Mong Ước Lâu Bền

Chương 11: Chương 11: Bộ mặt thật của Từ Quang Tông




Quy hoạch tuyến tính là môn học Khả Nhi sợ nhất. Để đối phó với kì thi vào thứ sáu tới, ngay từ thứ hai đầu tuần Khả Nhi đã ngoan ngoãn vào giảng đường nghe giảng và ôn tập. Cầm cái thước kẻ đo đạc với những con số cả ngày trời mà chẳng đâu vào đâu, Khả Nhi ném bút xuống bàn, quyết định lên ban công tầng thượng hít thở không khí trong lành.

Lên đến tầng thường, Khả Nhi thò đầu ra ngoài quan sát xung quanh. Nơi này vị trí rất đẹp, lại hơi tối nên có thể coi là nơi hẹn hò lí tưởng của những đôi tình nhân. Khả Nhi cẩn thận trinh sát tình hình xung quanh một lát, tránh vô tình phá vỡ bầu không khí thân mật của một đôi uyên ương nào đó.

Quả nhiên có tiếng cười của con gái vọng lại từ một góc nhỏ trên ban công. Khả Nhi không có sở thích nghe lén chuyện của người khác, đang định bỏ đi thì nghe thấy có ai đó nhắc đến tên mình:

-Chẳng phải cậu có quan hệ thân thiết với Tần Khả Nhi lắm sao? Sao giờ lại đến tìm tôi? Không sợ nó nổi cáu à?- là tiếng của Lệ Na.

Giọng nói quen thuộc của Từ Quang Tông vang lên sau đó: -Tớ và Tần Khả Nhi chỉ là bạn bè bình thường! Trong lòng tớ từ trước đến nay chỉ có một mình cậu. Ngay từ khi giới thiệu sinh viên năm thứ nhất, tớ đã để ý đến cậu rồi! Tớ thấy cậu xinh đẹp hơn bất kì người con gái nào. Năm ngoái nhìn cậu biểu diễn múa trên sân khấu, tớ thấy mình như đang nằm mơ vậy, thật không dám tưởng tượng trên đời này lại có một người con gái xinh đẹp đến thế! Bởi vì quá thích cậu nhưng bên cạnh cậu có biết bao nhiêu vệ tinh theo đuổi, thế nên tớ không có dũng khí để tiếp cận cậu, chỉ dám đứng từ xa âm thầm nhìn cậu, quan tâm đến cậu. Hôm tớ tranh cử thành công, thật không ngờ cậu lại chủ động đến chúc mừng tớ! Cậu không biết lúc ấy tớ đã vui mừng đến thế nào đâu! Cả đêm hôm ấy tớ đã vui đến không ngủ được…

Đã từng nghe thấy những lời tỏ tình y hệt, Khả Nhi cảm thấy thật buồn cười, cũng thấy thật may mắn vì mình đã không mềm lòng.

-Thế Tần Khả Nhi thì sao? Hai người thân thiết với nhau như vậy, nói là chỉ là bạn bình thường có quỷ mới tin!

Từ Quang Tông khẽ thở dài, tỏ vẻ vô cùng khó xử: -Đúng, Tần Khả Nhi đối xử với tớ rất tốt. Có một người con gái toàn tâm toàn ý với mình, vì mình có thể bất chấp tất cả, tớ có muốn không động lòng cũng khó. Nhưng cảm động không phải là tình yêu. Tớ chưa bao giờ chấp nhận cô ấy cả, nhưng lại không nỡ từ chối cô ấy. Thế nên mới kéo dài dai dẳng như thế này. Hi vọng lâu dần cô ấy sẽ bỏ cuộc!

Lệ Na cười lớn: -Hóa ra là nó theo đuổi cậu à? Cỗ dọn đến tận miệng mà còn bị từ chối, thế mà vẫn bám lấy người ta không chịu buông ra! Đúng là đê tiện! Thế mà còn giả bộ thanh cao!

-Đừng nói ra ngoài, dù sao Khả Nhi cũng là con gái, phải để lại chút sĩ diện cho cô ấy!

Hai tay của Khả Nhi bất giác nắm chặt lại thành nắm đấm, những móng tay cắm chặt vào da thịt đau buốt, cơn buồn nôn trào lên tận cổ họng.

Một tiếng gầm gừ lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng Khả Nhi. Khả Nhi hốt hoảng ngoảnh đầu lại. Trong ánh sáng mờ mờ, cô nhận ra khuôn mặt khôi ngô của Dương Phàm: -Em ở đây chờ anh, anh ra tẩn cho nó một trận!- Dương Phàm khẽ nói rồi sải bước đi về phía góc ban công nơi phát ra tiếng nói.

Khả Nhi lao đến kéo tay anh lại. Dương Phàm ngạc nhiên ngoảnh đầu lại nhìn cô. Bàn tay run rẩy của Khả Nhi siết chặt lấy tay anh, đôi mắt đen láy như mặt hồ sâu thẳm không thấy đáy. Trong đôi con ngươi ấy như rực lên hai ngọn lửa. Dần dần, hai ngọn lửa ấy tắt ngấm. Cô kéo tay anh đi xuống.

Qua chuyện này, Khả Nhi chẳng còn tâm trí nào mà đọc sách nữa. Cô nhanh chóng thu dọn sách vở rồi cùng Dương Phàm đi ra khỏi lớp. Hai người đi dạo trong trường, vô tình lại đi đến rừng trúc gần sân vận động. Khả Nhi lại ngồi xuống bậc thềm rồi khẽ hỏi Dương Phàm: -Dương Phàm, những gì Từ Quang Tông vừa nói anh có tin không?

Dương Phàm cười ha ha: -Chẳng khác gì một câu chuyện cười hay nhất thế kỉ. Với tính cách của em, nếu mà chịu theo đuổi người khác thì chi bằng theo đuổi anh cho xong. Dù sao thì anh cũng là một anh chàng đẹp trai, hoàn hảo!

Khả Nhi tâm trạng vốn dĩ rất u uất, nhưng nghe xong câu đùa của Dương Phàm, cô liền bật cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều: -Nói thật, lúc nãy em rất muốn xông đến tát cho mỗi đứa một cái bạt tai thật mạnh. Nhưng mà, nếu như em làm như thế thật, anh có biết hậu quả sẽ thế nào không?

Dương Phàm nghĩ một lát rồi bảo: -Mọi chuyện nhất định sẽ trở nên ầm ĩ. Với khả năng đặt điều siêu phàm như Tang Lệ Na và Từ Quang Tông, chắc chắn mọi chuyện qua miệng chúng sẽ là: em yêu Từ Quang Tông nhưng không được hắn chấp nhận, nhìn thấy Tang Lệ Na và Từ Quang Tông gặp mặt nhau nên nổi máu ghen, lao vào đánh chửi vô cớ. Thế thì chẳng khác gì Tang Lệ Na đánh ghen Chu Chính Hạo lần trước, mà người mất mặt không phải em, không phải Chu Chính Hạo, mà chính là Tang Lệ Na. Mặc dù bản chất của hai chuyện này khác nhau nhưng phần lớn mọi người chỉ nhìn thấy bề nổi của vấn đề mà thôi!

Khả Nhi gật đầu: -Đó chính là nguyên nhân ban nãy em cố nhẫn nhịn!

Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Khả Nhi: -Rốt cuộc là có chuyện gì?

Khả Nhi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Dương Phàm nghe, cuối cùng phẫn nộ nói: -Em nể mặt cậu ta là bạn học nên mới để cho cậu ta chút sĩ diện, nào ngờ lại bị cậu ta ném đá sau lưng!

Dương Phàm lạnh lùng hừ giọng: Hắn quá đề cao bản thân mình rồi đấy, lại còn định biến em thành “lốp dự phòng” nữa!

-Lốp dự phòng á? –Khả Nhi không hiểu.

-Trước tiên hắn cố nắm chặt được em đã, nhưng không công khai quan hệ. Như vậy hắn vừa được tận hưởng quyền lợi của một người bạn trai nhưng lại không phải chịu trách nhiệm mà một người bạn trai cần phải gánh vác, đồng thời lấy danh nghĩa là một người chưa có người yêu để theo đuổi những cô gái khác. Nếu như có thể theo đuổi được một cô gái nào đó có điều kiện tốt hơn thì hắn sẽ xù em, còn nếu không được thì vẫn còn có một cái “lốp dự phòng” như em ở phía sau.

-Em kém cỏi đến thế sao? –Khả Nhi cười nhạt: -Phải sa chân vào con đường làm “lốp dự phòng” cho cậu ta?

-Không hề, ngược lại em còn rất tuyệt vời!- Dương Phàm nhìn Khả Nhi, nghiêm túc nói: -Em tốt hơn Lệ Na nhiều. Thái độ sống của hai người hoàn toàn khác nhau. Em không thích chơi trò chơi tình ái. Thế nên khi em không định chấp nhận một người nào đó, em sẽ thẳng thừng từ chối. Dần dần những người muốn theo đuổi em đều không dám tiếp cận em nữa! Nhìn thì có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực chất lại là một thái độ rất có trách nhiệm với người khác, không làm lãng phí thời gian và tình cảm của người khác. Nhưng Tang Lệ Na lại hoàn toàn trái ngược. Cô ta thích đùa cợt với tình cảm của người khác, chưa bao giờ từ chối nhưng cũng không chấp nhận tình cảm của người ta, khiến cho những kẻ theo đuổi luôn vây quanh mình. Thế là rất nhiều người có ảo giác rằng Lệ Na có sức hấp dẫn hơn em nhiều. Vì vậy lại có càng nhiều người theo đuổi hơn. Nhưng con trai nhiều khi theo đuổi con gái chẳng phải vì tình yêu, nhiều người theo đuổi chẳng qua là hùa theo phong trào. Người khác theo đuổi, mình cũng theo đuổi, chẳng may cưa đổ rồi mới phát hiện ra là chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Có người theo đuổi xuất phát từ sự sĩ diện, người khác không cưa được, mình cưa được, thế mới tài. . Anh đã tiếp xúc với Từ Quang Tông mấy lần rồi, cảm thấy hắn là một kẻ rất ham hư vinh, thích được đám đông ngưỡng mộ, rào đón. Trong khi đó, Tang Lệ Na lại có thể thỏa mãn được tâm lí hư vinh của hắn. Ngoài ra Tang Lệ Na lại là người gốc Bắc Kinh, gia đình khá giả, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu danh vọng của Từ Quang Tông. Có lẽ chính bởi hai nguyên nhân này mà Từ Quang Tông đã đặt Tang Lệ Na lên làm mục tiêu hàng đầu và muốn biến em thành “lốp dự phòng” đấy!

Khả Nhi ngẩn người nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm nhướn mày:- Thế nào, không trách anh nói xấu người ta đấy chứ?

Thấy Dương Phàm vẫn còn để bụng chuyện hôm ở trong bệnh viện liền Khả Nhi phụng phịu lẩm bẩm: -Đồ thù dai!- rồi quay sang Dương Phàm, nói bằng giọng điệu ngay cả bản thân mình nghe thấy cũng phải rùng minh: -Oa, người ta ngưỡng mộ anh quá đi mất!

Dương Phàm quả nhiên rùng mình hai cái:-Thôi được rồi, coi như anh sai! Bây giờ em lấy lại giọng nói bình thường để nói chuyện với anh đi!

Khả Nhi mỉm cười: -Em thật sự phục anh rồi! Có thể nhìn thấu tim gan người khác.Có khi anh đã từng nghiên cứu về tâm lí cũng nên?

-Chính xác- Dương Phàm gật đầu: -Chuyên ngành thứ hai của anh là tâm lí học.

Khả Nhi nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt đề phòng: -Thế chẳng nhẽ ở trước mặt anh em chẳng có chút bí mật riêng nào sao?

-Ai có thể nhìn thấu tim gan của người khác được? Chỉ có những người nông cạn mới bị người khác nhìn thấu mà thôi!

-Đúng vậy, lòng người khó đoán!- Khả Nhi đưa tay ra ngắt mấy nhánh cỏ trên nền đất, buồn bực nói: -Xem ra mắt nhìn người của em còn kém hơn cả người bình thường, lại coi Từ Quang Tông là bạn thân của mình!

-Có cần anh giúp em xả cơn giận này không?

-Không cần đâu!- Khả Nhi lắc đầu: -Tự em có thể giải quyết được. Anh đừng dính vào vụ này nữa!

-Chuyện gì cũng không nhờ đến người khác, có phải sợ mắc nợ ân tình không hả? Em đừng có tỏ ra cứng cỏi như vậy nữa!

Khả Nhi không trả lời Dương Phàm mà chuyển sang chủ đề khác: -Hai tháng nay anh chạy đi đằng nào mà chẳng nghe thấy chút tin tức nào của anh thế?

Dương Phàm biết Khả Nhi định chuyển chủ đề, liền thuận theo ý cô: -Đến thực tập ở một viện nghiên cứu công trình máy móc ở Thanh Đảo trong hai tháng. Hôm nay mới về đến trường.

-Vừa về đến trường đã đến giảng đường tự học rồi à? –Khả Nhi kinh ngạc: -Chăm chỉ thế sao?

-Em làm sinh viên ngoan thì được còn anh thì không à? Em mới học năm hai mà đã hai lần học bổng hạng A. Anh năm nay năm thứ ba rồi, đến giờ vẫn chưa có cái học bổng nào cả. Dù gì cũng phải cố vớt lấy một cái trước khi tốt nghiệp cho bõ tức chứ! Sau này có giáo dục con cái cũng có thể cao giọng nói với chúng là bố của các con trước đây đã từng được học bổng ở đại học đấy!

Khả Nhi cười khanh khách: -Dương Phàm, anh đúng là thần tượng của em! Có phấn đấu một cái học bổng thôi mà anh có lắm lí do sâu sắc và có ý nghĩa đến thế cơ đấy!

Có lẽ Dương Phàm có tố chất chọc cười người khác. Nói chuyện với anh một hồi, Khả Nhi đã rũ bỏ được những khó chịu và buồn bực ở trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm quay về kí túc xá. Vừa đi đến gần cửa đã nghe thấy tiếng Diệp Phi: -Tang Lệ Na, gần một năm nay Khả Nhi luôn nhường nhịn cậu, thế mà cậu luôn tìm cách làm tổn thương cậu ấy. Cậu như vậy có phải quá độc ác không hả?

Tang Lệ Na hầm hừ: -Tớ chỉ nói sự thật. Từ Quang Tông đã chính miệng thừa nhận với tớ rồi. Tần Khả Nhi theo đuổi người ta nhưng bị người ta từ chối, thế mà còn cố sống cố chết bám lấy người ta. Để lấy lòng người ta, nó còn bỏ tiền bỏ công đi mua áo với người ta. Cuối cùng bị say nắng phải vào viện mà người ta cũng có thèm đếm xỉa đến đâu!

-Nói láo!- Khương Lan gào lên: -Chuyện đi mua quần áo tôi biết rất rõ. Đó là Từ Quang Tông năn nỉ Khả Nhi đi cùng. Khả Nhi để trả món nợ ân tình với cậu ta nên mới đồng ý đi cùng. Ba trăm đồng ấy chẳng qua chỉ là trả tiền lương đi giao sữa cho Từ Quang Tông mà thôi!

-Hài…-Tống Điềm chen vào: -Không hiểu tin đồn từ đâu mà ra. Tớ nghe ở hội sinh viên có rất nhiều người nói kể từ khi Từ Quang Tông lên được chức chủ tịch hội sinh viên, Khả Nhi liền bắt đầu theo đuổi cậu ta, vì cậu ta mà suy sụp…

-Chắc chắn là do Từ Quang Tông đặt điều rồi- Diệp Phi phẫn nộ: -Theo như tôi biết thì chuyện này hoàn toàn ngược lại với những tin đồn ấy. Từ Quang Tông theo đuổi Khả Nhi nhưng bị cậu ấy từ chối. Vì muốn để cho cậu ta chút sĩ diện nên Khả Nhi mới giấu kín chuyện này.

-Các người thân thiết với Tần Khả Nhi nên đương nhiên phải nói tốt cho nó rồi. Nhưng mà bây giờ trong học viện này có không ít người đã biết…-Tang Lệ Na cố ý dừng lại một chút, đợi mọi người đều dồn sự chú ý vào mình mới cười đắc chí: -Tần Khả Nhi chẳng khác gì một con chó lẵng nhẵng đi theo đuôi Từ Quang Tông, mang hàng đến tận nơi cho người ta mà còn bị người ta cự tuyệt. Trong khi đó Từ Quang Tông lại là con chó lẽo đẽo sau lưng tôi. Vì thế cho nên Tần Khả Nhi đối với tôi mà nói chẳng bằng một con chó!

“Rầm” một tiếng, Khương Lan tức tối đập tay xuống bàn: -Tang Lệ Na, cậu nói vậy là có ý gì? Khả Nhi có điều gì không phải với cậu chứ? Chẳng qua chỉ là mấy chuyện cỏn con với Chu Chính Hạo hay sao, có giỏi thì cậu đi tìm Chu Chính Hạo mà trả thù, cần gì phải ở đây mà đặt điều nói xấu Khả Nhi.

Tang Lệ Na gằn giọng: -Tớ không đặt điều nói xấu, Tần Khả Nhi thực sự đê tiện như vậy đấy! Chính miệng Từ Quang Tông đã nói như vậy!

Cơn giận dữ khiến cho toàn thân Khả Nhi lảo đảo, cô dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống. Hai tay cô ôm chặt lấy hai bờ vai đang run rẩy của mình. Thỉnh thoảng có người đi qua chỗ cô ngồi, tò mò nhìn cô. Khả Nhi đứng dậy, chạy một mạch xuống lầu.

Tối đó không phải ngày trăng tròn nhưng mặt trăng vẫn rất đẹp. Khả Nhi ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng tỏa xuống khuôn mặt trắng xanh của cô. Khả Nhi cười lạnh lùng: -Muốn làm chó phải không, tôi sẽ tác thành cho các người!- nỗi sỉ nhục này cô sẽ trả cả vốn lẫn lời cho bọn chúng.

Đến bên bốt điện thoại công cộng, Khả Nhi bấm số điện thoại của Dương Phàm.

-Khả Nhi à?- Dương Phàm hơi bất ngờ: -Không phải em đã về phòng rồi sao?

-Anh có thể giúp em được không?

-Giúp gì?- Dương Phàm ngây người ra trong giây lát rồi bất chợt hiểu ra Khả Nhi đang định nói cái gì, anh hốt hoảng: -Có chuyện gì xảy ra phải không? Em đang ở đâu thế?

-Anh giúp em có được không?

-Được, anh sẽ giúp em!- Dương Phàm thậm chí còn không hỏi anh phải làm cái gì, lập tức nhận lời Khả Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.