Edit: Ry
Chàng trai hơi xích lại gần, tiếng thì thầm phả từng hơi vào tai anh, khiến Túc Khiêm thoáng nín thở.
Anh quay sang đã thấy cậu trai mở to cặp mắt màu nâu nhạt, mang theo chờ mong và hồi hộp nhìn anh. Túc Khiêm như vậy khiến khuôn mặt của cả hai sát lại gần, bờ môi chỉ cách có một đoạn là sẽ chạm vào nhau, từng hơi thở ấm áp vờn quanh khuôn mặt mỗi người.
Nhà thiết kế đứng đó nhìn, không hiểu sao lại có cảm giác muốn quay đầu đi.
Tiếc là Túc Khiêm không cho hắn cơ hội đó.
Anh hơi lùi về sau, cẩn thận quan sát tạo hình mới của Tô Dục Chu.
Cậu thanh niên mặc một bộ âu phục màu trắng tinh xảo, ba món tiêu chuẩn, mang lại cảm giác hoàn toàn khác với vẻ thoải mái trẻ trung thường ngày. Tô Dục Chu mặc bộ trang phục này trông xinh đẹp cao quý tựa như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Nhất là khí chất hiền hòa trong veo của cậu, với bộ trang phục thuần trắng này càng được triển lãm ra ngoài một cách tinh tế.
Chỉ một nụ cười khẽ thấp thoáng thôi đã đủ rạng rỡ làm người không thể dời mắt.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, con ngươi thăm thẳm của anh đang nhìn cậu, không nói gì. Nhưng bị anh nhìn lâu như vậy, cậu cảm thấy tai mình nong nóng.
Cậu lặng lẽ liếc sang cái gương to bên cạnh, cảm giác mình mặc thế này... Trông cũng được mà nhỉ?
Đúng lúc này người kia bỗng vươn tay, lòng bàn tay to rộng ấm áp rơi trên trán cậu.
Tô Dục Chu không tránh, cực kì tin tưởng nhìn Túc Khiêm, còn có phần tò mò.
Túc Khiêm nhìn cặp mắt cún con xinh đẹp ấy, nhìn bóng mình phản chiếu trong con ngươi kia, thật giống như cậu chỉ nhìn thấy mình anh, làm cõi lòng bỗng dấy lên xúc động.
Anh rất muốn bất chấp tất cả mà hôn cậu, cướp đoạt hô hấp của cậu, nếm thử vị dừa trong khuôn miệng kia.
Nhưng vì dè chừng tay nhà thiết kế vẫn đang đứng bên cạnh xem trò vui, Túc Khiêm đành phải kiềm chế bản thân.
Anh hơi nâng tay, vuốt phần tóc mái ngang trán của cậu thanh niên lên đỉnh đầu, để lộ cái trán trơn bóng.
Nhà thiết kế đang im lặng đứng nhìn lập tức sáng bừng mắt, phải cố gắng lắm mới không hét lên.
Giám đốc Túc đúng là nhấc tay cái tạo ra kiệt tác!
Đương nhiên người tuyệt nhất vẫn là vị Tô tiên sinh trẻ tuổi đây!
Không chỉ có dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, y hệt ma nơ canh biết đi, mà ngũ quan cũng xuất sắc vô cùng.
Vuốt tóc lên khoe ra khuôn mặt như vậy lại không hề để lộ khuyết điểm mà còn tăng thêm sự bén nhọn phô trương vào khí chất vốn đã hiền hòa, khiến cả người cậu như bừng lên tinh thần.
Trong đầu hắn đã vẽ ra vô số kiểu trang phục có thể phối hợp với tạo hình này.
Chỉ chớp mắt thôi linh cảm đã ngùn ngụt ập tới.
Nhà thiết kế tự xưng là đã thấy qua vô số người, nhưng thật sự chưa bao giờ gặp Alpha nào giống như vị Tô tiên sinh này.
Trên người chàng thanh niên có một sự thân thiện sáng trong hiền hòa, có lẽ là do còn nhỏ tuổi nên những lúc lơ đãng sẽ toát ra cảm giác ngây ngô của cậu thiếu niên. Sự sạch sẽ thuần túy ấy thật sự quá động lòng người.
Hắn cũng đã gặp không ít Alpha tuổi này, nói dễ nghe một chút thì phần lớn A tầm tuổi như vậy đều rất hăng hái kích động, nói khó nghe thì là nóng nảy dễ cáu giận, là những đứa trẻ phá phách chưa trải qua những trận đánh của xã hội. Nhưng dù có ra đời mài giũa vài năm thì đám thanh niên ấy cũng sẽ chỉ bớt ngông cuồng hơn một chút thôi.
Đương nhiên là cái kiểu tính cách như Tiểu Cường đập không chết đó cũng có ưu điểm, chỉ là nhà thiết kế không tán thưởng nó lắm.
Mà giờ, hắn như thấy được dáng vẻ mà một Alpha trong mộng nên có.
Tính cách cậu ấy có hơi giống Beta, ôn hòa lại không hề yếu đuối, nhưng chàng trai này lại chói mắt hơn bất cứ Beta nào. Pheromone Alpha thượng hạng bá đạo như vậy có thể khiến bất cứ ai cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân cậu ấy, nhưng, chàng trai ấy lại không làm vậy.
Ôi chao, một Alpha như vậy, có ai mà không mê dắm đây?
Chắc cũng chỉ có một Tô tiên sinh đặc biệt như vậy mới có thể giam giữ trái tim của giám đốc Túc, mới khiến ngài ấy kéo người ta vào ở chung nhỉ?
Hắn biết là giám đốc Túc cực kì ghét trong nhà có mùi của người khác, thế nên cả căn biệt thự to như vậy không có bất cứ quản gia người hầu nào, chỉ có người giúp việc đầu bếp đến làm việc vào thời gian cố định.
Nhà thiết kế có phần hâm mộ nhìn đôi AO này.
Hắn đã phục vụ cho giám đốc Túc rất nhiều năm, nhưng đây là lần đâu tiên nhìn thấy anh đối xử dịu dàng với người khác như vậy, mà đối phương còn là Alpha mà anh ghét nhất...
Đúng lúc này hắn thấy giám đốc Túc bỗng thả lại mái của cậu thanh niên xuống, còn cẩn thận sửa lại một chút cho cậu.
Sau đó trầm giọng nói: “Như vậy cũng được.”
Được thì được đấy nhưng không hề đẹp dã man như lúc vén mái lên mà!
Nhà thiết kế thầm oán trong lòng, rất muốn chải lại tóc cho vị Tô tiên sinh này, phun chút keo vuốt tóc rồi khoác lên bộ lễ phục hắn tỉ mỉ thiết kế, cứ thế lên thảm đỏ luôn cũng không thành vấn đề.
Nhưng chàng trai lại hơi nhếch miệng, cười thật vui.
“Dạ, em nghe anh hết.”
Giọng điệu chiều chuộng đó, nhà thiết kế nghe mà tim cũng tan chảy.
Ui ui cậu chàng Alpha này quá là yêu chiều Omega của mình luôn.
Đây là sức quyến rũ của những chàng trai trẻ đấy ư?
Mặc dù Tô tiên sinh thấp hơn giám đốc Túc chút xíu, nhưng hai người họ đứng chung một chỗ vẫn hài hòa một cách lạ kì. Chắc là nhờ bầu không khí mà không ai có thể chen lọt vào giữa họ.
Mà lúc này, Túc Khiêm mới chịu quay sang liếc hắn một cái, miệng nói: “Kiểu dáng như thế này, may riêng cho em ấy một bộ.”
Cái này dù sao cũng là hàng mẫu, đương nhiên không thể thoải mái ôm người bằng hàng may riêng được.
“Vâng thưa giám đốc Túc.” Nhà thiết kế gật đầu.
Tiếp đó Túc tiên sinh lại nhìn về những bộ trang phục khác: “Với chọn thêm cho em ấy mấy bộ đồ thường ngày.”
“Không cần nhiều như vậy đâu...”
Tô Dục Chu muốn từ chối, Túc Khiêm lại nhìn cậu, chau mày nói: “Chẳng phải em nói tất cả đều nghe tôi sao?”
Tô Dục Chu: “...”
Thôi được rồi.
Cậu nhận đống quần áo mà nhà thiết kế mang tới, đi vào phòng thử đồ.
Cuối cùng Túc Khiêm lại chọn thêm cho cậu mấy bộ đồ thoải mái.
Giờ chàng thanh niên thật sự trở thành ma nơ canh, nhà thiết kế cảm thấy bộ nào cậu mặc cũng đẹp.
Chỉ tiếc là giám đốc Túc hay bắt bẻ lại không hài lòng, chỉ ưng có bốn bộ. Nhưng kết quả này đã là rất tốt rồi.
Ít ra còn tốt hơn những lần trước đến, lần nào cũng chỉ lấy có một bộ, thậm chí có khi còn không vừa mắt cái nào.
Nhà thiết kế lấy số đo của Tô Dục Chu xong thì mang đồ và nhân viên rời đi. Lễ phục được may xong sẽ có người mang tới.
Chỉ chọn quần áo thôi mà đã giày vò tới hơn hai tiếng, đợi người đi hết rồi, Tô Dục Chu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, rất cần nghỉ ngơi một lát.
Cậu mặc vào thì chẳng có cảm giác gì, mấy bộ mà nhà thiết kế phối cho cậu đều thấy rất đẹp, nhưng Túc tiên sinh mắt sắc luôn có thể tìm ra chỗ không ổn.
Điểm này giống ba cậu ghê.
Cậu nhớ mỗi lần mình đi dạo phố với ba đều chả làm được gì ngoài xách túi, quần áo của Tô Lan và hai chị em họ đều do ba Tô chọn hết.
Tô Dục Chu lại một lần nữa cảm thấy, đảm bảo Túc tiên sinh sẽ hợp cạ với ba mình lắm!
Ăn trưa xong, Tô Dục Chu ôm quần áo về phòng nghỉ trưa, ngủ dậy rồi sẽ đi xem pim.
Kết quả là không biết có phải do sáng nay dậy sớm quá nên mệt không, rõ ràng cậu đã đặt đồng hồ báo thức, thế mà lúc mở mắt ra vẫn thấy đã quá giờ hẹn đến nửa tiếng!
Tô Dục Chu bừng tỉnh, đá chăn vùng dậy, lấy quần áo mới trong tủ ra mặc, đang định cứ thế chạy thẳng xuống lầu, nhưng vừa ra đến cửa đã vòng về, soi gương chải lại đầu tóc.
Sau khi xác định không còn vấn đề gì, cậu mới ù té chạy ra khỏi phòng.
Xuống dưới nhà đã thấy Túc tiên sinh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ sát đất, đang đọc sách.
Nghe thấy động tĩnh của cậu, anh nhìn sang, còn tiện tay cầm tách cà phê lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.
Ánh nắng ngoài kia chiếu rọi vào, cảnh nền trời xanh mây trắng cùng với vườn hoa ngày hè, quả thật là ung dung khoan thai vô cùng.
Dáng vẻ từ tốn của anh khiến bước chân vội vàng của cậu chậm lại. Cậu đứng im một lát rồi mới tiếp tục nhấc chân đi tới bên cạnh Túc tiên sinh.
Người đàn ông đặt ly cà phê xuống, hơi cong môi với cậu: “Dậy rồi à?”
“Dạ.”
Tô Dục Chu vuốt tóc: “Em xin lỗi, em ngủ quên mất.”
“Không sao, còn nhiều thời gian mà.”
Túc Khiêm khép sách lại đặt sang một bên, đứng dậy cầm áo khoác choàng lên người.
Lúc này Tô Dục Chu mới phát hiện, hình như Túc Khiêm cũng đã thay quần áo, bộ mặc lúc sáng có vẻ giống đồ ở nhà, nhưng giờ...
Trông vừa thoải mái vừa thong dong nhàn nhã, lại bật lên một cảm giác tao nhã cao quý không thể miêu tả thành lời, thậm chí còn chứa chan sự dịu dàng khó nói.
Đây là Túc Khiêm ở trạng thái không làm việc sao?
“Nghĩ gì thế?”
Túc Khiêm đi tới bên cạnh cậu, thấy Tô Dục Chu ngẩn người thì giơ tay vẫy vẫy.
Tô Dục Chu sực tỉnh, đỏ mặt: “À, ờm, không có gì ạ... Mình đi thôi anh.”
Còn rề rà nữa thì sẽ muộn thật mất.
Cậu quay người định đi, nhưng vừa mới nhấc chân lên đã bị người đàn ông kéo lại.
Tô Dục Chu đứng im nghi hoặc nhìn anh.
Túc Khiêm lại không nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi quay đi như nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó làm bộ như lơ đãng hỏi: “Hay là hôn chút đi.”
Anh ngừng một lát, sau đó có hơi chột dạ giải thích: “Mặc dù chuyện hôm qua là tai nạn bất nhờ, nhưng cũng không thể chắc chắn là hôn sẽ không...”
Mấy chữ “có tác dụng” bị chặn ở cuống họng.
Bởi cậu trai đã ôm lấy mặt anh, gấp gáp hôn lên. Đã lâu như vậy rồi, hôn nhiều lần như thế, cậu vẫn không học được cách điềm tĩnh.
Túc Khiêm lại yêu chết đi được sự hấp tấp nhiệt tình này của cậu.
Anh đè lại gáy của bé Alpha, hơi nghiêng đầu, triền miên cùng cậu.
Anh nếm được vị bạc hà mát lạnh, có vẻ như sau khi ngủ dậy cậu thanh niên còn cẩn thận đánh răng. Có lẽ chỉ là em ấy thích sạch sẽ, cũng có thể là vì...
Em ấy cũng chờ mong giống mình.
Túc Khiêm hơi nhếch môi, cõi lòng ngập tràn cảm xúc hạnh phúc.
Tô Dục Chu nhanh chóng ngã xuống trước thế tiến công của anh, bị hôn đến choáng váng, quên hết tất cả.
“Bộp ---”
Cho đến khi tiếng sách vở rơi xuống, cậu mới giật mình tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy đèn treo tinh xảo trên trần nhà đang lẳng lặng tỏa ra ánh vàng dịu nhẹ, trong không khí ngoài mùi hạt dẻ ngọt ngào còn có thể ngửi được chút hương cà phê nồng đậm.
Lúc này Tô Dục Chu mới phát hiện, không biết từ khi nào mình đã bị người đàn ông đặt lên trên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Cậu thanh niên nằm ngửa, mái tóc ngắn mềm mại xõa tung tản ra trên mặt bàn, khẽ thở hổn hển.
Gương mặt đỏ bừng, sóng mắt mê ly.
Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu như vậy, không nhịn được lại cúi người đè xuống, muốn hôn cậu. Nhưng chàng trai lại hơi nghiêng đi, để nụ hôn của anh rơi trên khóe môi.
Cậu khẽ đẩy anh, không dùng nổi sức, chỉ lí nhí, ngập ngừng nói: “Phim sắp bắt đầu rồi...”
Túc Khiêm xoa đầu cậu, hơi cúi xuống kề trán với Tô Dục Chu, chóp mũi chạm nhau nhẹ nhàng cọ xát. Anh trầm giọng nói: “Tôi đã bao hết rạp chiếu phim.”
“Khi nào mình đến thì khi đó phim mới bắt đâu chiếu.”
Tô Dục Chu: “...”
“Nên tôi có thể tiếp tục hôn em không?”