Mộng

Chương 37: Chương 37: Phiên ngoại 3




Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu xuống Hãm Không đảo. Vì đã gần tới Tết, tất cả mọi người trên Hãm Không đảo đều vô cùng bận rộn. Có điều, cũng bởi vì Tết đang đến gần, nên dù cho có bận rộn tới đâu, trên mặt mọi người vẫn ngập tràn hoan hỉ.

Hôm ấy, một chiếc thuyền con chậm rãi cập bến Hãm Không đảo. Chờ sau khi thuyền dừng lại hẳn, chỉ thấy từ trên thuyền trước tiên nhảy xuống một nam tử bạch y, người nọ áo trắng giày trắng, ngay cả phi phong trên người, cũng may viền lông cáo màu bạc trên mũ trùm. Nam tử bạch y kia thoạt tiên nhìn ngắm xung quanh, thấy thế gió ổn định, mới xoay người trở lại khoang thuyền, thật cẩn thận dìu theo một người đi ra. Người kia cũng khoác phi phong giống bạch y nam tử, gió thổi qua làm phi phong khẽ tung lên, để lộ một góc áo lam mới tinh. Nam tử bạch y cẩn thận đỡ người trong ngực bước xuống thuyền, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Miêu Nhi, có khoẻ không?”

“Ngọc Đường, khụ…” Người trong ngực ho khan hai tiếng, “Ta không sao… Khụ khụ…” Vừa nói vừa nở một nụ cười.

Hai người rõ ràng là Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thời gian trước đã đi du ngoạn Giang Nam.

“Ngũ gia, ngài đã về rồi…” Một người mặc y phục hạ nhân tiến lên tiếp đón, “Triển gia đây là…”

“Tới thật đúng lúc,” Bạch Ngọc Đường vừa thấy người, vội hỏi, “Đại tẩu có đang ở trên đảo không?” Thấy người kia gật đầu, lại nói thêm một câu, “Ngươi đi mời đại tẩu tới rừng đào tiểu trúc một chuyến, thuận tiện nói với đại tẩu, bọn ta đã tới trước rồi.” Nói xong, nhấc bổng Triển Chiêu lên, thi triển khinh công về hướng rừng đào tiểu trúc.

Rất nhanh, hai người đã đến trước rừng đào, Bạch Ngọc Đường dừng lại. Triển Chiêu nhìn rặng đào bị tuyết trắng phủ lấp, đột nhiên cất tiếng thở dài.

“Sao vậy?” Nghe tiếng Triển Chiêu than thở, Bạch Ngọc Đường thấp giọng ôn nhu hỏi.

“Không có gì,” Triển Chiêu lắc đầu, “Chỉ là, lúc trước, rừng đào này đâu có như vậy…”

“Con mèo ngốc này,” Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười nhìn người trong ngực, “Cỏ cây sinh trưởng, tự có quy luật riêng của chúng, có gì mà thuơng cảm…” Thật là, chào thua con mèo nhỏ nhạy cảm này.

“Ta hiểu…” Triển Chiêu dựa vào lồng ngực Bạch Ngọc Đường, chậm rãi mở miệng, “Chỉ là, khi thấy sẽ nhịn không được nghĩ tới… Khụ…” Một trận gió thổi tới, Triển Chiêu rụt vào ngực Bạch Ngọc Đường, không nhịn được, lại ho khan hai tiếng.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy liền vội vàng đi về phòng. Một cước đá văng cửa lớn, ôm Triển Chiêu vào trong, đặt người lên giường, cởi phi phong mang chút hơi ẩm ra, sau khi kéo chăn đắp lên giữ ấm mới ngồi xuống mép giường. Vuốt vuốt mái tóc trắng có chút rối buông xuống trước ngực Triển Chiêu, sau đó mới nói: “Ngươi ấy à…” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, “Hoa lá đến lúc tàn thì tàn, cần gì phải thương cảm như thế? Hơn nữa, chẳng phải vào xuân lại có thể tiếp tục nở hoa hay sao? Đến lúc đó, chúng ta lại cùng nhau ngắm hoa uống rượu, chẳng phải là không còn chuyện gì nữa?” Vừa nói vừa gõ nhẹ lên sống mũi Triển Chiêu.

“Cũng đúng… Khụ khụ…” Triển Chiêu lại che miệng ho, Bạch Ngọc Đường thấy vậy, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng y, giúp y thuận khí.

“Bây giờ, con mèo ngốc nhà ngươi vẫn là lo chăm sóc thân thể mình cho tốt…” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Đã nói với ngươi rồi, thân thể ngươi hư nhược, không chịu nổi giá rét, vậy mà còn nằng nặc chạy đi nghịch tuyết. Bây giờ thì hay, gần nửa tháng rồi mà còn chưa khoẻ lại…”

Nửa tháng trước, hai người thưởng tuyết ở bên Tây Hồ, Triển Chiêu thấy tuyết sắc hỉ nhân thì hăng hái bừng bừng, liền đòi đi đến Linh Ẩn tự ở gần đó chơi. Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình Triển Chiêu tốt, cũng không phản đối, mang người đi Linh Ẩn tự ngay. Kết quả, hai người không vào chùa lễ Phật, cũng không có đi ngắm cảnh – bởi vì Triển Chiêu vừa thấy cảnh tuyết đọng trên cành tùng xanh thì lại giống như tiểu hài tử, hưng phấn chạy đi chơi tuyết. Bạch Ngọc Đường muốn ngăn cản, nhưng Triển Chiêu chẳng mấy khi lại nổi tính trẻ con, nhất định đòi chơi cho thỏa thích, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể phụng bồi Triển Chiêu chơi. Khiến người ta không nghĩ tới là, ngay đêm đó Triển Chiêu liền phát sốt rất cao, dọa cho Bạch Ngọc Đường thất kinh. Cũng may y thuật của Bạch Ngọc Đường cũng coi như tốt, nên kịp thời hạ sốt cho Triển Chiêu, nhưng vì bị nhiễm lạnh, cộng thêm thương thế trước đây từng chịu, lần này đổ bệnh, tất cả những bệnh cũ ngày trước của Triển Chiêu đều nhân đó mà kéo hết ra. Bạch Ngọc Đường thấy dược liệu Giang Nam thế nào cũng không đầy đủ như Hãm Không đảo, vì vậy, cũng chỉ có thể mang Triển Chiêu vẫn còn đang bệnh trở về Hãm Không đảo, chuẩn bị giao cho Lư đại tẩu điều trị.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh đang không ngừng lầm bầm chuyện cũ. Dọc đường đi, y không biết đã bị Bạch Ngọc Đường càu nhàu hết bao nhiêu lần, lúc đầu, Triển Chiêu còn rất cố gắng nghe Bạch Ngọc Đường quở trách. Nhưng bất luận là ai đi nữa, bị lải nhải liên tục như thế cũng khó mà chịu được. Vậy cho nên về sau, mỗi khi Bạch Ngọc Đường bắt đầu nói, Triển Chiêu lại nở một nụ cuời thật tươi đặc trưng của y ra để lấy lòng hắn.

“Mèo thối!” Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu. Chỉ cần mỗi lần Triển Chiêu cười với hắn, hắn liền không thể nào tiếp tục giáo huấn được nữa.

Triển Chiêu nằm trong ngực Bạch Ngọc Đường, thầm nở một nụ cười tinh ranh.

“Ngũ đệ, Tiểu Miêu…” Thanh âm của Lư đại tẩu truyền tới, Bạch Ngọc Đường buông người trong ngực ra, để y dựa vào đầu giường, kéo chăn đắp kín người, sau đó nói mấy câu xong liền đi ra ngoài phòng.

Chỉ một chốc sau, Bạch Ngọc Đường đã dẫn theo Lư đại tầu trở vào nội thất. Lư đại tẩu vừa thấy dáng vẻ của Triển Chiêu thì chân mày đã nhíu lại, bước tới, kéo tay Triển Chiêu ra rồi đặt ngón tay lên cổ tay y, nói: “Ngũ đệ, đệ xử lý cũng tốt, Tiểu Miêu chỉ cần tiếp tục điều dưỡng thân thể là tốt rồi… Chỉ là, bệnh thương hàn này… Tiểu Miêu, đệ mấy ngày này không được ra khỏi cửa, tránh bị lạnh thêm… Ta đi kê một đơn thuốc, sau khi sắc xong sẽ cho người mang tới đây. Mấy ngày nữa là tới Tết rồi, từ giờ tới đó còn nhiều việc, Ngũ đệ, đệ tự mình trông chừng Tiểu Miêu đi nhé… Ta đi trước đây…” Nói xong, Lư đại tẩu đứng dậy liền đi.

Bạch Ngọc Đường vội vàng tiễn Lư đại tẩu ra cửa. Trở lại phòng, chỉ thấy Triển Chiêu ủ rũ cúi đầu tựa vào đầu giường, không khỏi lắc đầu bật cưởi. Đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?”

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn bạch Ngọc Đường đầy oan ức, “Ta bị đại tẩu cấm túc rồi…”

“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường cười rộ lên, “Ai bảo ngươi chọn ngay lúc này mà bệnh?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu từ sau khi từ quan đã dần thả lỏng, nụ cười nơi khoé miệng càng thêm sâu. Triển Chiêu lúc trước chẳng mấy lúc được thoải mái, công vụ lúc nào cũng đeo trên người y, án tử bận rộn mãi chẳng xong, chân mày cũng vì thế mà ít khi thấy giãn. Thế nhưng bây giờ đây, Triển Chiêu đã hoàn toàn buông hết tất thảy, trước mặt Bạch Ngọc Đường luôn bộc lộ những tâm tình chân thật nhất của mình, khiến Bạch Ngọc Đường vui sướng mãi không thôi.

“Hừ!” Triển Chiêu quay đi, hành động tức giận trẻ con khiến nụ cười của Bạch Ngọc Đường càng thêm xán lạn. Đưa tay ôm lấy bờ vai Triển Chiêu, sau đó lần tìm được bờ môi Triển Chiêu, liền trực tiếp hôn lên. Cảm giác ấm áp khiến hai người không khỏi trầm mê trong đó. Ngay cả lúc Triển Chiêu vì ho mà tỉnh lại, vội vàng giãy giụa, Bạch Ngọc Đường vẫn chẳng để ý tới, tiếp tục hôn. Mãi đến khi nhận thấy hô hấp Triển Chiêu có chút không thông, hắn mới buông y ra.

“Hô hô…” Triển Chiêu tựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, há miệng thở, Bạch Ngọc Đường thì lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng y. Một lát sau, Triển Chiêu khôi phục lại hô hấp như bình thường, mới lườm Bạch Ngọc Đường một cái, nói: “Cũng không sợ lây bệnh…”

“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường tâm tình vui vẻ cùng Triển Chiêu đấu võ mồm, “Suốt đường đi, không phải ta đều mớm thuốc cho ngươi như vậy sao, có lây bệnh thì đã lây từ sớm rồi…” Cũng không biết tại sao, mới đầu Triển Chiêu cũng rất ngoan ngoãn nghe lời uống hết thuốc, nhưng sau đó không rõ có phải bị bệnh nên hồ đồ hay không mà mỗi lần đến giờ uống thuốc, Triển Chiêu đều kêu thuốc đắng không chịu hợp tác. Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể tìm đủ mọi cách để dụ dỗ y, không cái khổ nào là chưa từng nếm thử. Vậy mà mỗi lần uống thuốc xong, Triển Chiêu còn giận hờn rất lâu.

Triển Chiêu ngẩng đầu trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thành công khiến cho Bạch Ngọc Đường ngậm miệng. Dựa người lại vào trong lòng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu khẽ nở nụ cười. Y cũng không phải cố ý không chịu uống thuốc, chỉ là, mỗi lần thấy Bạch Ngọc Đường tiêu sái vì muốn dỗ mình uống thuốc mà bày ra đủ tư thế để chọc cười mình, y lại nhịn không được mà muốn thấy thêm lần nữa. Ai ai! Thật giống như bị làm hư mất rồi! Triển Chiêu cười thầm trong lòng.

“Ngũ gia, thuốc đã sắc xong rồi…” Bên ngoài phòng truyền tới một giọng nói. Bạch Ngọc Đường buông Triển Chiêu ra, đứng dậy đi lấy thuốc. Sau khi trở lại, chỉ thấy cả người Triển Chiêu đã núp kín trong chăn, hiển nhiên là trốn không muốn uống thuốc. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ than thở, nhận mệnh tiến lên, chuẩn bị dỗ người uống thuốc.

Ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, hẳn là phải lạnh thấu xương. Nhưng không biết có phải vì ánh mặt trời hay không mà lại chẳng cảm thấy cái lạnh thấu xương ấy một chút nào, trái lại thật ấm áp, nhập vào lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.