Edit: Ry
Nghe được câu trả lời của Tô Dục Chu, Túc tiên sinh khẽ thở ra một hơi, cả người cũng không căng chặt như vừa nãy nữa.
“Ừ.”
Anh rất cẩn thận gật đầu, trông vẫn thật thản nhiên, có điều sau đó Túc Khiêm muốn đạp chân ga, lại vô tình giẫm phải phanh.
Túc Khiêm: “...”
Anh liếc lên kính chiếu hậu, may quá, em ấy đang cúi đầu nghịch điện thoại, không phát hiện ra chuyện này.
Túc tiên sinh chậm rãi thở ra một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi mới đạp chân ga, chú tâm lái xe.
Xe của bọn họ chậm rãi tiến về phía trước.
Tô Dục Chu đang nhắn tin với bạn thân Diệp Nhất Lãng.
[Diệp Nhất Lãng]: A Dục, tôi mua Satay King cho ông rồi này, với một vài thứ linh tinh của tôi nữa, tôi gửi hết về nhà ông đấy nhé. Tôi nhắn cho chú rồi, có gì về tôi qua nhà ông lấy.
[Diệp Nhất Lãng]: Mai tôi sẽ đến thành phố B chơi!
[Diệp Nhất Lãng]: À nhầm, là đến đại học thành phố B khảo sát. Căng tin của đại học A không tệ đâu nha, tôi cảm thấy có thể cho trường này vào phạm vi xem xét.
Tô Dục Chu không khỏi mỉm cười, cậu chỉ thuận miệng nhắc một câu thôi, không ngờ cái tên này đi ăn thật.
[Diệp Nhất Lãng]: Tiếc là ông phát tình vào đúng kì nghỉ hè, vừa hết kì tình nhiệt là khai giảng rồi, không thể đi đâu chơi.
[Diệp Nhất Lãng]: A Dục thật là đáng thương mà.
Đáng thương? Tô Dục Chu lén liếc sang Túc tiên sinh ở bên cạnh.
Anh đang tập trung lái xe, không chớp mắt nhìn đường, nhan sắc tuấn tú dưới bóng đêm và ánh đèn yếu ớt lại càng thêm mấy phần quyến rũ.
Nghĩ đến việc cả hai sẽ cùng đi xem phim, cậu trai hơi mím môi, nhưng không thể đè xuống khóe miệng đang dần nhếch cao.
[Tô Dục Chu]: Vẫn ổn mà.
[Diệp Nhất Lãng]: Ba tôi gọi tôi đi ăn khuya!
[Diệp Nhất Lãng]: Đợi tôi tham quan hết mấy trường cao cấp rồi cung cấp thông tin cho ông tham khảo nhé. Tuần sau là hết hạn điền nguyện vọng rồi, ông nhớ phải xem thêm tư liệu đấy!
[Diệp Nhất Lãng]: Đi đây, đi ăn khuya đây.
Tô Dục Chu tiện tay nhắn cho cậu ta emoji ok, sau đó đổi ứng dụng, lên app đặt vé tra xem mai mấy giờ có suất chiếu.
“Túc Khiêm, mai mình đi xem luôn à?”
Cậu vừa nhìn điện thoại vừa hỏi.
Túc Khiêm nghe vậy thì nhìn cậu một cái, phát hiện màn hình điện thoại của Tô Dục Chu lại là giao diện mua vé quen thuộc kia --- Hôm trước anh đã thấy cậu dùng cái này đặt mua một vé.
Anh hơi mím môi rồi nói: “Để tôi sắp xếp là được.”
Ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Nếu mai đi thì em không có vấn đề gì chứ? Có cần nghỉ thêm một vài ngày không?”
Tô Dục Chu thấy anh quan tâm mình thì thoáng cảm thấy ấm áp, giống như đang nằm phơi nắng trên bờ cát ngày hè.
Cậu cong môi nói: “Tầm chiều mai chắc em ổn rồi.”
Sau đó lại lầm bầm: “Em cũng đâu có yếu tới vậy.”
Túc Khiêm nghe vậy không khỏi sửng sốt, tiếp đó không nhịn được mà cong môi, giơ tay ấn đầu cậu thanh niên, dùng sức xoa.
Tóc tai bị anh làm cho bù xù, nhưng Tô Dục Chu lại không giận.
Cậu cất di động đi nói tiếp: “Vậy quyết định rồi nhé, chiều mai, anh sắp xếp.”
“Ừ.”
Tô Dục Chu cảm giác tâm trạng mình lại bay lên thêm mấy phân, có người lên kế hoạch hẹn hò cho đúng là sướng thật.
Cậu dụi mắt, nghe tiếng ca thư giãn từ đài phát thanh, lại thêm xe hơi rung lắc, Tô Dục Chu không khỏi ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc mơ màng, cậu khẽ rụt người, hai tay khoanh lại, có vẻ như hơi lạnh.
Đêm hè rất oi bức nên trong xe phải bật điều hòa, lúc thức thì không sao nhưng nếu ngủ thì sẽ cảm thấy nhiệt độ khá thấp.
Lúc này lại có một chiếc chăn lông được đắp lên người cậu.
Tô Dục Chu mở mắt ra thì thấy xe của bọn họ đã đỗ lại ven đường, mà Túc tiên sinh thì đang cầm chiếc chăn, đắp lên cho cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Túc Khiêm vươn tay xoa đầu cậu, tiếng anh trong màn đêm nghe trầm thấp nằng nặng, lại mang theo chút dịu dàng: “Em ngủ trước đi, về đến nhà tôi sẽ gọi em dậy.”
“Vâng...”
Tô Dục Chu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, kéo cái chăn cao lên một chút, đổi tư thế thoải mái hơn, dựa vào thành ghế ngủ tiếp.
Trong xe có mùi hạt dẻ nhàn nhạt ngòn ngọt làm cậu thấy rất an tâm.
Túc Khiêm thu tầm mắt lại, chỉnh tiếng nhạc nhỏ xuống, sau đó tiếp tục lái xe.
Lần này tốc độ xe chậm hẳn lại, cách lái cũng êm hơn.
Ô tô của họ hòa vào dòng xe trong đêm, biến mất nơi cuối đường.
Tô Dục Chu ngủ rồi nên đương nhiên Túc Khiêm không chọn ăn ở tiệm nữa mà đến đó lấy cơm đã gói mang về.
Lúc về đến biệt thự thì đã là chín giờ rưỡi.
Túc Khiêm đỗ xe trong sân, rón rén mở dây an toàn, sau đó quay sang nhìn chàng trai bên cạnh.
Cậu vốn quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng không biết từ lúc nào đã đổi tư thế hướng về phía anh.
Giờ phút này, cậu trốn dưới tấm thảm.
Chiếc chăn được kéo lên cao che đi ánh sáng, hơn nửa mặt cậu thanh niên núp trong bóng tối. Dưới ánh sáng lờ mờ vẫn có thể thấy được hàng mày hơi cau lại của cậu thoáng thả lỏng vì chiếc xe cuối cùng cũng ngừng rung lắc, trông có vẻ ngủ đến ngon lành.
Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, bỗng cảm thấy không nỡ đánh thức cậu.
Yên tĩnh ngồi đó một lát, liếc sang đống cơm hộp xách về, lại nhìn thời gian, cuối cùng anh vẫn nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Tô Dục Chu, về đến nhà rồi.”
Chỉ là anh nói quá bé, không đánh thức nổi cậu.
Túc Khiêm dán mắt vào khuôn mặt lúc ngủ của cậu trai, môi mỏng khẽ mím, khi anh lên tiếng lần thứ hai, xưng hô đã thay đổi.
“Chu Chu...”
Anh khẽ gọi.
Lần này rõ ràng âm lượng cũng chỉ như lần thứ nhất, nhưng cậu thanh niên ban nãy không có phản ứng gì lại khẽ ưm một tiếng.
Hàng mi thật dài rung rung, hai mắt mở ra. Con ngươi màu nâu nhạt trong veo chứa đôi chút mỏi mệt, nhưng tỉnh táo một cách rõ rệt.
Túc Khiêm: “...”
Tô Dục Chu lười biếng nhìn anh, cũng không biết có nghe được câu gọi thân mật vừa rồi của anh không.
Túc Khiêm giơ tay lên môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, muốn che giấu cho qua, lại thấy chàng trai Alpha nhìn anh mà nói: “Em nghe thấy hết rồi.”
“...”
Thật ra lúc xe dừng là Tô Dục Chu đã tỉnh rồi --- Nằm trong xe cũng không dễ chịu lắm nên cậu ngủ không sâu.
Chỉ là mệt quá nên không muốn nhúc nhích thôi.
Ai biết nhờ thế mà được nghe Túc tiên sinh lén lút gọi mình là Chu Chu, anh đã cố đè giọng xuống mức thấp nhất, nếu cậu ngủ thật thì chắc chắn sẽ không nghe được.
“Cái đó... Tôi...”
Túc tiên sinh có phần nghẹn lời và hơi xấu hổ, không biết nên nói gì để lấp liếm cho qua.
Cậu thanh niên lại cất tiếng: “Từ giờ về sau cứ gọi em như vậy đi.”
Túc Khiêm giật mình: “Sao?”
“Chu Chu là tên ở nhà của em, mọi người trong nhà luôn gọi em như vậy.”
Nói đến đây, Tô Dục Chu dừng một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên là anh cũng có thể gọi em là A Dục như bạn em hay gọi.”
Cậu giương mắt nhìn anh. Trong con ngươi màu nâu nhạt ấy phản chiếu bóng hình của Túc Khiêm.
Ánh mắt cậu dịu dàng, đợi người đàn ông đưa ra lựa chọn.
Hai cái tên đều là cách gọi thân mật, chỉ là... Vẫn có chút khác biệt.
Dưới lớp chăn, tay Tô Dục Chu túm chặt dây an toàn, từ ngón tay căng cứng có thể thấy được thật ra cậu không hề bình tĩnh như bề ngoài. Cậu tò mò không biết Túc tiên sinh sẽ chọn cách gọi nào, cũng có phần hồi hộp.
Túc tiên sinh có vẻ do dự.
Anh hơi rũ mắt, ngẫm nghĩ, cuối cùng lại nghiêm túc nhìn cậu, cặp mắt đen sâu thẳm còn hơn màn đêm ngoài kia.
“Chu Chu.”
Anh trầm giọng, lần đầu tiên chính thức sửa miệng.
Tô Dục Chu biết mình thật sự rất thích giọng của Túc Khiêm, nhưng giờ cậu lại có phát hiện mới ---
Cậu thích nhất là lúc Túc Khiêm gọi tên ở nhà của mình.
Cách gọi tên lặp hai chữ như vậy vốn đã nghe rất thân mật, như thể từng âm thanh thốt ra đều chứa đựng tình cảm yêu mến của đối phương.
Tô Dục Chu cười, ý cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt cậu khiến chiếc răng nanh trông cũng nhiễm chút ngọt ngào.
“Dạ!”
Cậu đáp lời, bỗng nghiêng người tới, nhanh chóng thơm một cái lên môi Túc tiên sinh.
Không đợi Túc tiên sinh kịp phản ứng, cậu đã kéo chăn ra, hai ba động tác gấp gọn trả lại cho anh, tiếp đó cởi dây an toàn xuống xe.
“Đói quá đi mất.”
Cậu than thở, lại có vẻ rất vui sướng: “Mình mau vào ăn đi, mấy món này thơm ghê ấy!”
“Anh mua ở quán nào vậy? Hình như là nhà hàng nổi tiếng đúng không!”
Túc Khiêm nghe tiếng cậu ý ới bên ngoài, sự chú ý lại dồn hết lên môi mình, nơi vừa được thanh niên nhẹ nhàng hôn lên, tê tê dại dại, khiến anh không khỏi nảy sinh ý nghĩ dùng đầu lưỡi liếm lên.
Đương nhiên là Túc Khiêm kiềm chế.
Chính anh cũng thấy thật kì lạ, rõ ràng so với những cử chỉ thân mật trước đó, nụ hôn phớt qua ấy thật sự không tính là gì, nhưng...
Anh sờ lên ngực mình.
“Thình thịch --- Thịch---”
Nhịp tim rõ ràng hỗn loạn hơn nhiều.
“Túc tiên sinh ơi?”
Chàng trai ghé vào cửa xe nhìn anh.
Túc Khiêm hoàn hồn, tiện tay nhét chiếc chăn lông vào hộc kín, sau đó xách hai hộp đựng thức ăn, mở cửa xuống xe.
Đợi đến lúc hai người ngồi xuống bàn ăn thì đã gần mười giờ tối.
Tô Dục Chu thật sự đói sắp chết rồi.
Có vẻ như không chỉ vì cuộc vận động hồi chiều, mà còn do cơ thể cậu đang xảy ra một loại biến đổi nào đó, như lời bác sĩ nói, cậu đang lột xác theo chiều hướng trở thành một Alpha chất lượng tốt.
Giống như hai tên Alpha lúc chiều, bọn họ đột ngột ngất xỉu như vậy hẳn cũng là do pheromone của cậu.
Pheromone của cậu vốn không có loại tác dụng này, có thì Tô Lan đã đuổi cậu ra khỏi nhà từ lâu rồi chứ không chờ đến bây giờ.
Mà dạng lột xác này rất cần năng lượng.
Tô Dục Chu rất là tập trung, bắt đầu ăn cơm. Biết sức ăn của cậu lớn, Túc Khiêm gọi rất nhiều món, ngoài thức ăn ra thì còn có cả cơm trắng và canh.
“Đồ quán này ngon ghê, em phải ghi lại mới được, lần sau đưa ba mẹ tới đây ăn.”
Cậu thiếu niên đang thưởng thức món ngon cũng không quên nhắc.
Túc Khiêm nhớ tới bánh gatô và mấy món đồ ngọt mà lần trước ba Tô gửi tới, Tô Dục Chu có nói là chú ấy tự làm. Mới có mấy ngày mà họ đã ăn hết sạch.
Anh liếc nhìn cậu Alpha ở phía đối diện, tiện tay gắp một miếng gà quay đặt vào bát cậu, miệng nói: “Nhà em... Có vẻ rất thân thiết.”
Tô Dục Chu đang tập trung dùng bữa nghe vậy không khỏi ngừng động tác, cậu giương mắt nhìn Túc Khiêm.
Vẻ mặt người kia hững hờ, như thể chỉ thuận miệng nhắc.
Cậu vốn định hỏi thế gia đình anh không như vậy à? Nhưng nghĩ lại vẫn thôi.
Thật ra trước đó Tô Dục Chu cũng đã mơ hồ đoán được.
Nếu Túc Khiêm có quan hệ tốt với người trong nhà thì đã không một thân một mình ở căn nhà lớn như vậy, thậm chí cậu đã tới đây được gần một tuần rồi cũng chưa từng thấy ai tới thăm anh.
Đương nhiên đây cũng có thể là chuyện bình thường ở nhà giàu, nhưng nghe giọng điệu nói câu vừa rồi của Túc Khiêm, Tô Dục Chu lại cảm thấy có lẽ không đơn giản như vậy.
Mặc dù nghe như thuận miệng nhắc, nhưng rõ ràng giọng anh toát ra vẻ ước ao, mà cảm giác ấy Tô Dục Chu lại rất quen thuộc.
Vì cậu cũng đã từng cảm thấy như vậy, mỗi lần bạn học ở kiếp trước nhắc tới gia đình họ.
Nếu như bản thân có một gia đình viên mãn thì sẽ không bao giờ xuất hiện sự ước ao đó.
Tô Dục Chu không khỏi tưởng tượng ra đủ loại ân oán tình thù của mấy nhà quyền quý, lập tức cảm thấy Túc Khiêm có vẻ thật đáng thương.
Mà cậu vẫn còn nhớ hồi trước Túc Khiêm có nói anh không thể chấp nhận bất cứ đánh dấu nào đến từ Alpha, dù có là đánh dấu tạm thời hay vĩnh cửu. Cũng chính vì vấn đề không chấp nhận đánh dấu nên anh mới lạm dụng thuốc ức chế, dẫn đến tình trạng kì tình nhiệt bị hỗn loạn, có tiêm thuốc ức chế cũng vô dụng.
Anh ấy cực đoan đến như vậy, chắc cũng chịu ảnh hưởng từ gia đình nhỉ? Tô Dục Chu nghĩ, ánh mắt nhìn Túc Khiêm lại càng thêm tràn ngập yêu thương.
Sau đó, cậu cúi xuống nhìn mấy đĩa thức ăn trước mặt, cuối cùng nhịn đau gắp chiếc đùi gà cuối cùng, bỏ vào bát của Túc Khiêm.
“Anh cũng ăn đi, cái này ngon lắm.”
Nói xong còn nuốt nước bọt, sau đó ép buộc bản thân thu tầm mắt lại, nhìn sang những món khác.
Cảm xúc của cậu thiếu niên gần như viết hết lên mặt, Túc Khiêm lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, gặp qua biết bao nhiêu người, sao có thể không nhìn ra?
Anh vừa bực vừa buồn cười, nhưng cuối cùng phát hiện....
Vẫn là vui nhiều hơn.
Túc Khiêm lắc đầu, quyết định không trả đùi gà cho Tô Dục Chu mà tự ăn. Nhưng trải qua chuyện này, anh cũng coi như gián tiếp biết được sở thích của Tô Dục Chu.
Hai người cùng nhau quét sạch bàn ăn, cuối cùng chỉ còn lại chút xíu canh thừa.
“Có khi nào ăn no quá không?”
Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, khóe miệng mang theo ý cười, anh hỏi: “Có cần xoa bụng không?”
Tô Dục Chu lập tức nhớ tới lần trước ăn bánh gatô.
Cậu biết Túc tiên sinh đang trêu mình, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thấy... Phục vụ miễn phí dâng tới tận cửa như thế làm gì có chuyện chê!
“Có ạ.” Cậu gật gù nói.
Lần này đổi thành Túc Khiêm ngây ra.
Anh đờ người, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu thanh niên, không nhịn được mà liếc ra sau, muốn xem xem đằng sau cậu có cái đuôi xù nào không.
Được thôi.
Bọn họ dọn dẹp bàn ăn, sau đó tới phòng khách.
Cậu nhóc Alpha cứ thế nằm ra ghế sô pha, khoe cái bụng mềm mại, trông mong Túc tiên sinh đến xoa cho mình. Túc Khiêm lại không tới ngay mà cầm điều khiển bật TV lên, sau đó mới ngồi xuống ghế, vỗ lên bắp đùi mình.
Tô Dục Chu không ngồi dậy, giữ nguyên tư thế nằm nhích qua.
Ghế sô pha trong nhà Túc Khiêm là hàng thiết kế, anh cao đến 1m9 mà nằm xuống ghế này vẫn thoải mái, không hề chật chội, chứ đừng nói là Tô Dục Chu.
Cuối cùng, cậu thanh niên gối đầu lên đùi Túc Khiêm, nằm im, đôi mắt cong cong ý cười mang theo vài phần mong đợi nhìn anh.
Cặp mắt ấy khiến lòng Túc Khiêm ngứa ngáy.
Anh cố ép bản thân nhìn đi chỗ khác, tay đặt lên phần bụng của cậu thiếu niên, nhẹ nhàng xoa giúp cậu tiêu cơm.
Tô Dục Chu thoải mái thở ra.
Thấy TV đang phát thời sự, cậu không nhịn được hỏi: “Nhà anh chỉ có kênh này thôi à?”
Đúng thật là mỗi lần cậu thấy Túc Khiêm mở TV đều là xem thông tin thời sự, mặc dù xem để biết thêm về xã hội cũng tốt, nhưng giờ này rồi, cũng không còn tin gì đặc biệt thú vị.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cậu, không nói gì, chỉ đưa điều khiển cho cậu cầm.
Tô Dục Chu không khỏi toét miệng cười, vui vẻ cầm điều khiển bắt đầu chuyển kênh, lại thuận miệng nói: “Anh có thích xem phim truyền hình không? Hay là thích xem phim điện ảnh?”
Túc Khiêm: “Cái nào cũng được, tôi ít xem.”
Tô Dục Chu bèn ồ một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẻ mặt cậu rõ ràng lộ ra chút vui vẻ.
Túc tiên sinh ít khi xem phim lại sẵn sàng cùng cậu tới rạp xem phim điện ảnh, chẳng lẽ lại không phải là chuyện đáng để vui vẻ?
Cuối cùng Tô Dục Chu dừng ở một kênh.
Kênh này đang chiếu một bộ phim truyền hình, đến tập 13 rồi nên có hơi không đầu không đuôi, nhưng Tô Dục Chu vẫn say sưa xem.
Bởi vì cậu thấy vị diễn viên mình rất thích kia. Phim này có vẻ quay lâu rồi, chẳng qua đến giờ mới chiếu, vì diễn viên kia trông trẻ hơn hẳn.
Túc Khiêm cùng xem với cậu.
Đúng là anh chưa từng xem phim truyền hình hay phim điện ảnh, thậm chí còn chưa từng chơi game hay xem mấy video ngắn. Bản thân là một Omega, muốn leo lên được tầm cao này trong thế giới bị bao vây bởi Alpha, Túc Khiêm đã định sẵn là không có quá nhiều thời gian để giải trí.
Nhưng Tô Dục Chu đã thích xem thì hẳn là có lí do của em ấy.
Mặc dù Túc Khiêm xem không hiểu gì, nhưng nghĩ tới việc mấy ngày qua Tô Dục Chu cũng cùng mình xem tin tức chính trị thời sự đầy nhàm chán, anh vẫn ép mình phải xem tiếp.
Thậm chí còn lấy ra nghị lực dùng để học nấu nướng mấy hôm trước. Tô Dục Chu đã xem đến hăng say như thế thì chứng tỏ bộ phim truyền hình này cũng có cái hay của riêng nó, chỉ là anh chưa phát hiện ra thôi.
Tô Dục Chu xem đến lúc diễn viên cậu thích hết cảnh quay thì nhàm chán thu hồi tầm mắt. Trong lúc vô tình lại thoáng thấy vẻ mặt của Túc tiên sinh, cậu không khỏi chớp mắt mấy cái.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người xem phim truyền hình mà lại nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến độ như thể đang đối mặt với câu hỏi chưa có đáp án của thế kỉ vậy.
Thật ra cậu hơi muốn đổi kênh. Vì phim này chính là thể loại phim tình yêu máu chó bị chửi cho lên bờ xuống ruộng --- Hồi còn ở nhà, vì không có quyền cầm điều khiển nên cậu đã bị ép phải xem không biết bao nhiêu bộ phim kiểu này cùng với ba Tô.
Mặc dù chưa xem mấy tập trước và tập sau, nhưng mùi đậm đà thế này, cậu hoàn toàn đoán được tình tiết về sau sẽ ra sao.
Nhưng giờ mà đổi kênh.... Thì có vẻ hơi... Vô duyên.
Tô Dục Chu bất đắc dĩ thở dài.
Thôi vậy, dù sao cũng là tự mình chọn.
Cậu lại nghiêng đầu xem tiếp, tay vô thức đặt lên mu bàn tay của Túc Khiêm.
Bàn tay anh đã ngừng xoa, có lẽ là bị cốt truyện hấp dẫn nên đã quên mất.
Nhưng Tô Dục Chu cũng không nhắc anh.
Cậu thích anh đặt tay lên bụng cậu, cái cảm giác ấy thật thân mật. Cậu nghĩ khi mùa đông đến, nếu có một đôi bàn tay như vậy ủ ấm mình, hẳn sẽ rất dễ chịu.
Hai người yên lặng cùng nhau xem TV, trong lúc đó đã có vô số lần Tô Dục Chu muốn chửi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Xem hết một tập thì cũng là 11 giờ 30. Đêm tối ngoài kia đã hoàn toàn phủ xuống, các gia đình trong khu dân cư cũng lần lượt tắt đèn.
“Phụt---” một tiếng khe khẽ.
Cuối cùng Tô Dục Chu cũng có thể tắt TV, mà còn đáng sợ hơn là cậu cảm thấy hình như Túc tiên sinh còn xem chưa đã!
Tô Dục Chu vội vàng nói: “Em buồn ngủ rồi, lên ngủ trước đây.”
Túc Khiêm liếc nhìn đồng hồ, gật đầu.
11 giờ 30, đúng là đã qua thời gian ngủ hàng ngày của anh. Anh đứng dậy tắt đèn dưới nhà, cùng Tô Dục Chu lên lầu hai.
Lúc đi đến bậc thềm tầng hai, Túc Khiêm đứng lại, mà Tô Dục Chu thì ngoặt một cái tiếp tục leo cầu thang đi lên tầng ba.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, đôi môi mấp máy, cuối cùng khe khẽ gọi: “Chu Chu.”
“Dạ?”
Cậu thanh niên quay lại nhìn anh.
Túc Khiêm ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu, hơi há miệng: “Đêm nay...”
Em có muốn ngủ lại ở phòng tôi không?
Câu này bị giấu ở cổ họng, dù có thế nào cũng không thể thốt ra được.
Tô Dục Chu lại hiểu nhầm, cậu gượng cười:
“Bộ phim 'Giày pha lê thủy tinh' kia đúng không, em nhớ rồi, về phòng em sẽ tìm cho anh, hẳn là có bản chiếu mạng. Lát nữa em sẽ gửi qua điện thoại cho anh!”
“Vậy em lên trước đây.”
Đi được hai bước lại ngoảnh đầu nói thêm câu chúc ngủ ngon, xong xuôi cậu mới vọt lên lầu, rất sợ sẽ bị kéo lại bàn về tình tiết phim.
Túc Khiêm nhìn cậu chạy trối chết, lần đầu tiên khuôn mặt hiện vẻ ngơ ngác luống cuống.
Giày pha lê gì cơ?
Anh ngây ra mất một lúc mới hiểu cậu vừa nói gì, không khỏi đỡ trán.
Chẳng phải là em ấy thích xem bộ phim kia sao?
Túc tiên sinh cứ thế bị bỏ lại ở hành lang tầng hai.
Anh đứng tại chỗ một hồi, cho đến khi tiếng cửa đóng truyền tới từ lầu trên, anh mới nhấc chân trở về phòng mình.
Trong đầu lại đang nghĩ ---
Rốt cuộc anh nên làm gì để Tô Dục Chu... Lại chủ động yêu cầu ngủ ở phòng anh đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Đảm bảo anh rất hợp gu với ba em luôn!
Túc tiên sinh:...
_____________________
Lâu rồi không update chương mới, phủi bụi một cái cho mọi người đỡ nhớ.
Mình đang bị stress, nếu không muốn nói là rất stress. Quá nhiều chuyện đang xảy ra đặc biệt là ngoài đời và mình thật sự rất mệt mỏi. Thế nên mong các bạn hãy tôn trọng và hiểu cho mình.
Đừng vì mình không update chương mới vài ngày mà hỏi drop hay chưa, drop sẽ có thông báo và chữ drop. Mình cũng là người, cũng có cuộc sống của mình, cũng phải đi làm kiếm tiền chứ không thể ngày nào cũng ngồi một chỗ 3-4 tiếng để edit truyện được.
Đừng có hứa hẹn sẽ xóa truyện sau khi tự tiện chuyển ver, xong bằng đi 1 thời gian lại đăng lại, thậm chí còn vỗ ngực tự xưng là edit lại trong khi chỉ edit được vài chương rồi dùng toàn bộ bản edit của mình chỉ đổi tên. Đừng có kêu drop truyện vì bị mình phản đối xong lại nhét vào link drive yêu cầu fan cmt để chiếm slot. Mình biết hết đấy, mình chỉ không muốn nói thôi vì có nói bạn vẫn sẽ mặt dày như thế. Mình mệt rồi, mình không có sức để đôi co với bạn.
Mình vẫn sẽ edit, vì giờ chỉ có việc edit khiến mình cảm thấy thoải mái hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc.