Buổi hôn lễ kết thúc lúc hơn ba giờ chiều.
Sau khi tiễn hết các khách mời về, tại hội trường chỉ còn lại mấy người bọn họ.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi”, Tần Hoa cười nói.
Bạch Diệc Phi xua tay: “Không vất vả, ngược lại hai người…”.
“Bọn anh làm sao?”, Tần Hoa khó hiểu.
Bạch Diệc Phi nhướng mày đá lông nheo: “Tối nay sẽ rất vất vả đó!”
Tần Hoa hiểu ngay lập tức, khuôn mặt đỏ rực lên.
Bạch Diệc Phi cười he he: “Bọn anh mau về đi! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng đó nha!”
Nói xong, chưa đợi Chu Khúc Nhi kịp nổi khùng, Bạch Diệc Phi đã kéo tay Lý Tuyết chạy ra khỏi hội trường.
...
Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết chạy đến bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết trở về biệt thự còn mình thì lái xe đến tập đoàn Hầu Tước.
Trong phòng làm việc, Bạch Diệc Phi hỏi Long Linh Linh: “Bên tỉnh có tin tức gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có“.
Câu trả lời của Long Linh Linh khiến trong lòng Bạch Diệc Phi càng thêm khó hiểu, mấy gã muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Hiệp hội thương mại ắt sẽ phải ra tay với anh, như vậy, tình hình hơn một tuần vừa rồi sóng yên biển lặng lại khiến cho Bạch Diệc Phi càng cảm thấy bất an hơn.
Để bọn họ từ bỏ việc này là không thể, như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn nào đó, mà âm mưu này sẽ đủ để hạ gục anh trong một chiêu.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi liền gọi điện cho Chung Liên xác nhận rằng cô ta đang ở biệt thự cảng Lam Ba bảo vệ cho cả nhà Lý Tuyết thì anh mới yên tâm, sau đó anh dặn dò cô ta phải nhớ không được để Lý Tuyết rời khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên anh đứng dậy định ra về.
Bạch Hổ và Từ Lãng cũng đi theo anh đến Hầu Tước nên bây giờ cũng theo anh cùng đi về.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi là Trương Hoa Bân, mà giọng nói trong điện thoại lại trùng với câu nói mà Bạch Hổ và Từ Lãng đang nói.
“Sau xe có người theo dõi”.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, quả thực trông thấy mấy chiếc xe kiểu sedan đang bám sát phía sau xe của bọn họ, anh hỏi: “Biết là ai không?”
“Tạm thời không tra ra được”.
Bạch Diệc Phi trả lời một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó ngắt máy.
Đối với vấn đề này thì anh lại không hề thấy lo lắng, vì anh đã sớm biết đám người kia sẽ không an phận cho nên việc bị theo dõi cũng không nằm ngoài suy nghĩ của anh, có điều anh không biết đây là người của ai mà thôi?
Bạch Diệc Phi lại liếc nhìn thêm lần nữa: “Tìm một chỗ nào vắng vẻ chút, giải quyết hắn đi”.
“Ừm”, Bạch Hổ đáp lời sau đó tăng ga phóng về phía ngoại thành.
Mấy chiếc xe phía sau thấy vậy cũng lập tức phóng theo.
Hơn mười phút sau, xe của Bạch Diệc Phi dừng ở bên lề đường ở ngoại thành, đồng thời mấy chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.
Tiếp đó người của hai bên đều bước xuống xe.
Bên đối phương tổng cộng có khoảng hơn mười người mà bên Bạch Diệc Phi chỉ có ba.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng không tỏ vẻ lo lắng, Từ Lãng và Bạch Hổ mỗi người đánh mười người còn dư sức, hơn nữa sức chiến đấu của Bạch Diệc Phi bây giờ đã hơn trước rất nhiều, cho nên mười mấy tên bên kia cũng chẳng đáng là gì.
“Tốc độ nhanh chút”.
Bạch Diệc Phi nói xong câu này thì Từ Lãng và Bạch Hổ lập tức xông lên.
Mười mấy người thấy vậy thì cũng rút côn trên người ra đánh nhau với Bạch Hổ và Từ Lãng.
Bản lĩnh của Từ Lãng và Bạch Hổ thì khỏi cần phải nói, chỉ cần một hai chiêu là đã hạ gục một người của đối phương.
Bạch Diệc Phi xem bọn họ đánh nhau mà trong lòng ngứa ngáy, đi theo Bạch Hổ học võ lâu như vậy anh cũng muốn biết thành quả của mình bây giờ ra sao.
Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng đi lên vài bước đánh nhau với tên đứng gần anh nhất.
Đối phương cầm côn định đánh thẳng vào đầu Bạch Diệc Phi nhưng bị anh một tay bắt được, bàn tay khác của anh nắm chặt đấm thẳng vào bụng của đổi phương, sau đó bàn tay giữ côn của anh xoay một vòng hoá giải thế tấn công của đối phương, rồi anh giơ chân đạp thật mạnh.
Đương nhiên khi đánh nhau phải chọn chỗ yếu nhất của đối phương để tấn công.
“Aaa!”
Gã đàn ông hét lên đau đớn sau đó ôm chặt hạ bộ của mình, gã đau đến nỗi nằm lăn lộn trên mặt đất.
Đúng lúc này, sau lưng Bạch Diệc Phi bị một người đánh lén.
Đợi đến khi anh cảm nhận có người ở phía sau và quay lại thì con dao đã ở ngay trước mắt anh rồi nên không kịp trở tay ngăn cản.
“Phập!”