Linh Trâm càng lúc càng kêu lớn hơn, thanh âm càng lúc càng dâm mị hơn. Tay nàng chủ động nắm lấy tay hắn mà xoa trên lưng mình, lại chủ động dẫn dắt nó xoa sâu xuống, sâu xuống hơn nữa. Càng lúc Vô Lệ càng cảm thấy thân nhiệt mình càng bộc phát, mà Hồ nữ trước mặt cũng vậy,làn da thịt bạch ngọc càng lúc càng đỏ ửng. Mùi xạ hương trên người Linh Trâm càng lúc càng toát ra nồng đậm khiến Vô Lệ càng lúc càng cảm thấy bức bối cùng thèm khát. Đột nhiên Linh Trâm trở mình, toàn bộ tòa thiên nhiên bốc lửa ấy hiện hiên trước mắt hắn khiến Vô Lệ há hốc cả miệng . Nàng vươn tay kéo người hắn mà áp lên cặp nhũ phong đang muốn bốc cháy ấy, miệng rên rỉ.
- A… a… ta muốn… ta muốn ngươi… cầu ngươi mà… Vô Lệ… ta cần… cần… ưm ưm…
Vô Lệ dục hỏa công tâm, không còn kiềm chế nổi bản thân mình nữa. Hắn vồ lấy Hồ nữ như một con thú vồ mồi, điên cuồng thưởng thức hai tòa núi lửa ấy. Linh Trâm thì vặn vẹo rên rỉ,hai tay không ngừng xoa bóp lưng hắn, dần dần thoát hết y phục của Vô Lệ. Hắn lúc này đã thành một con thú, một tay tấn công nhũ phong,một tay điên cuồng loạn động trên hạ thể Hồ nữ khiến nàng cứ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng thì hắn điên cuồng xâm nhập vào người nàng, Linh Trâm đột ngột bị công kích thì rên lên một tiếng đầy kiều mị, khuôn mặt thỏa mãn cùng dâm ý vô biên.
- A… nha…!
Vô Lệ điên cuồng chồm tới, nàng hào hứng tiếp nhận. Vô Lệ lúc này đã hiển hiện ra bản chất trời sinh của giống đực khi động dục, chỉ quan tâm tiến tới loạn động hạ thể Hồ nữ nọ, hắn không hề để ý rằng trên khuôn mặt mị hoặc mê người kia thoáng xuất hiện một nụ cười đầy nham hiểm, nơi mi tâm phát ra anh quang mang đỏ rực – Dâm Huyết ấn - đang từng đợt từng đợt lóe sáng. Những thanh âm xuân sắc, khoái lạc ấy cứ thế lan ra khắp gian điện nọ, văng vẳng hòa cùng với tiếng công trùng rả rich trong đêm trăng…
Những tia nắng sớm đỏ rực đang dần lan tỏa khắp dãy Linh Sơn, xa xa đâu đó vang lên những tiếng gà rừng gáy sáng. Tiếng chim ríu rít gọi bầy, tiếng những bầy thú ồn ã gọi nhau… tất cả những điều ấy ở dãy Linh Sơn này cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng sao hôm nay lại trở nên vô cùng lạ lẫm, vô cùng kì thú với nàng. Linh Trâm khẽ cựa mình mở mắt, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái cùng hưng phấn vô cùng. Lại nhìn sang bên cạnh,thấy Vô Lệ vẫn nằm cạnh đó, một tay vẫn vươn ra đặt trên ngực mình. Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, hai má trở nên đỏ ửng nhớ lại chuyện tối qua. Nàng và hắn điên cuồng ngụp lặn trong biển dục, điên cuồng chiếm hữu nhau cho tới gần sáng. Linh Trâm khe khẽ vươn tay chạm lên khuôn mặt thư sinh của Vô Lệ, trong lòng chợt có chút trùng xuống. “Ta đã từng ước mơ, chỉ cần một căn nhà nhỏ, một nam nhân yêu thương ta. Nếu ta có thể gặp hắn sớm hơn một chút, có lẽ đã không phải như bây giờ… Không đúng, gia tộc ta xưa nay luôn bị bức ép, lần này là cơ hội để chúng ta báo thù. Linh Trâm, ngươi không bao giờ được mềm yếu. Vạn vạn lần không được mềm yếu!”.
Trong nháy mắt, sát ý vô biên lại điên cuồng xuất hiện trong mắt nàng, trong ánh mắt ấy lờ mờ ẩn hiện một kí ức kinh hoảng vô cùng… một biển lửa… tiếng la hét, van xin… tiếng cười độc ác…
Hơn ba mươi năm trước, Linh Sơn, trong một sơn cốc nhỏ phía Nam. Nơi đây là nơi cư ngụ của hơn sáu mơi nhân khẩu, họ đều là Hồ tộc thuộc dòng họ Hân. Họ Hân xưa nay chỉ là một gia tộc nho nhỏ, tu vi người cao nhất cũng chỉ đạt tới Ngũ Vỹ, gia tộc này chuyên về dược liệu cùng với y thuật nên dù chỉ là một tộc nhỏ những danh tiếng giữa Linh Sơn cũng không nhỏ chút nào. Bấy giờ chủ gia tộc là Hân Ngữ An – cha đẻ của Linh Trâm bây giờ, Hân tộc vốn hiền lành, lại là những người có năng lực về y thuật nên các gia tộc khác đều nể trọng. Hân Ngữ An vốn hiền lành, xưa nay lại nổi danh là thần y nên có một lần được Hồ Vương triệu vào cung trị bệnh cho Hồ Hậu, Hồ Hậu lúc bấy giờ là một nữ Hồ thuộc gia tộc họ Nhan, tên gọi Nhan Hương. Bà là một hồ nữ nhan sắc thiên kiều bá mị, lại khéo ăn nói cùng xử sự khiến cho Hồ Vương vô cùng cưng chiều, bỏ quên hết cả chính sự, ngay cả đám cung phi khác cũng bỏ mặc, chỉ chăm chăm sủng ái Nhan Hương. Chính điều này khiến cho các gia tộc cống hiến con gái khác hết sức bất bình, họ bèn lập ra một âm mưu thâm hiểm. Và cha nàng – Hân Ngữ An chính là cái chìa khóa cho âm mưu thâm độc ấy.
Vốn trong người Nhan Hương từ lâu đã bị người ta hạ độc, những loại độc này không hề phát tác mà cứ ẩn tàng trong cơ thể khiến cho nàng ta trở nên mệt mỏi, sức khỏe cũng có phần giảm sút. Cùng lúc đó thì nàng cũng đang mang thai nên không chú ý lắm, chỉ cho tới khi sắp sinh thì mới phát hiện ra cơ thể có sự bất thường. Vội vã triệu gọi các Hồ y khác, nhưng không ai có thể phát hiện ra nàng đang mắc bệnh nào. Đương nhiên họ đều cho rằng nàng vì sắp sinh nên luôn cảm thấy mệt mỏi, vì thế cũng chỉ kê ra vài phương thuốc dưỡng thai an thần mà thôi. Nhan Hương vốn không tin, vì thế cho gọi Hân Ngữ An vào khám bệnh.
Loại độc trong người nàng là dùng độc dược được lấy từ Thập Nhị Vỹ Băng Ngô Công trộn lẫn với máu huyết của Hồng Hoang Bích Uyển xà. Bích Uyển xà vốn đã là dị thú, nọc độc có linh tính. Uống hồ lại còn là Hồng Hoang Bích Uyển xà – quái xà hiếm gặp, tương truyền đó là cực phẩm Bích Uyển xà tiên giai mà thành. Đương nhiên độc tính ẩn tàng lại càng lợi hại, một loại độc thuộc tính băng hàn, một loại thuộc tính hỏa hệ hồng hoang, cứ như vậy triệt tiêu lẫn nhau khiến cho người ngoài khó mà phát giác. Hơn nữa trong cơ thể thì chúng trung hòa lẫn nhau, chỉ gây ra một chút mệt mỏi, nếu không gặp yếu tố kích động thì tuyệt đối không phát tác. Thật không may, y thuật của Hân Ngữ An chính là chất xúc tác. Hay nói đúng hơn là cây Mộc Châm dùng để châm cứu của y chính là thứ kích phát độc tính.Hân Ngữ An vào cung hôm trước, hôm sau tin Hồ Hậu qua đời cùng đứa con chưa sinh đều đã chết lan ra. Hồ Vương như phát điên phát cuồng, giận giữ ra lệnh diệt sát toàn bộ Hân gia. Trong dãy Linh Sơn lần đầu tiên xuất hiện bạo biến, ai ai cũng cho rằng Hân gia nọ mưu sát Hồ Hậu, đều nhao nhao đòi tới diệt sát. Linh Sơn một phen sóng cuộn long trời…
Linh Trâm nhớ tới đây, khẽ thở dài đầy u oán. Nàng khẽ hất tay Vô Lệ ra khỏi ngực mình, mặc kệ hắn đang nằm đó ngáy pho pho mà khoác áo rời đi.
- Vương Hậu!
- Vương Hậu!
Đám nữ tỳ bên ngoài thấy nàng bước ra thì cúi đầu bái lễ, Linh Trâm chỉ khẽ gật gật đầu, sai một tỳ nữ chuẩn bị nước ấm để nàng tắm…
Ngâm mình trong cái hồ lam ngọc được rải đầy các cánh hoa hồng, Linh Trâm khẽ vươn tay thâm nước lên mặt mình. Hơi nước ấm khiến nàng cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng kì cọ thân thể. Sau đó thỉ thả người thư giãn, gối đầu lên một chiếc gối nhung ở bờ hồ mà thả lỏng tâm thần. Nhớ lại lần đầu nàng gặp Vô Lệ…
Đoàn người sau khi diệt sát toàn bộ đám nhân loại nọ thì lập tức rời đi, nhằm hướng Linh Sơn mà trở về. Dọc đường đương nhiên là Linh Trâm cũng không đến mức quá cô quạnh, có Tú Nhạn và các Hồ nữ khác cười nói nên dọc đường đi cả đoàn người cảm thấy rất thoải mái. Không như lúc nàng quyết định mang theo tinh binh đi giải cứu Hồ nữ, lúc ấy không khí thật sự căng thẳng vô cùng. Sáu trong tám Hồ trưởng lão đều phản đối ý nghĩ của nàng, họ nói rằng thân nàng là Hồ Hậu thì không nên tham dự vào những chuyện binh đao ấy, tốt nhất chỉ nên ở trong cung yên vị làm mẫu nghi thiên hạ. Hai bên căng thẳng tới cực điểm, nếu không phải bối phận hai bên trong Hoàng thất đều có vị thế, không khéo đã xảy ra huyết chiến một phen rồi. Linh Trâm đương nhiên biết điều này, vì thế dùng lời lẽ ngon ngọt dụ hoặc Hồ Vương chấp thuận, sau một đêm hoan ái điên cuồng, cuối cùng nàng đã có sự chấp thuận của Hồ Vương. Thật sự mà nói, Hồ Vương chấp thuận cũng là vì bản thân lão không đủ sức đáp ứng ham muốn ái ân của nàng. Lão tuy là Cửu Vỹ Hồ nhưng năm nay cũng đã ngoài bảy trăm tuổi rồi, lão cảm thấy thân thể không được khỏe nữa nên để nàng đi cũng là một cách thư giãn gân cốt mình.
Hồ Vương đương nhiên không hề biết một việc, thân thể lão càng lúc càng kém là do Linh Trâm gây ra. Năm xưa, khi nàng tự mình xin vào làm một a hoàn trong cung, nàng đã quyết tâm báo thù. Vì thế đã lén tu tập một bộ công pháp Hấp Tinh Bảo Quyết, do đó nàng có năng lực hấp thu tinh hoa chân lực từ kẻ khác mà không ai nhận ra được là mình đang bị rút đi chân nguyên. Sau đó lại một phen sắp xếp, đưa Hồ Vương vào bẫy tình, Linh Trâm chấp nhận hi sinh trinh tiết bản thân làm mồi dụ. Năm đó nàng mới chỉ là một Nhị Vỹ Hồ, lần đầu giao hoan khiến nàng vô cùng đau đớn, điên cuồng phát tiết sự đau đớn ấy bằng cách dùng Hấp Tinh Bảo Quyết hấp thụ chân lực của Hồ Vương. Hồ Vương lúc giao hoan thì làm gì mà còn tâm tư chú ý chuyện khác, chỉ điên cuồng công kích tới. Trong phòng lúc ấy chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn khoái lạc vang lên. Hồ Nam vốn là những người có khả năng sinh hoạt nam nữ cực kì mãnh liệt, Hồ Vương vốn có thể giao hoan với cả chục nữ Hồ mà không biết mệt mỏi,nay với tiểu Hồ này lại không thể trụ quá hai canh giờ. Lão cảm thấy thống khoái vô cùng, nhìn lại xử nữ lạc hồng cùng với vết tích ái ân trên giường thì không khỏi đắc ý, nhẹ nhàng hỏi han một hồi rồi bế nàng về hậu cung, phong làm Vương Phi. Từ đó, dần dân Linh Trâm dần bước trên con đường quyền lực, tranh đoạt vị thế mà đỉnh cao quyền lực nhất là hiện tại, nàng đã trở thành Hồ Hậu.
Dọc đường cứ như vậy cười nói mà đi, cũng không hề xảy ra bất cứ cuộc đụng độ nào khiến cả đoàn người thực sự cảm thấy thoải mái vô cùng. Đoàn người cứ như vậy đi cho tới chiều tà, Linh Trâm quyết định dừng chân, lập lán nghỉ ngơi. Đối với nàng và các tinh binh thì đoạn đường này chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng với các tiểu hồ nữ đi cùng thì không như vậy, ai ai dù tươi cười nhưng bước chân đã có chút hụt sức. Nàng nhìn tới bọn họ mà chỉ mỉm cười lắc lắc đầu, năm xưa nàng cũng từng là một tiểu Hồ ngây thơ như họ…năm xưa…năm xưa…