc Diệp Vân có chút ngưng trọng, nhưng hai tên đệ tử phía sau ánh mắt lập tức tràn đầy thất vọng, trong lòng chửi rủa không thôi.

Minh Tiến khi tới cửa đã dùng giác quan nghe trộm được ba kẻ nọ đối đáp, hắn trong lòng cười nhạt. “Cứ tưởng Trưởng trấn thì thế nào, hóa ra là đi dung túng cho hai tên đồ đệ cưng soi mói nữ nhân nhà người khác. Hừ!”. Trong lòng hắn đã có chủ ý, vì thế dùng Hư Khí Thuật tiêu tán toàn bộ tu vi cùng khí tức tu chân mới bước ra ngoài.

Lạc Diệp Vân cung tay nói.

- Phiền quản gia cho chúng ta diện kiến Minh Trang chủ!

- Ta là Minh Trang chủ đây, không biết lão nhân gia có điều gì chỉ dạy?

Lập tức cả ba người đều giật mình, theo nhưng lời đồn thổi, Minh Gia chủ là một tuấn nam, hơn nữa còn là một mỹ nam tử hiếm có. Vậy mà tên nam nhân mập mạp này nói hắn là trang chủ, quả là quá mức nực cười. Lạc Diệp Vân lòng đầy mâu thuẫn, cho rằng vị Trang chủ cố ý không tiếp khách. Vì thế cười mà nói.

- Quản gia không cần đùa cợt, phiền báo lại ta là Lạc Diệp Vân – Trưởng trấn Hiểu Vân xin cầu kiến!

Lão nhấn mạnh chức Trưởng trấn Hiểu Vân, Minh Tiến khóe miệng hơi nhếch lên một chút, khuôn mặt thoáng có chút tiếu ý, nhưng rất nhanh lại biến hóa về vẻ mặt lãnh đạm như ban đầu. Hai tên đệ tử phía sau đương nhiên đã quan sát kĩ hắn, vì thế có thể nhận ra nụ cười đểu này. Bích Tôn gấp quạt, cau mày nói lớn.

- Mau vào báo với chủ nhân nhà ngươi, chỉ cần y lời là đủ, chớ nên vòng vo. Chỉ là hạ nhân mà coi khinh người khác quá đấy!

- Bích Tôn, câm miệng lại cho ta!

Lạc Diệp Vân giận dữ quát lên, Bích Tôn nghe thấy vậy lập tức hừ một tiếng, sau đó nhìn sang hướng khác. Lạc Diệp Vân chỉ còn cách cười cầu hòa nhìn tới Minh Tiến, trong lòng thì mắng thầm. Cũng tại lão cưng chiều hắn quá mức, giờ mới sinh sự thế này. Hoàng Giải phía bên cạnh vội vàng giải thế bí cho sự phụ, hắn cười nói.

- Quản gia, phiền ngài thông báo giúp với Trang chủ. Đây là chút ít tiền trà, mong quản gia thu nhận!

Hắn đưa ra một cái túi vải, để lộ ra trong đó khoảng hơn chục viên linh thạch. Thói đời thường tham tài, có ai không vì tiền tài mà dốc công dốc sức kia chứ? Chim chết vì mồi, người chết vì tiền, đời nào cũng có, và tu tiên giới cũng không hề có ngoại lệ. Minh Tiến cố nhịn cười, làm ra nét mặt nghiêm trang, hắn lắc đầu mà nói.

- Ta đã nói rồi, ta chính là Minh Trang chủ. Ta tên Minh Tiến!

- Ngươi…

Bích Tôn tức giận, gắt gỏng. Minh Tiến vốn thấy cái mặt hắn đã cảm thấy đáng ghét rồi, lại thêm lần này nữa thì bực bội. Dùng toàn bộ thần thức không kiêng kị gì mà xuất ra toàn bộ, tuy vậy hắn vẫn ẩn giấu tu vi của mình, tránh gây phiền phức không cần thiết. Ba người sắc mặt lập tức biến đổi, Lạc Diệp Vân thì sắc mặt chợt trắng bệch, sau đó thì trở lại bình thường. Còn Bích Tôn cùng Hoàng Giải thì sắc mặt tái mét, hai chân run run. Thần thức của hắn vốn đã vượt quá cấp tu vi tới năm sáu lần, vì thế vô cùng cường đại. Thậm chí nó còn ảnh hưởng tới không ít người đang đi cách đó không xa, khiến cho đám người không khỏi liếc mắt nhìn tới phía xuất phát của luồng thần thức mãnh liệt nọ. Trên một thi lâu gần đó, một nam tử trên thân vận một bộ gấm y cầu kì khẽ nhướn mày nhìn tới. Y chính là Lâm Phong, thiếu chủ của Thiên Tinh Cung mà Minh Tiến đã có dịp gặp ở Tam Môn trấn. Lâm Phong lẩm bẩm.

- Luồng thần thức này quá mức cường đại!

Hắn đứng hẳn dậy khỏi bàn trà, bước tới dùng Viễn Thị Thuật quan sát, trong lòng không khỏi giật mình đánh thót. “Kia không phải là vị tu sĩ Ngưng Phong Kỳ dạo nọ tại Tam Môn trấn hay sao?”. Lâm Phong cau mày, không ngờ lại gặp người này tại đây. Sau lần tầm đan ở Tam Môn trấn, hắn trở về Thiên Tinh Cung và bẩm báo việc này với Cung chủ - sư phụ Nhật Nguyệt. Nhật Nguyệt nghe tin tức thời trầm ngâm, sau đó ra lệnh cho hắn bằng mọi giá tìm kiếm vị tu sĩ phật tu này. Với Nhật Nguyệt cùng như Thiên Tinh Cung mà nói, có cơ duyên tìm thấy một vị phật tu Ngưng Phong Kỳ quả thật là vận số vô cùng lớn. Thêm nữa người này không xuống tóc, cũng có nghĩa là y có thể thoải mái chém giết mà không cần quan tâm tới giới luật; Cũng có nghĩa là lôi kéo hắn dễ hơn so với lôi kéo một vị sư. Trước lúc để Lâm Phong đi, y đã nói.

- Phong Nhi, bằng mọi giá con phải lôi kéo được y về Thiên Tinh Cung. Linh thạch, pháp bảo, đan dược hay thậm chí là cả nữ nhân… bao nhiêu cũng chấp nhận. Con rõ chưa?

Lâm Phong sau khi nghe căn dặn lập tức ngày đêm không nghỉ, phi hành tới Tam Môn trấn tìm kiếm. Đáng tiếc là không có kết quả, hắn uể oải ngao du, dần dần quên khuấy mất việc kia. Nào ngờ hôm nay lại đụng mặt.

Minh Tiến cười nhạt, nhìn tới hai tên nọ. Hắn thu hồi lại thần thức, sau đó nói.

- Thế nào ,vị “thượng nhân” áo vàng kia đã tin hay chưa?

Lạc Diệp Vân mồ hôi lấm tấm, trong lòng thầm kinh hãi. Luồng thần thức này chỉ sợ đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Lại không thấy biểu hiện tu vi của nam nhân trước mắt thì kinh nghi bất định,c ho rằng vừa rồi không phải y kết Nguyên Anh mà là một trong mấy vị phu nhân của y. Hai tên đệ tử của lão lúc này chân đã nhũn ra, phải gắng gượng lắm mới có thể đứng được, im lặng cúi đầu. Lạc Diệp Vân nói.

- Thật sự xin lỗi, là đồ đệ của ta nhất thời lỗ mãng gây hiểu nhầm. Mong Trang chủ thứ tội, quả thật trước đây nghe đồn đại là Minh Trang chủ là một mỹ nam, mà ngài thì…

- Ta thì quá tầm thường, phải không nào? Ha ha ha…

- Thật sự đắc tội quá nhiều rồi!

Nói xong thì lão vái một vái dài. Minh Tiến cũng không nhìn tới nữa, đột nhiên phía sau truyền tới một thanh âm đầy mị nhĩ. Ngân Nguyệt tiến tới.

- Tướng công, ngoài đó có chuyện gì vậy?

Nàng đang mặc một bộ áo màu đỏ, ôm lấy tấm thân kiều mị khiến cho người ta bị mất hồn. Hai tên kia thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, dùng tia tham lam chiếu tới. Minh Tiến cau mày, hừ lên một tiếng, Lạc Diệp Thuần cũng cau mày, truyền âm mắng chửi một hồi. Lúc này Ngân Nguyệt đã tới phía sau lưng Minh Tiến, nàng dùng ánh mắt tò mò đánh giá ba người trước mặt một hồi. Lạc Diệp Vân sau khi mắng mỏ hai tên đệ tử một hồi, sau đó mới quay sang bái lễ Ngân Nguyệt. Khí áp của nàng hiện nay ngang hàng với lão, vì thế lão không dám xem thường,l ại truyền âm một hồi với hai tên đồ đệ. Lập tức hai tên mặt tiu nghỉu, chúng mới chỉ là Kết Đan Hậu Kỳ, sao dám mơ tưởng nữa?

Ngân Nguyệt sau khi nghe lão nói thì phì cười, để lộ ra hàm răng trắng mà nói.

- Chà, vậy có lẽ Trưởng trấn hiểu nhầm rồi. Đó là Ngũ phu nhân, nàng ấy mới từ bên nhà mẫu thân trở về. Chắc dọc đường sợ bị kẻ khác chú ý nên mới giả nam nhân mà thôi. Còn đây mới chính là Minh lão gia – Minh Tiến!

Ngân Nguyệt nói, sau đó lễ phép đứng nép sang một bên. Minh Tiến ghé tai nàng thì thào gì đó, chỉ thấy nàng gật gật đầu rồi bước vào trong nội trang. Hắn quay ra nhìn tới ba người, lát sau mới nói.

- Cuối cùng thì trưởng trấn có việc gì cần tìm ta, cứ nói tại đây cũng được. Nếu vào trong nội trang…

Minh Tiến dùng ánh mắt khinh miệt nhìn tới Bích Tôn, sau đó mới nhìn tới Lạc Diệp Vân mà nói tiếp.

- …chỉ e không tiện cho mấy vị công tử, nhất là vị “thượng nhân” đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.