Mộng Tu Tiên

Chương 180: Q.1 - Chương 180: Loạn Tâm




Tiểu Sương nghe vậy thì giật mình, thậm trí ngay cả chín nữ nhân cũng giật mình. Nhưng chưa ai kịp mở miệng thì nàng đã nói tiếp.

-…khi mà y vẫn chưa chết. Một người đang sống thì làm sao cần được cứu sống đây muội muội?

Bạch Mỹ Hà khẽ cười trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả, ngay cả bạch y cũng có chút mù mờ không rõ ràng. Chợt nàng ta khẽ đưa tay lên miệng, hạ giọng.

- Suỵt…! Hãy lắng nghe đi nào!

Tức thời tất cả im lặng, ngay cả Hoa Vinh đang rên rỉ dưới nền điện cũng cố nén đau. Từ đâu đó, chợt vang lên những hồi thanh âm khe khẽ… Thình thịch… thình thịch… thình thịch… Tai tất cả mọi người như căng ra, tìm kiếm nơi phát ra chúng. Các cặp mắt không hẹn mà cùng tập trung về nơi chảo dầu đang bừng bừng bốc cháy. Chỉ thấy giữa ngọn lửa điên cuồng kia, dần dần có một khối sáng tụ lại, càng lúc càng lớn,càng lúc càng sáng. Chúng tham lam hấp thụ hết mọi ngọn lửa xung quanh, cho tới khi toàn bộ lửa tắt hết, khối sáng lúc này đã to hơn trái dưa hấu. Tiếng thình thịch cũng từ đó phát ra càng lúc càng lớn. Chợt khổi cầu co rút rồi bùng nổ, quang mang chói mắt khiến tất cả vội nhắm mắt tránh né. Một tiếng gầm lớn vang lên, kèm theo đó là một luồng khí tức quái lạ xuất hiện khiến tất cả ngây người kinh hãi. Lúc này,trong điện vừa xuất hiện thêm một thân ảnh mới.

Thân ảnh này khiến tất cả mọi người, ngoại trừ Bạch Mỹ Hà đều cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy trước mắt là một Long Nhân cao lớn, nếu chỉ thế cũng không đến nỗi quá lạ vì ngoại trừ bạch y và Nguyên Chương ra, các nữ nhân đều đã từng nhìn qua Long Nhân một lần rồi. Nhưng lần này quái dị hơn trước, vì phiến vảy của long nhân này hoàn toàn là một màu đen, một màu đen bóng. Nhưng rồi màu đen ấy cũng không làm họ kinh ngạc quá lâu, vì chỉ trong chốc lát chúng tự động vỡ vụn, rơi lả tả trên nền điện. Những thanh âm lanh canh đổ vỡ vang lên không ngớt, cuối cùng để lộ ra những phiến vảy ngân sắc chói lòa. Cùng lúc đó, trên khuôn mặt long nhân, mi mắt mở lớn, con ngươi bị xẻ dọc màu lam lóe lên, khẽ đảo một vòng. Tiểu Sương thấy vậy thì mừng rỡ, không biết sức lực từ đâu để nàng dùng. Nàng vùng đứng lên, lao tới hắn mà nức nở.

- Chàng… chàng,ta…!

Minh Tiến trên mặt khẽ cười, vươn tay đón lấy nàng mà ôm vào trong lòng. Thân thể ấy ngân quang lóe lên, mau chóng biến trở lại thành nhân dạng. Hắn vỗ vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Sương mà an ủi.

- Được rồi, mau nín đi nào. Ta vẫn còn sống đây mà. Muội bỏ ta ra, để ta kiếm y phục mặc lại cho chỉnh tề trước đã. Không phải muội muốn ta đứng lõa thể xấu hổ trước bao nhiêu nữ nhân ở đây chứ?

- Không buông, nhất định không buông. Ta sợ… sợ buông ra chàng sẽ lại biến mất, ta không buôn. Ta mặc kệ người ngoài ra sao, nhất định không buông!

Nước mắt lăn dài trên má, hai bàn tay nàng như bấu chặt lấy lưng hắn, móng tay cắm vào da thịt hắn tới chảy máu. Minh Tiến mỉm cười lắc đầu, hắn không phải không cảm thấy đau, nhưng hắn cũng không nỡ đẩy nàng ra khỏi lòng mình. Hai cánh tay của hắn cũng xiết chặt lấy lưng, lấy eo nàng. Trán tiếp trán, mũi tiếp mũi… Tiểu Sương nhón chân, vươn người lên, môi nàng áp tới môi hắn. Cặp mắt đẹp từ từ khép hờ, trên hai má càng lúc càng dâng lên phấn hồng. Minh Tiến im lặng, không cự tuyệt. Hắn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mà nàng dành cho hắn, hắn cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào ấy còn mang theo cả chút mặn mà của nước mắt. Hắn không biết biểu lộ sao cho hết nội tâm mình, chỉ có thể xiết chặt lấy nàng hơn, cứ như thể nếu hắn buông tay, hắn sẽ mất nàng mãi mãi.

Cả hai cứ như vậy ôm nhau mãi, nếu như trên sảnh không cất lên tiếng hắng giọng. Minh Tiến khẽ nhìn sang, thấy Bạch Mỹ Hà đang e hèm, ánh mắt lại liếc liếc về phía trong điện. Minh Tiến khẽ gật đầu, lập tức hóa lại thành Long Nhân. Tạm thời, chỉ có biến thân hắn mới có thể không để lộ ra thân ảnh lõa thể của mình. Hắn chậm rãi bước vào trong điện, ánh mắt lướt nhanh qua khung cảnh bên trong, sau đó hướng tới bạch y cụt tay mà nói.

- Đạo hữu, không nên giết hắn. Huống hồ, chính đạo hữu cũng vừa nói, người chết chẳng thể sống lại kia mà? Oan oan tương báo, cừu hận nối hận cừu đến bao giờ?

Bạch y nghe xong thoáng im lặng, tuy nhiên kiếm vẫn chĩa hướng về phía Nguyên Chương. Minh Tiến cũng chẳng nói thêm lời nào, y khẽ hít vào một hơi, sau đó cất giọng.

- Thanh!

Một kí tự phạn âm nhanh tróng xuất hiện, nó lớn dần, lớn dần rồi lập tức võ vụn, tan ra thành một đám khói hoàng kim mà phát tán đi trong chính điện. Đám khói lan đi đến đâu, tức thì không khí xuất hiện những cuộn khói đen tới đó, những luồng khói đen nọ ngay lập tức bị đám khói hoàng kim kia hấp thụ, tan biến hết. Thậm chí, ngay cả trong hơi thở của mấy nữ nhân Ô Nha và hai vị công chúa cũng xuất hiện khói đen. Đám khói đó nhanh chóng theo hơi thở mấy nàng hít vào, thanh lọc hết khói đen rồi cuối cùng tan biến. Chỉ duy nhất có Nguyên Chương, trong hơi thở hắn khói đen dày đặc nhưng đám khói hoàng kim lại không hề thanh tẩy cho hắn, chỉ là lướt qua rất nhanh.

Các nàng cảm thấy thân thể đột ngột nhẹ nhàng vô cùng, vội vã đứng dậy kiểm tra thân thể một lượt. Quả nhiên, độc tố trong rượu đã hoàn toàn bị tiếu biến mất, không ai bảo ai ánh mắt đều tập trung chiếu tới hắn. Bạch Mỹ Hà hơi cau mày, sau đó lắc đầu mà nhủ thầm. “Quá phô trương. Chỉ là giải độc có cần thiết phải làm lớn như vậy không?”. Với nàng, dựa trên lịch duyệt tu tiên giả nhân giới mà nói thì những điều Minh Tiến vừa làm quả thật quá mức phô trương, biểu diễn. Nhưng có lẽ nàng đã quên mất một việc, đó là hắn là Phật tu, cách thức thi triển của Phật tông khác hoàn toàn với những gì nàng thường thấy. Mọi bí pháp, chiêu thức của Phật tông đều chú trọng tới việc thực dụng, nhưng cũng không hề quên đi cái gốc của nó là tấm lòng từ bi của phật. Thế nên, chiêu thức thường đi kèm với màu hoàng kim, hình ảnh các vị phật hoặc đài sen to lớn cũng chẳng có gì là quá lạ. Hơn nữa, lần này hắn thi triển Thanh Tâm Kinh cũng là quá rút gọn rồi, nếu không,chỉ e không gian lúc này không chỉ là khói vàng mà đã là vô số cánh hoa sen cùng đồ hình phật môn tung bay rồi.

Khung cảnh trước mắt tan đi, nhưng không ai bảo ai đều hướng cái nhìn kì quái lên phía ngai vàng. Thậm trí ngay cả Bạch y cụt tay cũng cảm thấy kì quái, hướng tới hắn mà hỏi.

- Ngươi đã không muốn giết hắn, tại sao vừa rồi lại cố tình không giải độc cho hắn?

Nguyên Chương nghe thấy vậy cũng rùng mình, vừa rồi đám khói đen kia quả thật không hề tan biến khiến cho y càng sợ hãi hơn. Ánh mắt thất thần nhìn tới Minh Tiến. Minh Tiến thấy vậy thì khẽ cười, lắc đầu mà nói.

- Không phải ta cố tình không giải, mà bản thân Thanh Tâm Kinh của ta không đủ năng lực để giải loại độc khí có trong người y. Độc tính đã ngấm vào ngũ tạng quá lâu, chỉ là ẩn mình chưa tới lúc phát tác. Chuyện sinh tử của y cũng chỉ là sớm muộn mà thôi… Thêm nữa, tu tiên giới chúng ta có một quy định, không can thiệp vào việc của phàm nhân!

Minh Tiến nói, lại cố ý mượn lời Bạch Mỹ Hà dạo trước để nói khiến nàng ta khẽ lườm hắn một cái sắc lẻm. Bạch y thì im lặng, cho là phải. Chỉ duy nhất có chín nữ Ô Nha cùng hai vị công chúa đều cảm thấy kì quái. “Nếu đã có nghiêm luật như vậy, vậy tại sao trước đây hắn lại cố ý cứu mạng chín nữ nhân Ô Nha ty?”. Thậm chí, ngay cả Tiểu Sương cũng cảm thấy có điều khuất tất, nhưng sau đó lập tức minh bạch. Minh Tiến cố ý nói điều này chính là để hí lộng Nguyên Chương một phen.

Trong chính điện lại lâm vào trầm tư, nếu không phải từ bên ngoài dồn đập vang lên tiếng chân, kèm theo tiếng hô hoán “Hộ giá thánh thượng, hộ giá thánh thượng!” truyền tới thì không biết tới bao giờ khung cảnh này mới chấm dứt. Nguyên Chương nghe được những thanh âm ấy thì sắc mặt có chút khá khẩm hơn, tuy vậy trong lòng vẫn canh cánh vì lời nói nọ của Minh Tiến. Y khẽ liếc mắt, bí mật gật nhẹ với Hoa Vinh, sau đó đứng dậy mà nói lớn.

- Đại binh đã tới, xem các ngươi trốn đâu cho thoát?

- Ta muốn đi, ngươi cản nổi sao?... Huống hồ, ta còn đang nắm mạng ngươi trong tay…

Bạch y cười nhạt mà nói, vươn tay định tóm lấy cổ áo Nguyên Chương. Nào ngờ, Hoa Vinh đột ngột bật dậy, trên tay y lăm lắm trủy thủ sắc lạnh đâm thẳng tới phía bạch y nọ, miệng hét lên.

- Cuồng đồ to gan, mau đền tội!

Phập…! Thanh âm ấy khiến mọi người giật mình nhìn lại, trên mặt chín nữ nhân, hai vị công chúa cùng Tiểu Sương sắc mặt đại biến. Chỉ duy nhất có Minh Tiến và Bạch Mỹ Hà thì vẫn hướng mắt nhìn ra phía ngoài, nơi biển người đang dần dần áp sát tới nơi này. Minh Tiến không hề quay đầu lại, chỉ cười nhẹ mà nói.

- Đạo hữu, không nên đủa cợt thêm nữa!

- Ha ha ha…

Bạch y nghe thấy hắn nói vậy thì hào sảng cười lớn, trên mặt thập phần khoan khoái. Đã lâu rồi, kể từ ngày tưởng như bản thân đã chết, y mới lại có thể cười như lúc này. Khẽ vươn ống tay áo tới ngực, nơi thanh trủy thủ còn cắm ngập vào tới tận chuôi, y rút ta một cái túi vải màu vàng. Nguyên Chương, Hoa Vinh và những người còn lại nhất thời líu lưỡi lại. Chỉ thấy một cái tui nhỏ xíu mà có thể cất được cả lưỡi trủy thủ dài ngập cán thì không khỏi rùng mình. Tiểu Sương trên mặt hơi tái xanh, lắc lắc tay Minh Tiến mà hỏi.

- Chàng… đây… đây là thứ gì vậy?

- Đây là thứ dùng để đựng đồ vật của Tu Tiên Giả, họ gọi chúng là túi trữ vật!

Bạch Mỹ Hà không hề ngoảnh lại mà nói, thanh âm thản nhiên vô cùng khiến Nguyên Chương cùng Hoa Vinh đều không kìm nén nổi kinh ngạc. “Đại binh đang tới gần, bao vây chặt lấy nơi này. Vậy mà những kẻ này chẳng lẽ không sợ chết… Tất cả… tất cả đều bất tử như tên Minh Tiến kia sao?...”.

Minh Tiến im lặng, nhìn một lượt toàn cảnh. Chỉ thấy từ phía sân lớn xuất hiện cơ man là người, thân mặc chiến giáp, binh khí cùng với những cây cờ xí thay phiên nhau nhấp nhô. Cảnh tượng đông đảo này khiến Tiểu Sương cảm thấy lo sợ, nàng khẽ kéo kéo tay hắn mà nhìn lên, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Minh Tiến thấy vậy thì mỉm cười, khẽ lắc đầu. Đám người này với hắn căn bản chẳng đáng cho hắn bận tâm, thêm nữa còn có Bạch Mỹ Hà ở đây, hắn sao phải suy tính cho mệt óc?

- Chà… có vẻ đông binh lính tới hộ giá ngươi nhỉ, Nguyên Chương?

Bạch Y từ lúc nào đã tiến tới bên cạnh Minh Tiến, nhàn nhạt nói. Trong mắt mơ hồ ẩn hiện một luồng sát khí mãnh liệt. Minh Tiến nghe thấy vậy vẫn im lặng, chỉ chú tâm ôm Tiểu Sương trong lòng mình. Tiểu Sương thấy hắn ôm chặt hơn, tức thì hai má đỏ bừng lên, nhẹ nhàng rúc đầu trong ngực hắn mà cọ má vào. Nếu như với người khác, chắc hẳn sẽ cảm thấy lạnh như băng khi chạm tới những phiến lân vảy trên người Minh Tiến. Nhưng với nàng thì không, nàng chỉ cảm thấy nó vô cùng ấm áp, nàng đang vô cùng hạnh phúc trong vòng tay người nàng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.