Mộng Tu Tiên

Chương 92: Q.1 - Chương 92: Thiên Hoa Trấn




Cứ như vậy, Hùng Lệ theo đám người bình an tiến vào trong Hắc Ám Môn. Môn chủ đang bế quan, thế nên đương nhiên Chấn Thiên là người nắm quyền. Hắn mau mắn dặn dò người tìm một căn phòng lớn cho Hùng Lệ, lại trực tiếp chọn ra bốn nữ Hồ phân phó tới hầu hạ hắn. Bốn nữ Hồ nọ khi vào phòng, nhìn thấy thân hình to lớn của “vị thượng khách” mà Chấn Thiên nói thì đều phát run, không ai bảo ai mà mồ hôi lạnh toát ra thấm ướt lưng áo. Các nàng ta tuy cũng là thú hóa hình người, nhưng mà “vị thượng khách” nọ thì “nhỏ bé” thế kia, các nàng sao mà hầu hạ cho nổi. Nghe tiếng mở cửa, Hùng Lệ quay lưng lại nhìn tới cửa, chỉ thấy bốn nữ Hồ đang đứng đó, dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn tới hắn thì lắc lắc đầu mà nói.

- Các người chuẩn bị cho ta một thùng nước lớn, ta muốn tắm rửa một chút!

Bốn nàng đột nhiên nghe thấy tiếng nói thì giật mình, nhưng rất nhanh sau đó vội vã rời đi chuẩn bị. Các nàng ở Hắc Ám Môn đã lâu, đương nhiên biết sự trừng phạt khủng khiếp của bản môn dành cho kẻ trái lệnh, vì vậy bấm bụng im lặng nghe lời. Chừng một giờ sau, một nữ Hồ áo xanh đưa hắn tới một gian phòng lớn, bên trong là ba nữ Hồ kia. Các nàng đang đứng quanh một thùng nước lớn, nước bốc hơi nghi ngút. Hùng Lệ cũng chẳng hỏi thêm gì, chậm chạp bước vào trong, hắn đặt mình ngồi xuống thùng nước. Nước trước sức ép của cái thân hình to lớn ấy ép xuống thì ào ào tràn ra khỏi cái thùng. Bốn Hồ nữ nọ thì mau mắn thoát hết y phục, khẽ khàng leo vào trong thùng nước. Có vẻ như các nàng ta đã quá quen với chuyện này, vì thế động tác hết sức thuần thục. Họ thay phiên nhau múc nước đổ lên người hắn. Hùng Lệ thì ngồi đó mà nhắm mắt lại, trong lòng tự nhẩm Vô Thần…

Thời gian cứ như vậy trôi đi, thoáng chốc đã hơn nửa tháng. Hùng Lệ ở tại Hắc Ám Môn có thể coi sung sướng hơn cả vua chúa ngày xưa: cơm bưng, nước rót, đi đâu cũng có người hộ tống… Hùng Lệ cũng không chú tâm lắm, chỉ chú ý tới việc cố gắng đả tọa bằng phần tâm pháp thiếu khuyết của nữ Hồ áo tím kia. Nửa tháng nay, không phải vì Chấn Thiên chưa có cơ hội ra tay với hắn mà vì Chấn Thiên cần đả tọa để tĩnh tâm.

“Huyết Tịch” căn bản cần thiết nhất là sự tập trung cao độ giữa thần thức và chân lực. Lợi dụng máu huyết có linh khí để phát động quá trình tẩy tủy phạt cốt, nâng cao tốc độ tu luyện gấp mấy chục lần. Hơn nữa, “Huyết Tịch” yêu cầu độ chính xác tuyệt đối trong cách thi hành, chỉ cần sai một chút là lập tức đi tong bao công sức, đồng thời còn có thể bị cắn trả vô cũng thảm hại. Y cần có sự tập trung cao độ, vì thế mà Hùng Lệ vẫn còn sống.

Hùng Lệ thì lại khác, hắn vốn đã có chuẩn bị sẵn nên cũng không hề lo lắng quá mức. Thêm nữa là nữ Hồ áo tím nọ vẫn thường xuyên tới lui phòng hắn, mỗi lần đến lại cho hắn thêm một chút thông tin cũng như sơ đồ của Hắc Ám Môn. Đường rút đã được vạch ra sẵn, kế hoạch đã có vậy thì còn điều gì mà lo lắng? Vì thế thời gian qua hắn chỉ hoàn toàn chú tâm vào việc đả tọa mà thôi, cũng không biết là do hắn may mắn hay là tâm pháp nọ quá ư linh diệu, chỉ thấy cơ thể hắn có những biến chuyển khiến cho khối kẻ kinh tâm. Toàn bộ lớp lông đen thui bên ngoài thân hắn lúc này đã trở nên một màu trắng tinh như tuyết, các móng vuốt bằng sừng cứng màu nâu nay biến toàn bộ thành một màu ngân sắc. Trên thân hình to lớn ấy, lúc nào cũng mơ hồ ẩn hiện một luồng khí áp đặc biệt. Nó không giống khí áp vương thú, cũng không giống khí áp tu chân, chỉ biết nó làm cho đám Hồ nữ cùng với đám môn hạ Hắc Ám Môn mỗi lần cảm nhận thấy thì rùng mình sợ hãi. Đó chỉ là bề ngoài, còn bên trong Nội Hải thì biến hóa còn kì lạ hơn nữa.

Trong Nội Hải Hùng Lệ, lúc này kim đan và thú đan phân tách nhau ra hai khu riêng biệt. Cái kì quái nhất là trên kim đan bị khiếm khuyết nọ, bóng lão nhân gày gò hôm nào đang lơ lửng bay trên nó mà đả tọa. Thi thoảng từ kim đan lại có vài ba luồng kim khí nhắm tới thú đan mà lao tới, chúng như những xúc tua lớn, ầm ầm đập vào bề mặt thú đan khiến nó bong ra những mảnh nhỏ. Những mảnh nhỏ này được những xúc tua nọ thu về phía trước mặt lão nhân kia, chỉ thấy kim khí từ kim đan cực thịnh bao kín lẫy những mảnh nọ, luyện hóa nó từ màu đen thui trở thành một màu kim sắc, sau đó thu nhập vào kim đan. Mỗi lần như vậy chỉ là một chút, một chút rất nhỏ nhưng Hùng Lệ có thể cảm nhận được kim đan đang dần dần khôi phục, điều này làm hắn vui tới phát khùng.

Tuy vui vẻ cực độ, xong hắn cũng không bỏ qua sự cảnh giác. Hắn biết Chấn Thiên vẫn cho người âm thầm theo dõi mình, vì thế ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hưởng thụ để che mắt. Với hắn lúc này mà nói, Chấn Thiên và âm mưu của y hắn đã biết thừa, vì thế chẳng có gì phải lo lắng cả. Cái hắn lo lắng lúc này chính là cái cảm giác quái lạ mỗi khi nữ Hồ áo tím tới gặp hắn. Ngoài khí tức của bản thân nàng ta ra, hắn còn lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức cường đại mập mờ xuất hiện. Đương nhiên, hắn đã sớm nhận ra từ ngày còn ở Tôn gia, nhưng lúc ấy luồng khí tức này khá mờ nhạt. Nhưng tới lúc này, càng ngày nó càng mãnh liệt, cho dù hắn đã nhiều lần cố ý dùng Thấu Tâm Thuật quan sát nàng ấy, nhưng càng lúc hắn càng trở nên kinh nghi bất định: Nội tâm nàng ta hoàn toàn trống rỗng, cứ như thể nàng ta không hề có suy nghĩ gì của bản thân vậy…

Nữ Hồ áo tím lúc này đang ngâm mình trong một cái thùng gõ lớn, nàng ta sớm đã cho đám Hồ nữ khác thoái lui nên chỉ còn lại một mình nàng. Khẽ khàng tháo nút một cái lọ ngọc tinh xảo để bên cạnh, nàng ta cười hì hì đầy nhu thuận mà nói.

- Chủ nhân, người thấy Minh Nhi làm việc tốt không nào?

Từ trong cái lọ, một luồng tử quang mờ mờ ảo ảo chui ra. Luồng tử quang tuy mờ nhạt, nhưng cũng có thể nhìn rõ là một cái hồn phách Hồ Ly có sáu đuôi. Lại nghe một giọng nam nhân đầy mị nhĩ.

- Hắc hắc… Minh Nhi làm rất tốt… rất tốt… Chờ sau khi ta có thể đoạt xá con linh hùng đó, nhất định sẽ sủng ái Minh Nhi a…

Nữ Hồ nọ hai má đỏ ửng, dùng ánh mắt câu dẫn nhìn tới bóng nam Hồ nọ khiến hắn thích thú cười không thôi. Làn tử quang chui hoàn toàn ra khỏi lọ ngọc, chui vào thùng nước mà mơn trớn khắp thân hình Hồ nữ nọ khiến nàng ta rên rỉ những thanh âm dụ hoặc mê hồn…

Hồn phách nọ là của một nam Hồ đạt tới Lục Vỹ, vốn hắn là một tên hộ vệ trong chi Hồ tộc họ Kim. Năm xưa vì phản bội gia tộc, lại bắt cóc con gái tộc trưởng nên bị toàn bộ tộc nhân truy sát mà táng mạng. Tuy nhiên,cơ duyên xảo hợp là trước đó hắn đã thi triển Ức Linh Trí lên con gái tộc trưởng họ Kim. Mà nàng ta thì mang theo mình một kiện cổ bảo tên là Dưỡng Thần Bình, vì thế hồn phách mới có thể tồn tại không bị tan biến mà âm mưu đoạt xác Hùng Lệ. Còn vị nữ nhân con gái Kim tộc nọ không ai khác chính là Minh Nhi. Thật sự Kim Minh vô cùng thấu hận tên nam nhân này, chính y đã bức hại tỷ tỷ Kim Hoa của nàng tới chết. Hôm đó thật sự nàng muốn tìm hắn báo cừu, nào ngờ thiên ý không thuận lòng nhân, lại bị hắn thi triển chú pháp mà xóa đi kí ức, biến nàng thành nô lệ. Nàng lúc này thật sự không còn là chính mình, trong tâm khảm nàng có thể nhìn thấy rõ những hành động của thân xác mình. Nàng nhìn mà âm thầm đau khổ, chỉ biết cúi đầu rơi lệ. Đã nhiều lần nàng cố phá chú pháp, xong lực bất tòng tâm. Cho tới khi gặp Hùng Lệ, nàng nhiều lần cố gắng dùng chút trí lực để kích động hồn khí của Vô Diệp – tên nam Hồ nọ. Những mong y chú ý mà cứu mình, nhưng dường như vô hiệu. Nàng tuyệt vọng, tuyệt vọng cùng cực…

Thiên Hoa trấn, chính tâm của toàn bộ U Châu. Nơi tụ hội của vô vàn các nhân sĩ, các tông môn từ nhỏ tới lớn, các trường phái tu tập đủ loại. Thiên Hoa trấn này có thể coi như thủ phủ toàn cõi U Châu, nơi đây là một đại thành thị vô cùng rộng lớn, xa hoa. Đường đi được lát bằng bạch ngọc, nhà lầu nào cũng cao lớn, mái son dát vàng, tường dát bạc. Sự xa hoa thậm chí còn thể hiện ngay cả trong từng chi tiết nhỏ nhất như hoa văn một cốc trà, đường nét trạm trổ trên một khung cửa sổ hay thậm chí là một cái chuông gió treo nơi ban công. Quy định nơi đây cũng vô cùng thú vị: Không được phi hành; không được cho xe ngựa tiến nhập trấn; không được tùy tiện phát ngôn thiếu văn hóa; không được gây sự; không được… rất rất nhiều thứ không được khiến cho ta có thể liên tưởng tới một trấn mẫu mực. Quan trọng hơn là, dù cho ngươi tu vi thấp hay cao, tiền tài nhiều hay ít, tu pháp theo dạng nào… một khi nhập Thiên Hoa trấn phải luôn tuân theo những điều cấm của nơi đây. Ngươi lo không biết rõ tất cả ấy hả? Đừng có lo, chỉ vào trấn là có người phát cho ngươi ngọc giản hướng dẫn ngay. Vì thế, cũng không khó hiếm gặp những tu sĩ đủ loại môn phái, tông pháp,tuổi tác… một tay cầm ngọc giản, mắt ngó nghiêng nhìn ngắm khắp nơi. Người ta vì thế cũng có thể phân biệt ra ai là người mới tới rất dễ dàng, từ đó mà có sự chỉ dẫn cho thích hợp.

Kỳ Dao lặng lẽ xuống khỏi phi hành, nàng tiến nhập vào Thiên Hoa trấn ở cửa phía Bắc. Vào sau môn trấn, nàng nhìn xung quanh một lượt rồi lặng lẽ thở dài. “Đã mười năm rồi, cuối cùng mới được trở lại đây!”. Kỳ Dao chậm rãi bước trên con đường lớn, trong trí nhớ nàng lại hiển hiện lại những hình ảnh về mình hồi còn nhỏ, nghịch ngợm cũng với sư phụ Đào Nhược Hồng, môi nàng khẽ mỉm cười. Dọc đường đi, không ít người nhận ngay ra nàng, cũng không ít nữ nhân tới gần bái kiến. Kỳ Dao chỉ nhẹ nhàng bái tạ, sau đó cũng không truyện trò gì mà rời đi ngay. Đám nam nhân tuy biết danh tiếng nàng, lại vô cùng muốn bái kiến nhưng chỉ có thể đứng phía xa xa mà nhìn tới. Danh vọng của Thập đại Mỹ nhân U Châu này không hề nhỏ tại Thiên Hoa trấn, thêm nữa nơi đây vô cùng tôn trọng danh xưng, và cũng có một luật định dành riêng cho Thập đại Mỹ nhân là: Trừ khi là song tu đạo lữ, hoặc huynh đệ tỷ muội đồng môn, hoặc là tôn sư, hoặc là phu thê ái thiếp, hoặc là tu sĩ nữ. Nam nhân không được phép quấy rầy nữ nhân dù là dưới bất kì hình thức nào. Nếu sai lập tức bị toàn bộ Thiên Hoa trấn truy sát!

Nàng cứ như vậy mà đi sâu vào trong trấn, tới trước một hồ sen lớn thì dừng bước. Kỳ Dao khẽ bước sang bên trái, nhằm hướng một trà lâu sang trọng mà bước tới.

Thu Thủy Trà Lâu là đại trà lâu lớn nhất, sang trọng nhất trấn Thiên Hoa này. Nơi đây cũng là nơi tụ hội nhiều nhất các nữ nhân tu luyện cầm âm, thanh nhạc. Thu Thủy lâu này được xây cao chín tầng, tầng nào cũng tường dát bạc, ngói son dát vàng. Nó cao nổi trội lên so với bất cứ nơi nào trong Thiên Hoa trấn, thêm nữa lại án ngữ một vị trí vô cùng đẹp – bên cạnh Thủy Tinh Hồ. Gọi là thủy tinh hồ vì toàn bộ bao quanh hồ sen này chính là làm bằng pha lê, thêm nữa sen trong hồ là giống Ngũ Ngân Liên – giống sen cánh trong suốt như Trầm Hoàng, có lẽ chỉ thua kém ở mùi thơm mà thôi. Quanh năm nước trong hồ toàn một màu xanh ngọc, lại thêm cả bờ hồ cùng với Ngũ Ngân Liên phải chiếu khiến có Thủy Tinh Hồ lại càng ảo diệu, tinh mỹ vô song, tựa như cảnh tiên bồng nơi thiên giới…

- A, thì ra là Kỳ Dao cô nương , mời vào!

Vị nữ nhân lớn tuổi đứng quầy ngước lên nhìn nàng, dùng ánh mắt cung nghênh mà đối thoại. Kỳ Dao thấy vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng bái lễ mà đáp.

- Đã lâu không gặp, Tiêu Hoa lão nương vẫn mạnh khỏe chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.