Mộng Tu Tiên

Chương 152: Q.1 - Chương 152: Lệ




Hắn im lăng, cau mày. Tiểu Sương cũng thoáng bất ngờ, nàng cũng chưa biết nên nói sao. Hai người kia nói ra, lập tức ánh mắt các thiếu nữ khác dường như đều đang chăm chú chiếu tới hắn với những tia mắt hình cây kim, cứ như thể muốn chọc hắn thủng ra hàng trăm lỗ vậy. Minh Tiến cảm thấy bực bội vô cùng, vô tình xiết chặt tay phải lại. Lập tức trên vết bớt nọ hỏa diễm bừng bừng xuất hiện, trên mặt hắn lúc này con ngươi lại biến hóa ra một màu ngân sắc, xẻ dọc. Một màn này khiến tất cả thiếu nữ ở đây đều kinh hãi, không ai bảo ai mà đều tự động lùi lại. Tất cả đều cảm thấy kinh hãi cực độ, tay chân đều run rẩy. Ngay cả các thiếu nữ của Ô Nha ty cũng không phải ngoại lệ.

Hắn liếc mắt nhìn qua một lượt, nhìn tới những ánh mắt kinh ngạc kèm theo sợ hãi, sau đó khẽ cười mà nói.

- Các cô nói ta là yêu quái, nếu ta là yêu quái thì các cô đã sớm chui vào bụng ta hết từ lâu rồi!

Hắn nhìn tới thiếu nữ lúc trước, trên mắt ngân quang càng lúc càng sáng, hắn khẽ cười mà nói.

- Nga cô nương, trong lúc ta luyện công thì đừng nên tới làm phiền. Đây là tâm pháp truyền đời của họ Minh, ta không phải yêu quái đâu!

Hắn nói, sau đó lặng lẽ quay người yên vị lại chỗ lúc trước. Minh Tiến lúc này mặc bọn họ suy nghĩ ra sao, hắn cũng đã hết cách rồi. Còn lại để tự họ suy luận lấy thôi. Nghĩ vậy, hắn lại im lặng nhắm mắt xuất thần.

Hành động vừa rồi của hắn khiến tất cả mọi người ngoại trừ Tiểu Sương đều cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả với những thiếu nữ thuộc Ô Nha. Ở Hoa Hạ này, kẻ biết võ công không hề thiếu, cao thủ võ công cũng không phải hiếm gặp, có thể bắt gặp họ ở bất kì đâu, bất kì tửu quán hay trà quán nào. Các chiêu thức thành danh, các vị võ công cao cường được đồn thổi đã trở thành ước mơ cho không biết bao nhiêu thiếu niên. Thậm chí những câu chuyện ghi chép lại về các vị nam nhân cao thủ cũng trở thành cuốn sách gối đầu giường của vô số thiếu nữ… Nhưng đây là lần đầu tiên các nàng được nhìn tận mắt, được chứng kiến thật một cao thủ võ công, mà cao thủ võ công này lại có một bộ pháp tu luyện nội công vô cùng kì quái. Thậm chí ngay cả với Ô Nha ty, dù trước đây họ đã từng đối đầu với nhiều đối thủ, nhiều loại võ công nhưng chưa lần nào nọ lại được nhìn thấy một bộ nội công kì quái như vậy. Nội công thông thường, khi tu luyện chỉ có thể tăng cường nội lực chứ chưa có nội công nào có khả năng biến đổi hình dáng bên ngoài của kẻ tu luyện – chỉ trừ khi kẻ đó bị tẩu hỏa nhập ma mà điên loạn…

Mọi việc nhất thời lắng xuống, nhưng những nữ nhân lúc này lại nhìn tới Minh Tiến bằng một ánh mắt hoàn toàn khác lạ. Trước đây, họ khâm phục hắn một phần vì tài năng của hắn, phần nữa là hắn là đệ tử của Lưu Bá Ôn danh tiếng. Nhưng giờ đây, họ lại vừa biết thêm hắn là một cao thủ, tu luyện một loại nội công gia truyền quái lạ. Điều này khiến các nàng càng lúc càng tò mò cùng thích thú, thì thào bàn tán không thôi…

Đám thị vệ nọ lục soát, tra xét cho tới tận chiều tà, không tìm kiếm thấy gì nên đều lên ngựa rời đi. Tên thái giám nọ khẽ khàng cúi đầu.

- Lưu đại nhân, đã đắc tội!

Đám người ngựa rời đi, bỏ lại sau lưng từng đám bụi mù. Dân chúng thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, hướng tới Bá Ôn mà chắp tay bái lễ đa tạ. Y chỉ khẽ lắc đầu, luôn miệng nói mình đã làm liên lụy tới mọi người…

Sau đó, Minh Tiến đưa tất cả các thiếu nữ về lại trong thôn. Các nàng ta hoặc là nhào tới cha mẹ, hoặc là cúi đầu bái tạ Bá Ôn, Tiểu Sương. Họ đều len lén tìm đưa mắt tìm kiếm Minh Tiến, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy hắn đâu. Bá Ôn cùng Tiểu Sương thì liên tiếp lắc đầu, luôn tay đáp lễ. Cuối cùng, ai về nhà nấy, Bá Ôn cùng Tiểu Sương cũng mau chóng trở lại nhà mình. Bước vào phòng khách, cả hai đã dừng lại khi thấy Minh Tiến đang ngồi im lặng trong đó, trên mặt hiện rõ ra nét mệt mỏi. Bá Ôn khẽ kéo tay Tiểu Sương, ra dấu im lặng, sau đó lại thì thào gì đó vào tai nàng rồi theo đường vòng phía ngoài vườn mà tiến vào phòng mình ở phía sau.

Tiểu Sương lặng lẽ gật đầu, sau đó đi xuống bếp. Dưới đó đã có một nồi cháo gà thơm nức đang được đun trên bếp. Nàng nhẹ nhàng múc ra một chén cháo, sau đó đặt trên cái khay gỗ cho bớt nóng rồi bê lên phòng khách. Lên tới nơi, hắn vẫn ngồi đó, im lặng xuất thần. Nàng nhẹ nhàng nhón chân bước vào, đặt nhẹ cái khay lên bàn rồi quay ra. Lần thứ hai quay lại, trên tay nàng đã có một chiếc khăn ướt. Tiểu Sương nhẹ nhàng vươn tay lau trên mặt hắn, nước mát khiến Minh Tiến khẽ rùng mình, từ từ mở mắt. Sau khi nhận ra đó là Tiểu Sương thì khẽ thở phào, Tiểu Sương thấy hắn đang nhìn tới thì hai má thoáng hồng lên, sau đó đột nhiên cười hi hi mà nói.

- Chàng hôm nay quá chủ quan nhé, để vị tỷ tỷ tên Nga kia thấy được đôi mắt đặc biệt của chàng. Cũng may là chàng nhanh trí, nói đó là nội công gia truyền, nếu không thì…

Tiểu Sương nói, tới đoạn này thì chỉ tiếp tục cười. Hắn thấy vậy thì khẽ gật.

- Ừm… đúng là ta quá chủ quan, sau này cần chú ý hơn mới được!

- Thôi, ở đây có chén cháo gà. Chàng mau ăn đi cho nóng, cả ngày nay đã vất vả rồi!

Minh Tiến nhìn tới chén cháo, lắc đầu mà đẩy lại vào tay nàng, đoạn hắn nói.

- Tiểu Sương, muội ăn đi, cứ kệ ta. Ta không cảm thấy đói!

Tiểu Sương đang cười, nghe thấy câu hắn nói thì sắc mặt lập tức sụ lên .Ai oán nhìn hắn mà nói.

- Muội?... Ai là muội của chàng?... Hứ, người ta sau này nhất định gả cho chàng, chàng không thể thay đổi cách xưng hô được sao?

- Không đúng sao? Ít tuổi hơn ta thì gọi muội không đúng à? Hay ta phải gọi là tiểu muội muội?

Minh Tiến nói, Tiểu Sương nghe thấy vậy thì càng ai oán hơn. Đột nhiên sắc mặt thay đổi, trùng giọng ủy khuất mà nói.

- Ta biết mà… chàng… chàng chỉ thích những nữ nhân thành thục, không có chú ý tới ta… Cứ nhìn nét mặt chàng hôm nay, nhất là lúc chàng đưa vị tỷ tỷ tên Nga nọ tới thạch động… Chàng cõng người ta… thân thể đầy đặn như vậy mới làm cho chàng để ý đúng không?...

Nàng đột nhiên nhảy vào lòng hắn, rưng rức khóc mà nói.

- Tất cả là tại ta… do ta ngực chưa lớn, mông chưa lớn như người ta… là tại ta chưa lớn a…

Tiểu Sương nức nở nói, thanh âm ai oán run rẩy khiến hắn thoáng sững người. “Tiểu cô nương này thật là kì quái, ngày thường thì chăm chăm trêu chọc mình mà cười khoái chí, giờ lại có thể thản nhiên khóc rưng rức… Hầy…!”. Hắn nhủ thầm, thở dài mà nói.

- Nín đi nào…

- Không nín, chàng là người xấu, là sắc lang…

- Ừ, ta là người xấu, là sắc lang nín đi nào!

Hắn khẽ thở dài mà đáp, trong lòng không biết từ đâu lại hiện lên hình ảnh của Kim Minh. Ánh mắt lo lắng, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt… tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt hắn. Khuôn mặt hắn khẽ co rúm lại, từ hốc mắt chảy ra vài giọt lệ nóng. Hắn khẽ bặm môi, hướng ánh mắt đau khổ ấy nhìn ra phía sân, nơi ánh mặt trời đỏ ối đang từ từ le lói biến mất.

Tiểu Sương ngước mặt lên nhìn hắn, chợt có vài giọt lệ từ trên má hắn rơi lên khuôn mặt khả ái của nàng. Trong thoáng chốc, nàng ngừng khóc, im lặng nhìn tới hắn. Đây là lần thứ hai, nàng nhìn thấy nước mắt của một nam nhân. Nam nhân Hoa Hạ, đặc biệt là những người theo nho giáo đều tôn trọng câu nói “Quân tử đầu rơi không rơi lệ”. Nhưng bản thân nàng lại hai lần được chứng kiến nước mắt của nam nhân .Lần đầu tiên, đó chính là lúc Bá Ôn thúc khóc tang bên cạnh mộ Quyên Thủy tẩu; Lần thứ hai, chính là lúc này. Nàng im lặng, cảm nhận nỗi đau đắng nghẹt, chua chát, bất lực tới cùng cực trong những giọt nước nóng ấm ấy. “Nam nhân thà chết không rơi lệ… Nhưng một khi nam nhân rơi lệ, những giọt lệ ấy mang theo nỗi u uất, cùng cực mà không thứ nào có thể so sánh nổi… Tại sao nam nhân lại như vậy?... Tại sao không như nữ nhân chúng ta, lúc nào cần khóc thì khóc, cần cười thì cười?... Tại sao lại không thể thể hiện cảm xúc bản thân, lẽ nào kìm nén tất cả chỉ vì một câu nam nhân phải cứng rắn?...”.

Nàng im lặng, hồi lâu chợt đặt bàn tay trắng ngần đặt lên má hắn, sau đó nhắm mắt lại.

Cũng không rõ qua bao lâu, Minh Tiến khẽ thở dài đầy u uất, hắn vươn ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt mình, miệng lại lầm bầm.

- Tại sao lại khóc? Mày là một nam nhân, một thằng con trai kia mà. Nín đi, bằng mọi giá phải tìm cách trở về Linh Sơn… Cho dù…

Hắn nói tới đó thì im lặng, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thanh âm phát ra chỉ còn là những tiếng phào phào của gió thổi qua kẽ răng. Tiểu Sương khẽ mở mắt, nàng nhẹ nhàng hỏi.

- Vị cô nương Kim Minh nọ rất quan trọng với chàng sao?

Hắn nghe vậy thoáng giật mình, nhưng sau đó lại khẽ gật đầu. Tiểu Sương lại hỏi.

- Vậy còn ta?... Ta… có quan trọng với chàng không? Nếu như ta là cô ấy? Mà cô ấy cũng đâu phải người, cô ấy là một Bạch Hồ Ly mà?

- Đối với ta, những người đối tốt với ta, quan tâm tới ta đều quan trọng cả. Thà rằng ta chịu đau đớn, ta chịu dày vò còn hơn để mọi người bị tổn thương. Mọi người thân, với ta mà nói họ còn quan trọng hơn chính tính mạng của ta!

Hắn nói, giọng điệu trở nên trầm xuống, khẽ nghiến răng mà nói tiếp.

- Với những người đối tốt với ta, ta luôn luôn tôn trọng, luôn luôn làm mọi việc vì họ trong khả năng có thể. Còn đối với những kẻ lừa lọc, gian dối với ta… Hừ, chúng rồi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!

Minh Tiến gay gắt nói, Tiểu Sương khẽ gật nhẹ, sau đó bàn tay nọ khẽ vươn tới cổ hắn, nàng áp má vào ngực hắn, hồi lâu mới nói tiếp.

- Chúng ta đều là nữ nhân thôi mà, tại sao chàng lại phải vì một nữ nhân… Mà không, cô nương nọ đâu phải con người? Tại sao chàng lại vì một nữ Bạch Hồ Ly mà lại phải đau đớn tới vậy? Không phải đều chỉ là nữ nhân hay sao? Mất một người vẫn có thể tìm kiếm vô số người khác kia mà? Nam nhân đại trượng phu, vì một nữ tử mà suy sụp, không phải làm cho thiên hạ chê cười sao?

Minh Tiến nghe xong thì đứng bật dậy, đẩy nàng ta ra khỏi người mình, gay gắt nói.

- Nữ nhân thì sao? Hồ Ly thì sao? Không phải tất cả đều có sinh mệnh hay sao? Tại sao các người lại coi nữ nhân như một món đồ, tùy ý thay thế? Các người bình sinh coi thường nữ nhân, còn ta thì không, ta tôn trọng họ… Với ta, cho dù kẻ khác đánh đổi mọi thứ quý giá để lấy các nàng ấy, ta phỉ nhổ vào… Còn hỏi tại sao ấy hả? Nàng ấy đối tốt với ta, thậm chí hi sinh tính mạng vì ta, ta là một kẻ khốn kiếp tới mức dễ dàng quên đi nàng ta để tìm kiếm người mới như vậy sao? Thế khác nào kẻ cầm thú, không bằng súc sinh? Ta đã nói, ai đối tốt với ta, ta nhất định toàn tâm toàn ý đối tốt lại. Cho dù nàng ấy không phải con người, nhưng hành động của nàng ấy liệu có mấy kẻ mang mác con người kia làm được?!

Tiểu Sương thoáng run rẩy, sau đó thân hình biến hóa. Nước da trở thành một màu hồng phấn, từ cơ thể một mùi thơm ngát lan ra. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy ngực hắn, bàn tay nhỏ bé kia khẽ vuốt ve lên lưng hắn để trấn an, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn mà trang trọng nói.

- Thiếp xin lỗi, là thiếp muốn thử lòng chàng mà thôi… Thiếp giờ đã hiểu lòng chàng, vì vậy toàn tâm toàn ý mong chàng thu nhận ta, được chứ?... Minh Tiến… chàng đồng ý đi mà…!

Minh Tiến sau phút chốc bộc phát đã từ từ nguôi ngoai đôi chút, hắn nhìn tới ánh mắt long lanh mị hoặc của Tiểu Sương, khẽ cười nhẹ sau đó im lặng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, tự nhẩm lại Vô Thần, cuối cùng mở mắt ra, nhìn tới Tiểu Sương mà nói, giọng điệu pha chút trêu chọc.

- Muội ấy hả? Gắng ăn nhiều cho lớn nhanh đi, sau này xét sau. Ít nhất thì cũng phải ngang bằng với vị Nga cô nương kia á!

- Hứ… đúng là sắc lang!...

- Đại tỷ…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.