Mộng Tu Tiên

Chương 186: Q.1 - Chương 186: Trở Lại Linh Sơn




Tất cả xung quanh là một màn đen, một màn đen tuyền như những đêm không mây nàng thường thấy ở Thanh Điền. Tiểu Sương khẽ ngước mắt lên, ngắm nhìn mọi thứ đang chậm chạp trôi qua trước mắt nàng. Dần dần, nàng nhận ra có những điểm sáng li ti lấp lánh nơi phía trước mặt. Càng về sau, những điểm sáng ấy càng nhiều, chúng lấp lánh y những ngôi sao đêm mà nàng đã được Thúc tẩu chỉ cho vào những buổi tối sau trận mưa rào. Nàng nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc vô hạn ấy, trong lòng dâng lên sự vui vẻ vô cùng. Tiểu Sương đột nhiên khẽ mỉm cười.

Cạnh nàng, Kim tộc trưởng trên mặt đầy nét lo âu. Bà ta cũng không đoái hoài gì tới khung cảnh đẹp mắt xung quanh mình lúc này. Trong mắt bà lúc này hiện lên cơ man những hình ảnh về Kim Minh; tất cả những kỉ niệm từ lúc nhỏ cho tới lần chót bà còn gặp mặt nàng. Kim tộc trưởng chợt mím môi, nước mắt bà lặng lẽ chảy dài trên má.

Lao đi phía trước hai người, Minh Tiến lúc này chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì. Hắn đã biến hóa thành hình dạng Long thân, một bàn tay đầy móng vuốt ấy đang chắp quyết; bàn tay còn lại, nơi cổ tay máu tươi vẫn rỉ rả chảy đều. Phía trước hắn là một đám bụi ngũ sắc, chúng không ngừng bay nhanh như kẻ dẫn đường, cũng không quên hấp thụ hết máu nơi cổ tay hắn đang chảy. Minh Tiến lúc này trống rỗng, hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là tập trung bay theo đám bụi trước mắt.

Ba người đi cùng nhau, nhưng trong lòng mỗi người lúc này lại theo đuổi một ý nghĩ riêng. Không hề có chuyện trò, chỉ có im lặng và những tiếng ù ù xé gió vang lên bên tai. Trong cái không gian vô định ấy, chỉ thấy một vệt sáng vàng đang lao vút đi giữa màn đêm tĩnh mịch. Tựa như một ngôi sao chổi đang thực hiện quỹ đạo của mình, tĩnh lặng và yên ắng. Chợt một câu nói vang lên khiến hai nữ nhân giật mình bừng tỉnh, chỉ thấy hắn đột nhiên hô lên.

- Sắp tới nơi rồi, Kim tộc trưởng, phiền người ra tay!

Kim Xuân cùng Tiểu Sương nhìn lên phía hắn, chỉ thấy những phiến lân vảy bạc dần dần tan biến khỏi khuôn mặt hắn. Để hiện ra một khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh lét, Tiểu Sương vội đưa tay bịt miệng mình, cố tránh thốt lên tiếng kêu kinh sợ. Kim Xuân thì ngược lại, bà ta chỉ gật nhẹ, sau đó đột ngột lao ra khỏi khối lam cầu. Từ hai tay, Băng Phách Song Phiến xuất hiện, phất mạnh một chiêu về vùng sáng mờ ảo phía trước. Lập tức không gian sáng lòa, khiến cả ba người vội ngoảnh mặt né tránh…

Linh Sơn, khu rừng hậu viện Kim gia. Trong một góc khuất, nơi đây hiếm có người qua lại. Bằng chứng rõ nhất là những lớp lá khô xếp dày như những tấm thảm. Tuy nhiên, chỉ duy nhất một khoảnh đất nhỏ bên cạnh cái giếng cũ kia lại sạch trơn một cách bất thường. Cách đó không xa là một nấm mộ còn mới, bên trên nấm mộ đỉnh hương đồng vẫn còn phảng phất chút khói trầm. Chắc chắn, bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ tò mò mà bước tới một phen. Hiềm một nỗi, nơi này vốn là xó xỉnh quanh năm chả ai lui tới, vì thế ngôi mộ này chẳng có ai biết đến ngoại trừ một số người trong Kim gia. Những người biết rõ vụ việc này.

Cái giếng cũ, xung quanh nó vẫn um tùm những cây thân leo đã chết khô. Gần như chẳng đáng chú ý gì tới nếu trên miệng giếng không đặt một tấm đá xanh lớn, được cột xích sắt đen đóng cố định vào nền đất xung quanh. Trên những sợi xích ấy là vô số những lá bùa màu vàng, màu đỏ. Nếu chỉ nhìn lướt qua như vậy, chắc chắn nhiều người sẽ cho rằng chúng chỉ là những sợi xích làm bùa phép, trừ tà ma. Nhưng không, hãy nhìn thật kỹ một chút. Những đường nét trên những tấm bùa ấy lờ mờ tỏa ra ánh ngân quang le lói. Lúc trước, chúng được dán cố định tại đây nên vẫn nằm im lặng. Chỉ có điều, lúc này chúng đang run rẩy; phải nói đúng hơn là phiến đá xanh kia đang rung động…

Cách, cách, cách… Từng mũi đinh đóng sâu trên nền đất bị rút bật dậy, tiếng những sợi xích rung lên lẻng xẻng. Những tấm bùa dường như cũng sợ hãi, tuy vậy chúng vẫn gắng gượng bám chặt vào những đoạn xích còn lại. Những luồng ngân quang nối tiếp nhau lóe lên, dường như đè ép không để phiến đá lớn bật lên. Kim Xuân khẽ cau mày, lập tức hóa thân lại thành Hồ nhân, dồn chân lực mà đẩy ra hai luồng băng khí mãnh liệt về phía vùng sáng trước mặt. Bà đã nhìn rõ ràng khuôn mặt nhợt nhạt đầy mệt mỏi của Minh Tiến; lại thấy khối lam cầu do Thiết Huyết tạo thành đang mờ nhạt dần. Xung quanh, có vô số những điểm sáng đang hướng ba người mà lao nhanh tới, tiếng rít gió chói tai. Kim Xuân đã từng đọc nhiều tàng tịch, bà biết rõ đây là những lộ phong khác tìm tới.

Lộ phong – chúng là những cánh cửa khác, những lỗi đi ra khác. Mặc dù chúng không phải là vật sống, nhưng chúng lại có sở thích là truy tìm những vật mới xuất hiện mà hút vào. Toàn bộ những điểm sáng như sao trong đêm từ lúc cả ba tiến vào thông đạo chính là vô số những Lộ phong khác. Chỉ có điều, vì ba người di chuyển nhanh thêm với tấm thẻ ngọc dẫn đường nên chúng mới lờ đi. Vào giờ phút này, tấm thẻ ngọc sớm đã nát vụn thành bột, vì thế mà chúng mới lao nhanh tới.

Những đạo băng kình lao nhanh tới phía ánh sáng, phía trên miệng giếng, những tấm bùa chú nọ cũng gắng gượng cố sức ngăn cản. Nhưng cũng chỉ được một khoảng thời gian ngắn, chúng đột nhiên ảm đạm dần rồi tự nát vụn. Tảng đá xanh lớn đột ngột bửa ra làm mấy mảnh, ngả ra xung quanh như bị ai đó cắt gọn, để từ trong miệng giếng có một đạo tử quang cùng lam quang lao vút ra ngoài. Cả hai đạo ánh sáng rơi nhanh xuống khu đất gần đó, bỏ lại sau lưng miệng giếng với những thanh âm ùng ục của nước như đang sôi lên giận giữ vì để cho ba người đào thoát. Tử quang cùng lam quang tan biến, để lộ ra hai nữ nhân, cách đó không xa là một nam nhân mặc lam y đang nằm bất động. Kim Xuân khẽ thở phào, xoay sang phía Tiểu Sương hỏi.

- Cô không sao chứ?

Tiểu Sương khẽ gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn tới phía nam nhân áo lam trước mặt. Kim Xuân thấy vậy khẽ cười, lắc đầu mà nói.

- Công tử vừa tổn hao nhiều chân lực, hãy để cho y nghỉ ngơi một lát đã!

Như để chứng minh lời bà, Minh Tiến từ từ ngồi dậy, gắng gượng xếp chân vào tư thế đả tọa. Tiểu Sương thấy vậy thì khẽ gật nhẹ, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Chỉ thấy đây là một khu rừng nhỏ, trên nền đất dày những lớp lá khô rụng xuống. Chỉ có một điều lạ, đó là duy nhất một khoảng nơi ba người đang ngồi là không hề có chút lá cây khô nào rụng. Mặc dù nơi đây nằm ngay dưới tán cây một cây đại thụ lớn. Nàng tự nhủ thầm một mình. “Có lẽ đã có ai đó quét dọn nơi này…” Chợt một mùi trầm hương thoảng qua thu hút khướu giác của nàng. Ngay cả Kim Xuân dường như cũng nhận ra, ánh mắt lập tức tìm kiếm. Tất cả chỉ dừng lại khi nhìn thấy một nấm mộ đất còn mới, phía trên không hề có bia tên mà chỉ có một cái đỉnh đồng vẫn đang tỏa khói.

- Tiền bối, nơi này là…

- Đây là Linh Sơn, còn vùng đất này là hậu viện Kim gia ta!

Kim Xuân ngắt lời nàng, nấm mộ kia không làm bà chú tâm cho lắm. Bà bây giờ chỉ lo lắng nhất là sự an nguy của Kim Minh mà thôi. Không gian cứ như vậy rất yên tĩnh, nếu như bà không giật mình bởi tiếng hét kinh hãi của Tiểu Sương.

- …Ma… Có ma…!

Tiểu Sương mặt trắng bệch, sợ hãi hét lên, bàn tay chỉ tới phía Minh Tiến. Kim Xuân cũng giật mình nhìn theo, sau đó không khỏi vội vã lấy ra song phiến thủ thế. Chỉ thấy từ phía sau, một bóng đen to lớn lơ lửng bay tới chỗ ba người. Bóng đen ấy tuy to lớn nhưng lại bay bổng trong không trung, mang theo một luồng khí tức kì quái. Kim Xuân cau mày, luồng khí tức này bà nhận ra nó là của Hùng tộc. Chỉ có điều lạ, tại sao hồn ảnh Hùng tộc lại có mặt tại đây?

Nhưng rồi rất nhanh bà có câu trả lời. Chỉ thấy bóng đen nọ đột ngột hóa lớn, tạo thành một đám mây đen rồi lao tới đổ ụp lên người Minh Tiến. Chỉ thấy hắn đột nhiên trợn trừng mắt, lăn lộn dưới đất rên lên đầy thống khổ. Từ bóng đen, có vô số những luồng sáng màu đỏ lao tới, chui vào mắt, vào mũi, vào miệng hắn. Tất cả chúng càng lúc càng dày đặc, che khuất tầm nhìn của cả hai người. Tiểu Sương dường như hóa đá, sợ hãi khiến nàng im lặng không thể thốt được lời nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn tới sự việc quái lạ ấy. Nàng không hiểu đây là việc gì, nhưng hiện tại nó quá khả năng hiểu biết của nàng. Kim Xuân quan sát một hồi, sau đó buông tay mệt mỏi mà ngồi phịch xuống đất. Bà ta không nhìn tới nàng, chỉ thở dài nói.

- Công tử ấy bị Chú nguyền nhập thể thôi. Từ lúc tới Hoa Hạ, chú nguyền này không thể đi theo nên công tử mới có thể có hình dạng con người… Ai… Chúng ta không thể làm gì được đâu, tốt nhất chỉ bảo hộ nơi này cho thật tốt là được rồi…!

Bà nói, sau đó từ túi trữ vật bên hông lôi ra năm sáu chiếc lông chim đủ màu sắc mà ném đi. Lập tức một chảo khí vô hình bao bọc lấy toàn bộ góc rừng. Bao bọc ba người không để lọt đi một thanh âm dù là nhỏ nhất. Tiểu Sương nghe vậy thì chỉ biết im lặng, nàng khẽ cắn môi im lặng nhìn tới. Từ đám khói đen đặc kia, truyền đi những thanh âm gào rú đầy đau đớn cùng uất hận…

Những luồng khói đen tan biến rất nhanh, để lộ ra trên nền đất là vô số mảnh vải bị xé vụn cùng vô số những vệt móng vuốt cào trên nền đất. Một bóng trắng to lớn đang ngồi ở đó, thở hổn hển đầy mệt mỏi. Tiểu Sương khẽ dụi mắt, nơi trước đó là chỗ Minh Tiến đả tọa, nay chỉ còn lại một con gấu trắng to lớn đang ngồi thở phì phò. Nàng cố gắng đứng dậy, từng bước chậm chạp tiến tới phía con gấu. Kim Xuân nhìn thấy tất cả, bà ta cũng chỉ khẽ lắc đầu mà nhắm mắt đả tọa. Trong lòng thì thầm thở dài. “Người này rốt cuộc vì sao mà lại bị Yêu Hóa Chú kia chứ?... Ai, Minh nhi, con thật khổ mệnh a…”.

- Minh Tiến… là… là chàng đấy ư?

Tiểu Sương thấp giọng hỏi, thân hình nàng hơi run lên. Con gấu trắng trước mặt nàng chợt vươn đầu lên nhìn vào hai bàn tay to bè của nó, gật đầu rồi lại lắc đầu. Nàng bạo gan hơn, tiến tới gần nó. Con gấu dường như sợ hãi nàng, nó cố đứng lên nhưng không được, chỉ có thể lết lùi. Một chất giọng trầm khàn cất lên.

- Đừng… đừng tới đây…!

Minh Tiến nói, hai tay đẩy lùi thân hình mình về phía sau. Hắn không muốn nàng thấy hắn trong bộ dạng xấu xí này. Nếu như là Kim Minh, nàng ấy chắc chắn có thể thông cảm cho hắn vì nàng cũng là thú nhân. Nhưng Tiểu Sương thì không, nàng ấy là một con người thuần chất. Một người phàm mới gia nhập tu chân giới.

Hắn càng suy nghĩ, càng cảm thấy chán nản vô cùng. Hai tay chợt ôm mặt, cúi đầu im lặng không nói gì, chỉ nghe tiếng bước chân rất nhẹ đang tới gần, càng lúc càng gần.

- Đừng… ta không muốn muội thấy ta như thế này, đừng tới đây…!

Nhưng đáp lời hắn chỉ có hành động, hắn chỉ cảm thấy hai bàn tay to bè của mình bị hai bàn tay bé nhỏ kéo ra khỏi mặt. Tiểu Sương kéo tay hắn ra khỏi khuôn mặt hắn, nàng khẽ mỉm cười với hắn, nhưng trên má nàng nước mắt đã lăn dài. Nàng áp mũi nàng lên cái mũi to bè của hắn mà thì thào.

- Chàng sợ ta thấy thân hình này ư?... Chàng sợ ta vì nó mà rời xa chàng sao?... Chàng ngốc quá, Minh Tiến à… Nếu như thế, từ trước đó ta đã rời bỏ chàng lâu rồi… Nhưng chàng ngốc ơi, thứ ta yêu không phải là vẻ bên ngoài mà là nội tâm bên trong của chàng kia…

Nàng dừng lại, vươn tay đặt lên vị trí trái tim của hắn, mỉm cười mà nói.

-…Cho dù chàng có hóa thành gì đi chăng nữa, thì ở đây…

Nàng khẽ vỗ nhẹ lên đó.

- …Chàng vẫn luôn là chàng, vẫn luôn là Minh Tiến mà ta yêu… Làm ơn, đừng rời xa ta…

Thanh âm nàng nhỏ dần, sau đó thì im lặng hẳn mà ngã vào ngực hắn ngất đi. Minh Tiến giật mình, vội vàng hướng tới Kim Xuân cầu cứu. Chỉ thấy bà ta cười nhẹ, không hề mở mắt mà nói.

- Cô nương ấy hơi quá sức chút thôi, công tử không nên lo lắng. Thật sự ta cũng nể phục cô ấy vài phần. Chỉ là người có chút căn cốt mà có thể kiên định vượt qua một quãng đường dài như vậy đi cùng tu chân giả chúng ta… Mà thôi, công tử cũng nên nghỉ ngơi một chút nữa đi. Khi chúng ta rời khỏi đây sẽ nói chuyện tiếp!...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.