Chiêu này của Xích Nha dồn thêm cả chân lực của Hùng Lệ vào nên uy lực đại tăng, chỉ thấy Chấn Hoàng lùi lại, khóe miệng đã có chút rỉ máu. Xích Nha cười hà hà nói.
- Có thế chứ… ta tưởng ngươi có thân thể kim thương bất hoại… hà hà hà…
Chấn Hoàng vì một chút mất tập trung, lập tức thụ thương. Lão thấy vậy thì hơi cau mày, lôi từ bên sườn ra một cái hộp nhỏ màu đen. Trong hộp là một viên đan dược to cỡ ngón tay cái, có màu đỏ như máu. Lão khẽ thở dài, sau đó bỏ tọt nó vào miệng nhai. Lập tức trên người toàn thân có sự biến đổi kinh hãi, chỉ thấy hỏa khí từ thân thể lão phán tán ra xung quanh. Nhiệt hỏa mạnh tới mức đám cây cỏ gần đó lập tức héo rũ rồi bừng bừng bốc cháy. Thân thể Chấn Thiên lúc này dường như hoàn toàn được làm từ lửa. Ngọn lửa lan sang cả thanh đao khiến nó cháy bừng bừng, tuy nhiên, điều quái dị nhất có lẽ là râu tóc của lão lại không hề bị ảnh hưởng dù là một sợi.
Xích Nha thấy vậy thì ánh mắt càng lúc càng thêm những tia cuồng nhiệt, dòng máu cuồng chiến của y dường như đang bộc phát cực độ. Y không kìm chế nổi, khẽ bóp khớp tay răng rắc. Phi Yến thấy vậy thì khẽ nói.
- Xích Nha, chàng đừng nên quá ham chiến. Thân thể chủ nhân lúc trước đã trải qua nhiều hao tổn thể lực!
- Ừm, ta nhớ!
Xích Nha đáp, nhưng thật sự chỉ là đáp lấy lệ mà thôi, chứ chiến ý của hắn đã thiêu đốt tất cả rồi. “Thể lực không đủ thì có làm sao chứ? Chỉ cần thắng kẻ kia, đánh bại kẻ kia là đủ rồi!”.
Chấn Thiên chợt hét lên một tiếng lớn, hai tay cầm đại đao nhẩy lên cao, nhằm thẳng hướng đầu Hùng Lệ mà chém xuống. Chỉ thấy những tàn lửa phía sau dường như hóa hình, tạo thành một dải lụa lửa dài chiếu sáng vách đá. Xích Nha phía dưới cũng không hề nao núng, hú lên một tiếng lớn, trên thân thể Hùng Lệ hồng quang cực thịnh. Quang mang dường như dồn tụ lại trên hai bàn tay Hùng Lệ, sẵn sáng thế đón nhận chiêu nọ của Chấn Hoàng. Thân hình to lớn ấy khẽ nhún, lập tức như một mũi tên rời dây cung mà bắn lên, lao thẳng tới hướng đại đao của Chấn Thiên chém xuống.
Va chạm trong yên lặng… một giây… hai giây… mười giây… Vẫn im lặng, cứ như thể cả hai đang diễn một vở kịch vậy. Cả hai vẫn lơ lửng trên không, dường như nín thở, gió dường như cũng im lặng, côn trùng cũng ngừng kêu, tất cả dường như đều chăm chú chờ đợi kết quả. Ầm!!! Một luồng xung khí điên cuồng lan tỏa ra xung quanh, chỉ thấy hai luồng lực đạo lúc này mới thành thế giao tranh. Một bên là lưỡi đại đao hỏa khí hừng hực, một bên là song trảo ngân quang lóe mắt. Hai luồng ánh sáng cứ lao vào nhau, lấn át nhau, thôn phệ nhau, hấp thụ nhau… Ánh mắt cả hại đều có sự ngưng trọng, sau đó đều híp hết cả lại. Hiển nhiên cả hai đang tập trung chân lực cao độ. Thời gian chậm chạp trôi đi, cuộc chiến chân lực nọ vẫn dai dẳng không thôi. Hồng quang cùng Ngân quang vẫn tranh dành nhau từng chút một. Chợt thấy trên mắt Hùng Lệ biến đổi, một bên mắt trái con ngươi hóa sang màu lam. Lập tức thủ trảo ngân quang cực thịnh, khẽ hất mạnh lên một cái. Ầm ầm ầm đẩy lui cả hai lại một quãng, Chấn Hoàng loạng choạng phun ra một ngụm máu lớn, thoái lui một quãng xa mới có thể trụ lại. Lão hải cắm đại đao xuống lầm điểm tựa mới có thể đứng lên.
Phía bên này, Hùng Lệ cũng chẳng khá hơn là mấy. Liên tiếp phun ra hai ngụm máu lớn, hai trảo thủ Ngân quang đã ảm đạm đi nhiều. Xích Nha khẽ giơ lên, chỉ thấy cả hai đang run run, dường như đã chịu đựng tới cực hạn. Phi Yến lập tức mắng.
- Đã nói mà chàng không thèm nghe ta cơ. Chủ nhân đối phó với linh phách nam Hồ nọ đã tiêu hao thể lực rất nhiều rồi, chàng lại cứ ham đánh nhau. Thật là… hừ…
Xích Nha bị mắng thì xấu hổ, gãi gãi đầu. Cái tật háu chiến này là truyền thừa huyết thống của Thiết Long rồi, thật khó kiềm chế nổi. Y cười gượng mà nói.
- Ta… nương tử à, ta…Chủ nhân, xin lỗi a… tật này khó sửa quá…
- Không sao, ngươi nghỉ ngơi đi!
Hùng Lệ nói, sau đó lấy lại quyền điều khiển thân thể. Lập tức bên ngoài ngân quang tan biến, hồng quang cũng tiêu thất hết. Thên thể Hùng Lệ đã trở lại nguyên hình là một con Bạch hùng, Chấn Hoàng nhìn thấy thì cả mừng, vội vã dồn chân lực vận lực đứng lên, lão cười ha hả mà nói.
- Ha ha ha… Xem ra ta thắng rồi... ha ha…
- Ngươi mơ hơi sớm đấy!
Hùng Lệ cau mày nói, giọng nói trầm trầm của hắn cất lên khiến Chấn Hoàng có chút ngẩn người. Lão dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tới.
- Ngươi … ngươi là Hùng Lệ?
- Đúng, là ta!
- Không đúng, ngươi chỉ là một Kí Thân, đáng lẽ hồn phách phải bị hấp thụ hết rồi chứ?
- Muốn biết sao? Tới đây đi, tên già háo sắc!
Hùng Lệ nói, lại làm ra động tác giơ bàn tay phải lên mà dựng ngón giữa, khẽ khều khều trước mặt Chấn Hoàng. Đột nhiên Xích Nha cất tiếng.
- Chủ nhân, cái này là gì vậy?
Hùng Lệ phì cười, hắn nói.
- Cái này là hành động khiêu khích, ngươi thấy nó giống cái gì nào?
- Chủ nhân, ta chịu a!
Phi Yến nói, Xích Nha thì gãi gãi đầu, lát sau mới nói.
- Chủ nhân, không lẽ… không lẽ là ám chỉ thứ đó.. đó… khục khục…
Nói tới đây thì bụm miệng mà cười, Hùng Lệ thấy vậy cũng phì cười, gật gật đầu. Duy chỉ có Phi Yến thì nhăn nhó, ỉ ôi hỏi.
- Rốt cuộc hai người đang nói về cái gì vậy? Sao lại cứ úp úp mở mở thế?
- Ầy, nương tử à, ghé tai vào đây…
- Nha!... Các ngươi… các ngươi bại hoại…!
- Ha ha ha…
Hùng Lệ cùng Xích Nha cất tiếng cười to, Chấn Hoàng tuy không hiểu, lại thấy đột nhiên Hùng Lệ cười thì khó chịu. Lão tập trung chân lực, dồn tới đại đao mà lao tới, miệng ô ô thét lớn.
- Nếm chiêu Khai Sơn Lập Địa của ta đây!
Lão dồn sức, bật lên không thật cao. Lại một lần nữa dải lụa lửa kia xuất hiện, không gian lại tràn ngập nhiệt khí. Chấn Hoàng dồn hết sức vào chiêu này, định mượn cả lực rơi để tăng thêm sát lực cho chiêu thức của mình. Khi lão còn đang lơ lửng phía trên cao thì dưới đất, Hùng Lệ đang làm một động tác kì quái.
Hùng Lệ chậm chạm đưa tay ngang mặt, tựa như đang vuốt ve một thứ gì đó vô hình. Lập tức ánh lam quang quỷ dị lóe lên phía cổ, nơi có dây vải đeo lủng lẳng vật nọ đột nhiên tiêu thất. Sau đó quỷ dị từ đâu đó tụ lại trước bàn tay của Hùng Lệ, lúc này lam quang biến mất, thay vào đó là một màu đỏ, hồng quang đại phát. Nơi Long nhãn lúc trước có màu lam, nay đột ngột biến đổi thành một màu đỏ tươi. Phần cốt long phía dưới thì biến đổi từ một màu ngân sắc hóa thành một màu đen quỷ dị, trên thân những đồ hình kí tự kì quái dần dần bị lấp đầy. Hồng quang càng lúc càng thịnh, chỉ thấy trong long nhãn lúc này là một luồng ánh sáng đỏ rực ấm áp, nó đang xoay trong theo một quỹ đạo nhất định, nom như một thiên hà cũng là một dạng. Phần thân hắc y nọ được hồng quang bao phủ, dần dần từ một màu đen thui biến đổi lại thành một màu ngân sắc như ban đầu, chỉ khác là nó không cong mà thẳng đứng, các đồ hình trước đó đều đã biến mất.
- Chủ nhân, người định làm gì với di cốt của chúng ta vậy? Nếu người hủy nó, chúng ta sẽ tan biến hết a!
Phi Yến lo lắng nói, Xích Nha thấy vậy thì cản lại, lắc lắc đầu.
- Phi Yến, nàng nhìn cho thật kĩ đi, cũng đừng nên làm chủ nhân mất tập trung!
Một hồi biến hóa này khiến Chấn Hoàng trong mắt ánh lên sự ngưng trọng, vội nhảy ngược lại thủ thế. Lão không phải là kẻ ham chiến, vì vậy không ngu tới mức đâm đầu vào thứ mình chưa nắm chắc. Phía bên này, vật nọ trên tay Hùng Lệ lại một phen biến hóa nữa. Chỉ thấy một luồng kim quang từ tay hắn truyền tới vật nọ, lập tức nó hút ngay vào trong mình. Long nhãn lập tưc có sự biến đổi lần thứ hai, luồng ánh sáng đỏ bên trong lập tức hòa trộn với kim khí, dần dần biến thành một màu xanh lam. Còn nơi thân ngân sắc nọ, kim quang như chui vào từng ngách trên thân thể nó,phát ra những tiếng lắc rắc khe khẽ.
- Chủ nhân… lẽ nào… lẽ nào người định luyện hóa di cốt chúng ta sao?
- Không sai, ta ngắt hẳn liện hệ của linh phách hai người với di cốt. Luyện hóa nó thành pháp bảo một phen. Còn hai người cứ yên tâm ở lại trong Linh Thành của ta đi!
Hùng Lệ đáp, hắn cắn lưỡi phun ra một hụm tinh huyết vào nó. Tức thì máu huyết chạm tới vật nọ thì xì xì sùi lên quỷ dị trước khi tản mát lẩn vào bên trong. Lập tức một luồng khí tức trấn áp đột ngột từ vật này lan tỏa ra xung quanh khiến Chấn Hoàng cả kinh, lại nghe thấy Hùng Lệ đối đáp công khai với nhị phách Long trong cơ thể thì kinh sợ. Lão run lên, tay nắm thật chặt cán đao thủ thế.
Vật nọ lúc này đã không còn tiếng xì xì nữa, thay vào đó là một ánh lam quang nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Hùng Lệ khẽ nắm lấy phần thân dài, dùng tay gắng uốn nắn một hồi, sau đó mới thở ra mà nói.
- Ai… rất tiếc thể gọi mi là Phệ Hồn… mi không phải là Phệ Hồn của Quỷ Lệ… Mặc dù mi rất giống… Phệ Hồn là sự dung hợp của Nhiếp Hồn Bổng và Phệ Huyết Châu… Ngươi lại là dung hợp của Long Nhãn và Long Cốt… không gọi giống thế được… Mà gọi là Cốt Nhãn thì chẳng hay chút nào…
Hắn lắc lắc đầu, lát sau mới nói tiếp.
- Ây, gọi mi là Thiết Huyết vậy!
Vật nọ rung lên một hồi, tựa như thông linh với Hùng Lệ. Nơi Long Nhãn, lập tức xuất hiện vô số tia máu nhỏ li ti đang không ngừng điên cuồng đảo lộn bên cạnh luồng thanh quang dịu mắt. Hùng Lệ khẽ mỉm cười, vỗ vỗ lên thân Thiết Huyết rồi nắm lấy nó, hướng tới Chấn Hoàng mà nói.
- Ta tới đây!
Hùng Lệ hú lên một tiếng, lắc mình lao về phía Chấn Hoàng, trên tay phải là Thiết Huyết đang không ngừng bộc phát lam quang. Những câu nói lúc trước của hắn đã khiến cho y một phen kinh hãi. “Long Nhãn, Long Cốt?... Tên Hùng Lệ này quả thật là kẻ cường mãnh hay là một tên điên thích hù dọa người khác?... Tại sao y lại có thể có những thứ nguyên liệu cổ quái như vậy? Thêm nữa, giờ là lúc tham chiến,sao tự dưng lại đi tốn tinh lực chế phục pháp bảo?... Lẽ nào… lẽ nào y có quỷ kế gì đó?”. Chấn Hoàng nhủ thầm,trong mắt bất ngờ xuất hiện những tia kì quái. Lão lại nhìn thấy thế công kích của Hùng Lệ, lại thêm một lần nữa ánh mắt lại có sự cảnh giác cao độ.