Bạch Phúc mặt trở nên trắng bệch, lắp bắp không nói nên lời. Kì thực, mục đích lần này
của y là trà trộn mà rải độc, nhưng hiềm nỗi mỹ tửu cùng đồ ăn được bảo
vệ nghiêm mật, vì thế không có cơ hội ra tay. Y cố ý khiêu chiến Tuyết
Liên, một phần cũng vì mục đích này. Toàn trường kinh ngạc, im phăng
phắc. Bạch Phúc đuôi mắt co giật, run run hỏi lại.
- Sao ngươi… sao ngươi biết?
- Sao ta không biết? Thứ đó trước đây ta đã từng gặp – phấn hoa Hấp Linh Hoa!
Bạch Phúc rùng mình, Hấp Linh Hoa hầu như đã sớm tuyệt diệt. Thứ phấn
hắn có trong tay phải vô cùng vất vả mới trộm đi được từ Phụng Hoàng
Cung. Nam nhân trước mặt lại nói nó quen thuộc với y khiến Bạch Phúc
rùng mình. Y cố gắng kiềm chế lo sợ, cung tay nói.
- Vị này… Người có quan hệ gì với Phụng Hoàng Cung?
Bạch Phúc lo sợ rằng việc đột nhập kia đã bị phát giác, sợ rằng đây là
cao thủ hộ pháp của Phụng Hoàng Cung truy đuổi. Y đã sớm nghe danh của
vị cao thủ Nguyên Anh Kỳ kia, vừa vặn thấy nam nhân này tu vi ngang ngửa nên âm thầm lo sợ. Minh Tiến lắc đầu.
- Không liên quan!
Bạch Phúc trong lòng thở ra nhẹ nhõm, y cố lấy lại thế chủ động, cười mà nói.
- Nếu vậy… Võ kĩ người cao hơn ta, tuy tu vi không bằng ta nhưng ta kính ngươi, gọi ngươi một tiếng đại ca, được chứ?
Minh Tiến vẫn im lặng, không tỏ thái độ gì, vì thế Bạch Phúc càng thêm lớn gan, cười mà tiếp.
- Đại ca, đại ca là tán tu, tốt nhất không nên xen vào việc của các phái khác. Chắc đại ca hiểu chứ...? Nếu đại ca chưa có nơi chốn, không bằng
tới Nhất Thống Môn chúng ta. Tiêu Dao môn chủ chắc chắn không bạc đãi
đại ca!
Ở phía dưới nhất thời nghi hoặc, thậm trí là các đại diện các tông môn
lớn cũng đều cảm thấy kì quái. “Nhất Thống Môn...? Từ bao giờ xuất hiện
tông môn này...? Theo cách hành sử của yêu tu kia, chắc chắn thực lực
môn phái này không tệ. Nhưng lại chưa từng nghe tới tên...?”. Có vài
người lẩm nhẩm đi, lẩm nhẩm lại cái danh xưng “Tiêu Dao”. Bỗng ai đó hô
lớn, thần thái nghi hoặc.
- Môn chủ của các ngươi lẽ nào… lẽ nào là Lãm Tiêu Dao?
Bạch Phúc thoáng giật mình, nhìn về phía nam nhân vừa cất tiếng. Chỉ
thấy y là một yêu tu, tu vi vừa vặn đạt tới Kim Đan Hậu Kỳ thì ngạc
nhiên, hỏi lại.
- Không biết vị huynh đệ này có quen biết với môn chủ sao? Tính danh vị này xưng hô thế nào?
Y nhớ tới lời môn chủ, cố gắng chiêu mộ nhân lực càng đông càng tốt, vì
vậy không khỏi nhân cơ hội mà lôi kéo. Nam nhân kia chưa kịp cất lời thì từ phía lễ đài, một nam nhân mặc bạch y, huy kí hình lá liễu – Phiêu
Hoàng Tông - đã cất lời.
- Lãm Tiêu Dao, cháu của Lãm Thiên Hạ, kẻ âm mưu thôn tính U Châu tu
chân giới. Lại cố ý hạ thủ với cả Lam Thiên Tiên Tử, xú danh bay xa mà
cũng dám khai tông lập phái sao?
Minh Tiến đột nhiên mở trừng mắt, hắn nghe tới nam nhân áo trắng nói, tức thì quay ngoắt lại phía y mà hỏi.
- Vị huynh đệ này,thực sự có chuyện đó sao?
- Đúng vậy, huynh đệ. Có lẽ ngươi tiềm tu mới xuất quan nên không rõ.
Chứ truyện này sớm đã lan truyền khắp U Châu rồi, ai ai không biết?
Minh Tiến sững người, hắn mờ hồ hồi tưởng lại khung cảnh giao đấu với
dâm hồ dạo trước. Trong mắt trở nên có chút mù mờ… Một nữ nhân mặc y
phục màu xanh, cặp mắt phượng như thu thủy, nước da trắng hồng đang dựa
vào lòng hắn trên Trúc Ngọc… Hắn nhớ tới một thân cây khô, trên đó có
một bông hoa lớn giống Loa Kèn, cánh hoa trong suốt, mùi thơm khiến
người ta mê mẩn… Hắn nhớ tới ánh mắt ấy lúc nàng bị hắn ép rời đi… Ánh
mắt lo lắng, u oán, trách cứ đan xen… Trong lòng Minh Tiến, từ nội hải
chợt xuất hiện thanh âm thúc dục “ Giết hắn đi, mau giết hắn báo thù cho nàng ấy!”. Minh Tiến hai mắt hiện lên những vằn đỏ phẫn nộ, thân hình
nhoáng lên lao tới phía Bạch Phúc.
Bạch Phúc còn đang ngẩn người, chợt cảm thấy một luồng sát khí khủng bố
áp sát tới ngay trước mặt. Y còn đang luống cuống, chỉ cảm nhận cổ mình
bị bóp chặt, hoảng hốt mà buông tay khỏi thanh kiếm, hai tay y cố gắng
bấu chặt lấy thứ đang bóp nghẹt cổ mình. Minh Tiến lao tới, bàn tay hắn
vươn ra tóm chặt lấy cổ Bạch Phúc, khóe mắt hắn giật giật liên hồi. Hắn
gào lên.
- Nói mau, các ngươi đã làm gì nàng ấy? Nói!
Bạch Phúc trợn mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở, y cố gắng dẫy ra
nhưng vô dụng. Bàn tay nam nhân kia y như một gọng kìm bằng sắt, không
hề mảy may suy giảm. Minh Tiến vẫn gầm lên tra hỏi, từ thân hình hắn bốc lên một luồng khí vô hình, mọi người chỉ nhận ra khi không gian quanh
hắn chao động. Y phục của Bạch Phúc lúc ấy cũng bốc lên từng đợt khói
trắng, y phục trắng dần dần úa vàng rồi bốc cháy khiến tất cả mọi người
im bặt. Vị sư già lúc này kinh hãi, lên tiếng.
- Vô sắc chân hỏa!
Lời này nói ra, lập tức khiến toàn trường trấn động. Minh Tiến phía trên tay không ngừng xiết chặt lại, trong đầu hắn tiếng nói thần bí kia lại
càng hưng phấn hơn. “Đúng rồi… bóp chết hắn… mau bóp chết hắn đi!...”.
Tử Hàm đã nhận ra dị trạng, tức thời cố gắng vận khí mà nói lớn.
- Tướng công, chàng đừng nên giết hắn. Giữ lại mạng cho hắn mà tra xét!
Giọng nàng không lớn, nhưng truyền ra lại âm âm vang vang khiến nhiều kẻ ù tai. Cùng lúc ấy, thân hình nàng đã lóe lên ánh lam quang, phi thân
lao tới bên cạnh hắn. Nàng vươn tay, kéo tới cổ tay hắn mà nói.
- Tướng công, chàng dừng tay đi đã. Nếu hắn chết, sao chúng ta biết được Kỳ Dao cô nương có an toàn hay không? Dừng tay đi, tướng công!
Tử Hàm vươn tay nắm lấy tay hắn, luồng hỏa khí vô hình kia lập tức thiêu đốt y phục nàng. Tử Hàm cau mày, khẽ hít vào một hơi. Cánh tay trắng
ngần ấy lóe lên ánh thanh quang, lập tức xuất hiện vô số lân vảy lam
sắc. Y phục hắn cũng đã bắt đầu bốc cháy, ống tay áo lụa xám dần dần tả
tơi rơi đi, để lộ ra cánh tay với những phiến vảy ngân sắc. Bạch Phúc cả kinh, nhưng lúc này mặt hắn đã tím tái cả lại, không còn hứng thú quan
sát dị trạng kia nữa. Cái mạng bây giờ mới là trên hết.
Minh Tiến ngập ngừng, trong đầu hắn thanh âm kia càng thêm thúc dục,
mãnh liệt. Nó gào thét, cổ vũ, mê hoặc, chửi rủa nhằm kích thích hắn. Tử Hàm thấy trên mắt hắn có chút dao động, nàng nhìn tới y phục hắn, đột
nhiên nhớ ra điều gì đó mà vội nói.
- Tướng công, chàng dừng lại đi. Hỏng hết bộ y phục của Bạch Phụng cô nương làm cho chàng rồi!
Minh Tiến rùng mình, lập tức buông tay. Sát khí lập tức tiêu tán, trong
con ngươi, những tia máu dần dần biến mất, hắn cùi xuống, nhìn lại. Bộ y phục ấy lúc này đã cháy rụi tới tận hai bên vai. Tử Hàm khẽ thở nhẹ,
lao vào lòng hắn. Thân hình nàng thanh quang lóe lên, một luồng chân lực màu lam nhu hòa vao bọc cả hai người vào trong, dần dần trung hòa đi vô sắc hỏa kia. Minh Tiến trên mặt ánh lên sự hối hận, hắn đau lòng, khẽ
kéo Tử Hàm vào lòng mình mà ôm chặt lấy nàng.
Bạch Phúc tưởng như đã chết, lúc này được thả ra thì cố gắng hít thở
điên cuồng. Tranh thủ thấy mọi người không chú tâm tới mình thì nhất
thời hít vào một hơi,v ận dụng Thuấn Di mà đào tẩu. Một luồng bạch quang lóe lên, thân hình hắn biến mất. Phía dưới có ai đó chợt hô lớn.
- Đừng để cho gian tặc chạy thoát!
Đám đông tức thời xuất ra phi hành, định truy đuổi. Nhưng tất cả đều
thầm kinh hãi, chân lực tiêu biến không còn một chút nào. Thầm sợ hãi,
thì ra lời nam nhân phía trên nói đều là sự thật. Tuyết Liên đang được
Mỹ Mỹ đỡ bên cạnh, trông thấy cảnh tượng kia thì cau mày, tự nhủ.
- Sắc lang, giữa bao nhiêu người mà làm ra tư thế mất mặt này…!
Nàng chưa nói hết câu, Cẩm Tuyết bên cạnh đã giơ ra ngón cái tán dương.
- Nam nhân có đảm lược, bổn cô nương khâm phục!
- Sư tỷ, bộ dạng kia có gì mà tỷ phục. Có mà bại hoại thì có. Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao nhiêu người mà ôm ôm ấp ấp nữ nhân. Hừ!
Cẩm Tuyết cười hì hì, nhìn sang nàng mà nháy nháy mắt.
- Có đảm lược mới dám làm việc đó, người ta công khai tình cảm với nữ
nhân trước mắt bao nhiêu người. Gan to mật lớn như vậy, không phải ai
cũng có đảm lược ấy đâu. Nếu Triển ca làm được như vậy, tỷ còn tán thành nữa là… A, chàng sao rồi?
Đang nói, nhắc tới lang quân khiến nàng vội dừng lại, chạy về phía Văn
Triển, ánh mắt đầy ý quan tâm. Tuyết Liên lắc đầu, trong mắt hiện lên
những tia kì quái.
Tử Hàm rúc đầu trong ngực hắn, im lặng một hồi lâu. Tới khi hắn ôm lấy
eo nàng thì mới ngẩng đầu lên, thở phào khe khẽ. Nàng ngoái xuống phía
dưới, thấy đám người kia đang ngây ngốc nhìn lên trên này mà bàn tán,
tức thì hai má đỏ ửng, vội rúc vào lòng hắn.
- Tướng công, mọi người đang nhìn chúng ta kìa, mau xuống đi thôi!
- Giải độc trước đã!
Hắn khẽ vươn tay,bắt phật thủ, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Từ bàn tay hắn,
một đài sen ngũ sắc xuất hiện,nó từ từ lớn dần, lớn dần. Ánh kim quang
lan tỏa khiến đám người phía dưới có chút ngẩn người. Minh Tiến vận thêm chân lực, cố gắng đề lớn đài sen kia thêm, càng lớn thì hiệu quả giải
độc càng rộng. Phía dưới, nơi lễ đài, vài người hô lên.
- Phật tông ư?