Nữ nhân áo đỏ giọng đầu u sầu nói,sau đó lần tay cởi bỏ lớp sa y như có như không bên ngoài,vẻ mặt ửng đỏ vô cùng ngượng ngịu.Nàng cố làm ra vẻ tay chân luống cuống,mặt cúi gằm ra chiều bối rối vô cùng.Các nữ nhân còn lại cũng nhao nhao làm theo nàng ta,chỉ trừ có cô nương áo vàng đang dựa lưng vào cột tiểu đình mà nhăn nhó.Trước mắt Minh Tiến lúc này một khung cảnh xuân sắc diễm lệ hiển hiện,bảy nữ nhân trên thân chỉ mặc tiểu yếm cùng nội khố đang đứng trước mặt hắn,vẻ mặt như xấu hổ cùng bối rối vô cùng.Trên người các nàng còn như ẩn hiện một mùi thơm thoang thoảng khiến cho hỏa khí bộc phát.Nhất thời hắn cũng không thể kiềm chế ý nghĩ đen tối,khẽ liếc mắt nhìn tới.Dù sao hắn cũng là nam nhân,lại không bệnh tật gì nên cũng không thể tránh khỏi có chút ý đồ ám muội.Ở thế giới của hắn,hắn vốn là kẻ tự ti,ít nói nên rất ít giao tiếp với mọi người,đặc biệt là nữ giới.Khi đi ngoài đường,cho dù thấy nữ nhân xinh đẹp tới đâu hắn cũng chỉ ngó lơ coi như chưa từng thấy qua.Không phải hắn có vấn đề mà vì hắn tự nhận thấy mình không bằng ai,không có điều kiện trèo cao với xa nên không hề chú tâm.
Minh Tiến ngây người ra nhìn,phải mất một lúc sau hắn mới che mắt,xua xua tay nói.
- Xin các cô nương mặc đồ lại,tại hạ xin cứu người.Nếu các cô không mặc thì ta khó mà chú tâm được!
Nữ nhân áo đỏ nghe thấy vậy thì cười thầm,khẽ mặc lại trang phục,sau đó vội vàng đỡ nữ nhân áo vàng tới gần cái ghế đá.Các nàng khác cũng lục tục kéo nhau di theo,trên mặt ai cũng cố tạo ra vẻ áy náy cùng xấu hổ,mắt len lén nhìn hắn.Minh Tiến lại một lần nữa phải nhắm mắt mà nhẩm lại Vô Thần.
Trong căn nhà tre,Hách Thông đột nhiên mở miệng cười.Hắn đánh ra một đạo lực vào mấy cây cờ,khiến nó nhất thời xoay chuyển vị trí rồi lâp tức rung lên ông ông.
Nữ nhân áo vàng khẽ ngả người vào vai hắn,hơi thở dồn dập,ngắt quãng,vẻ mặt ánh lên sự thống khổ.Minh Tiến cau mày,vội vàng kéo bàn tay nàng mà bắt mạch,chỉ thấy mạch đập rất nhanh thì sợ hãi.Hắn chưa bao giờ thấy ai có nhịp mạch đập nhanh như vậy,tuy không thông thạo y lý nhưng ít ra các trạng thái cơ thể hắn cũng có thể nhận biết một phần,vì vậy mà cả kinh vô cùng.Hắn cố gắng hỏi nàng.
- Cô nương,giờ cô cảm thấy thế nào?
- Ta…ta…
Nữ nhân áo vàng thở ngắt quãng,tiếng nói tựa hồ như gió có thể thổi bay mất.Minh Tiến cau mày,cố gắng ghé sát tai vào miệng nàng,đột nhiên nữ nhân áo vàng như mất thăng bằng,người ngả ra như muốn ngã.Hắn thấy vậy thì vội vã ôm lấy nàng mà kéo lại,nữ nhân áo vàng nhân cơ hội đó mà vòng tay qua cổ hắn như để vịn lại,kì thực nàng cố tính để áp sát tới hắn.Nàng cố ôm cổ hắn,làm bộ dạng như đứng lên nhưng không có sức,cuối cùng ngả người mà ngồi an vị trong lòng hắn.Minh Tiến lúc này cũng không chú ý gì đến hành động của nàng ta,lúc này hắn chỉ thấy lo lắng cùng sợ hãi vô cùng.Chợt thấy môi nàng mấp máy như muốn nói thì ghé tai tới gần,chỉ nghe thấy một giọng nói vô cùng quyến rũ.
- Ta…ta muốn công tử!
Nói xong thì nàng ta đột ngột chồm lên,cặp môi hồng gắt gao áp tới môi hắn,cái lưỡi nhỏ ngọ nguậy bịt lấy miệng hắn,không cho hắn nói lời nào.Minh Tiến bất ngờ,không kịp phản ứng gì.Chỉ cảm thấy một mùi thơm ngọt từ miệng nàng truyền sang khiến cả người hắn như hòn than hừng hực,toàn thân bải hoải vô lực.Hắn vội vã nhăm mắt,nhẩm lại Vô Thần,nhưng lại cảm thấy kinh tâm.Chân lực hoàn toàn như tiêu thất hết,chỉ cảm thấy dục hỏa trong máu càng lúc càng dâng lên mãnh liệt.Nữ nhân áo vàng ra tay là đắc thủ,không khỏi hưng phấn không thôi.Nàng khẽ cởi bỏ sa y bên ngoài,thân hình kiều diễm áp sát vào người hắn mà cọ sát,khêu gợi,miệng lại phát ra tiếng rên rỉ kích thích vô cùng.Những người còn lại cũng không hề kém,đều đưa môi lên hôn khắp mặt hắn,có người còn cắn tai hắn khiến Minh Tiến đột nhiên như bừng tỉnh,nhưng rất nhanh lại bị nữ nhân áo vàng hôn tới mức mụ mị.Ánh mắt Minh Tiến lúc này ánh lên vẻ phẫn nộ cũng ham muốn cùng cực,nội tâm điên cuồng đấu tranh.
Hách Thông qua tâm nhãn thấy cảnh này thì lắc đầu. “Xem ra tên tiểu tử này không khác gì đám công tử mọi năm,đều là háo sắc một dạng!”.
Cây ngọc phiến vốn nằm yên trên bàn lúc này đột nhiên phát sinh dị biến,nó tự động bay lên rồi hóa thân thành Hoàng Yến,cất lên tiếng kêu lảnh lót chói tai.Minh Tiến như bừng tỉnh,vôi vàng giằng tay nữ nhân áo vàng ra khỏi ngực mình,lập tức thoái lui lại một quãng.Đám nữ nhân thì vẻ mặt vô cùng khó chịu nhìn tới Hoàng Yến đang đậu trên mái tiểu đình,Minh Tiến đột ngột cho tay vào túi trữ vật,lấy ra kiện cà sa và thanh băng kiếm.Hắc mặc cà sa lên mình,tay khẽ vỗ tới thân kiếm,lập tức một còn Băng Long xuất hiện.Tấm cà sa nọ kim quang cũng trở nên đại thịnh,trông hắn lúc này vẻ mặt hoàn toàn nghiêm trang như một vị sư thứ thật,ánh mắt kiên định vô cùng.Minh Tiến dùng Thấu Tâm Thuật,liếc qua cả đám nữ nhân rồi đột ngột tụng niệm.
- A di đà phật,đám hồ ly các ngươi thật quá đáng.Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đột nhập Phụng Hoàng Cung náo loạn!
Lời hắn nói âm âm như tiếng chuông khiến đám nữ nhân xanh mặt.Vội vàng hóa thánh các đạo ánh sáng mà chạy đi tứ tán,hắn khu động Băng Long tách ra truy đuổi.Chỉ chốc lát là Băng Long trở lại,mang theo tám con tiểu bạch hồ bị đóng băng bốn chân,trong đó có một con đã đạt tới Nhị vỹ.Đột nhiên không gian một lần nữa biến đổi,đất trời trở nên u ám,mây đen cuồn cuộn kéo tới,sấm sét ì ùng.Minh Tiến cười lên ha hả,dồn toàn lực vào băng kiếm,tung nó lên cao,tay bắt phật quyết.Hắn đã nhìn ra trận pháp này,cho rằng chúng có liên quan tới lũ bạch hồ đã cợt nhả mình thì nộ khí xung thiên,quyết tâm phá bỏ.
-Phật pháp vô biên,thiên địa đều tỏ,xuất kiếm trừ ma,thế thiên hành đạo!
Băng kiếm ông ông gầm lên,dần dần trở lại thành hắc kiếm.Hắc kiếm sau khi hiện thân liền biến hóa ra chín thanh kiếm mang theo khí tức khác nhau.Lần này hoàn toàn khác với khi sử dụng tại Tinh Vũ Môn,kiếm trận lần này đã có một luồng kim quang mang theo dấu ấn phật tông mờ tỏ ẩn hiện bên ngoài mỗi thanh kiếm.Minh Tiến điêng cuồng dồn lực,lập tức chín con Thiên Long hóa thân từ chín thanh kiếm lập tức gầm lên ông ông vô cũng phẫn nộ.Trên tay hắn đã xuất hiện một đài sen màu vàng,linh khí vô cũng tinh thuần,khẽ bắt quyết,đài sen nọ phát ra kim quang chói mắt.
-Phá!
Hắn gầm lên như cùng lúc với Thiên Long,cửu long điên cuồng lao về các phía,khí thế vô cùng uy mãnh khiến cho Phụng Hoàng Cung một phen nhốn nháo…
Mãn Hoa đường,Bạch Phụng cũng nhũ mẫu của nàng và toàn bộ người trong điện đều biến sắc mặt,cảm thấy có một cỗ khí áp bá đạo đang phát tán phía bắc Phụng Hoàng Cung.Nơi Chính điện Phụng Hoàng,trên ghế đặt ở chính giữa điện có một nam nhân thân hình cao lớn đang tĩnh tọa,đột nhiên y đứng bất dậy,trong lòng cảm thấy có chút kì quái xen lẫn lo lắng,hướng mắt nhìn về phía bắc.Hầu như toàn bộ Phụng Hoàng Cung kể cả môn nhân và người đăng kí dự thí đều cảm nhận được phía bắc đang có một luồng uy áp kinh người.
Hách Thông vẻ mặt nhăn nhó khó coi vô cùng,điên cuồng trút chân lực vào trận kì,nhưng cũng chỉ duy trì thêm độ cạn một cốc trà thì đám trận kì trên tay lão đột nhiên linh lực tiêu tán – pháp trận đã bị phá,lão thở hồng hộc vẻ vô cùng mệt mỏi.Đột nhiên cảm ứng được điều gì,sắc mặt vô cũng khó coi mà vội vã phi thân vầ phía Vọng Liên Đình.
Minh Tiến lúc này đã phá xong trận pháp nọ,khí lực cũng hao tổn đi tới bảy thành.Hắn khẽ liếc mắt nhìn sang đám bạch hồ đang nằm dưới đất,trong lòng hiện lên sát ý.Đột nhiên cà sa kim quang đại thịnh như nhắc nhở,hắn nhât thời ngây ra rồi thu lại cà sa,nắm lấy chuôi băng kiếm mà vung tới.Phía xa có một thân ảnh đang lao tới,kêu lên kinh hãi.
- Xin hạ thủ lưu tình!
Minh Tiến đã vung kiếm lên mà chém,chỉ nghe thấy những thanh âm chói tai.Hách Thông vẻ mặt ngẩn ngơ,sau dần dần chuyển qua cuồng nộ,vung tay công kích tới nam nhân cầm kiếm.Minh Tiến thấy vậy cũng không hề sợ hãi,vung tay tạo ra một bức tường băng dày trước mặt,quyền nọ đánh vào khiến mặt băng có chút rạn nứt khiến hắn kinh hãi.Hách Thông đang định ra tay lần thứ hai thì chợt nghe giọng nữ nhân quen tai.
- Chủ nhân,chúng ta ổn!
Lão nhìn qua,chỉ thấy tám tiểu bạch hồ nọ vẫn bình an,thân hình không mảy may có một vết thương,người vừa cất lời là Nhị vỹ hồ.Lão dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Minh Tiến,thì ra hắn ra tay là phá bỏ đi lớp băng phách giam chân lũ bạch hồ.Hách Thông cảm thấy áy náy vô cùng,vội vàng bái một lễ rồi mới nói.
- Đa tạ công tử hạ thủ lưu tình!
- Đây là ải thứ hai,vậy phiền tiền bối cho ta tới ải thứ ba luôn đi!
Minh Tiến sắc mặt lãnh đạm,không thanh sắc nhàn nhạt nói.Hắn đã trót tung ra Tru Ma kiếm trận,chắc chắn việc này kinh động không nhỏ tới Phụng Hoàng Cung.Chi bằng làm luôn cùng một lần cho gọn,tránh dây dưa lâu mà gây ra hậu hoạn.Hách Thông ấp úng nói.
- Việc này…việc này…ta không có quyền,ải thứ ba là do Cung chủ sắp xếp!
- Ta không cần tiền bối khai trận,chỉ cần đưa ta tới ngoài trận là đủ.Sau đó tiền bối có thể rời đi,mọi việc sẽ do ta tự lo liệu!
Hách Thông trên mặt lộ ra vẻ khó xử,cứ im lặng hồi lâu.Minh Tiến cũng không thúc ép,khẽ phất tay cho Hoàng Yến đậu lên vai Như Như mà ríu rít kêu lên một hồi.Chỉ một lát sau,nàng vươn vai mà đứng lên,vẻ mặt tươi tắn như vừa được một giấc mộng đẹp.Không thấy Minh Tiến có mặt trong tiểu đình khiến Như Như hoảng hốt,vội nhìn ngó xung quanh.Tới khi thấy hắn đang đứng phía ngoài cách đó không xa thì thở phào một hơi,lại ngó thấy một lão đạo sĩ lạ mặt thì tò mò,đưa thần thức đảo qua.Như Như giật mình kinh hãi,chỉ cảm thấy lão đạo sĩ nọ linh lực cao thâm vô cùng,nàng vội vã chạy lại bên Minh Tiến.Nàng không dám nhìn tới mặt đạo sĩ kia,vội vàng nép sau lưng Minh Tiến.Cả ba nhất thời im lặng không nói gì,không khí càng lúc càng trầm mặc.