Một Bước Lên Tiên

Chương 251: Chương 251: Cứu viện đến




Hồ Thiên Cẩm thấy vậy càng nổi cáu: “Mày điên rồi hả? Hắn ta là kẻ thù của mày mà mày lại đi giúp cho hắn?”

Bông Hoa lạnh lùng nói: “Hắn là kẻ thù của tôi, ông cũng vậy!”

“Nếu không phải vì ông thì tôi với chồng của tôi sẽ không đến đây, thế thì chồng tôi cũng sẽ không chết! Tất cả đều là bởi vì ông!”

“Lúc chúng tôi bị bắt, ông hầu như mặc kệ chúng tôi mà chỉ lo cho bản thân mình, nếu không phải như thế thì chồng tôi có bị chết không? Những người anh em cùng đến đây có bị chết không?”

Mặt Hồ Thiên Cẩm sa sầm: “Mày đang nói cái gì đấy? Chúng ta mới là người đi chung một đường, người giết La Cuồng là Tần Hoa, là tên cảnh sát đó, còn có cả Bạch Diệc Phi nữa!”

“Mày nên tìm bọn họ mà trả thù chứ không phải lấy oán trả ơn như bây giờ!”

“Ông nói dối!”, Bông Hoa chửi rủa: “Tôi không phải đồ ngốc! Tôi phân biệt được ai là kẻ thù, ông không cần ở đây giả vờ giả vịt, tôi cũng sẽ không để cho ông tiếp tục lợi dụng nữa đâu!”

“Mày!”, Hồ Thiên Cẩm nói không lại được Bông Hoa nên nhân lúc mọi người không để ý, ông ta ra tay nhanh như chớp.

Bạch Diệc Phi sửng sốt, ôm chặt lấy ngực của mình lăn một vòng trên đất.

Cùng lúc đó, Bạch Hổ và Bông Hoa cùng nhau ngăn chặn đòn tấn công của Hồ Thiên Cẩm.

Do có thêm Bông Hoa gia nhập nên Bạch Hổ đối phó với ông ta có phần dễ dàng hơn.

Mà bên phía Từ Lãng thì từ đầu đến cuối vẫn bị Vô Bệnh níu chân không thể thoát ra được.

Bạch Diệc Phi không xông lên nữa mà đứng dựa vào cột đèn bên lề đường thở hổn hển.

Trời đã nhá nhem tối, đèn đường cũng được thắp sáng lên, trên con đường rộng rãi mà trống trải hầu như không có mấy chiếc xe qua lại, càng không có ai biết đến ở nơi này đang diễn ra một trận đấu sinh tử.

Tuy nhiên, điều khiến người ta bất ngờ đó là Từ Lãng đột nhiên dừng tay lại bởi vì Vô Bệnh đã nói một câu.

“Anh đã từng gặp Đạo trưởng chưa?”

Từ Lãng hơi khựng lại, đứng đối mặt với Vô Bệnh.

Vô Bệnh nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Từ Lãng liền hiểu, bản thân đã nói đúng điểm mấu chốt rồi: “Anh có muốn biết tung tích của em gái út không?”

“Cậu muốn nói cái gì?”, Từ Lãng siết chặt nắm tay.

Vô Bệnh thờ ơ nói: “Nói chuyện với em một lúc được không?”

Từ Lãng không nói gì mà chìm đắm vào trong dòng ký ức.

Lần trước Bạch Diệc Phi đưa bọn họ đuổi theo Hồ Thiên Cẩm, trên đường đi, anh ta là người xuống xe đầu tiên, anh ta đã chiến đấu với Đệ nhất đao vương của Linh Nam và Hồng Hâm. Sau đó, nhờ vào lợi thế về đánh nhau trong bóng tối nên anh ta giết được bọn họ nhưng bản thân mình cũng bị thương không nhẹ.

Đúng lúc đó thì Đạo trưởng xuất hiện.

“Ta đưa cậu đi trị thương trước”, Đạo trưởng không nói gì nhiều chỉ đỡ anh ta dậy rồi đưa đi.

Tiếp theo sau đó là thời gian anh ta dưỡng thương, Đạo trưởng chỉ nói với anh ta rằng có lẽ em gái út vẫn còn sống, ông ta sẽ tiếp tục điều tra tung tích của em gái út, nếu ông ta tìm thấy sẽ nói cho anh ta.

...

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hơi nhíu mày: “Từ Lãng, nghĩa là sao?”

Từ Lãng không dám nhìn Bạch Diệc Phi, anh ta vẫn đang do dự.

Vô Bệnh lập tức nói: “Có thể em gái út vẫn còn sống…”.

Lời vừa dứt, không ngờ được Từ Lãng lại bước chầm chậm đứng sang bên cạnh.

Bạch Diệc Phi cảm thấy lòng mình trầm hẳn xuống, tự diễu cười một tiếng.

Bên kia Hồ Thiên Cẩm thấy vậy thì vô cùng đắc ý: “Bạch Diệc Phi, đến người của mày cũng không giúp mày nữa rồi, tao thấy là hôm nay mày chết chắc rồi! Ha ha…”.

Cùng lúc đó, Hồ Thiên Cẩm vung tay quăng ra một đám bột, Bông Hoa và Bạch Hổ vội vàng lùi ra sau.

Hồ Thiên Cẩm đứng ở bên cạnh Vô Bệnh nói với hắn: “Đi giữ chân Bạch Hổ để tôi giết Bạch Diệc Phi và ả phản đồ kia!”

“Ông không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi!”

Vô Bệnh nhận được mệnh lệnh giúp đỡ ông ta giết Bạch Diệc Phi nhưng hắn không phải là thủ hạ của Hồ Thiên Cẩm, không cần thiết phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.

Sắc mặt Hồ Thiên Cẩm sa sầm: “Thế nào? Cậu cũng định phản bội?”

“Tôi biết mình nên làm việc gì, không cần ông nhắc tôi”.

Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì hít sâu một hơi, chỉ cần có thể giết được Bạch Diệc Phi thì ông ta đều có thể nhẫn nhịn, cho nên ông ta không so đo với Vô Bệnh nữa mà chuyển qua giết Bông Hoa.

Nếu không có Bông Hoa thì sẽ chẳng còn ai để bảo vệ Bạch Diệc Phi, đến lúc đó thì ông ta muốn giết thế nào cũng được.

Bông Hoa và Hồ Thiên Cẩm lại bắt đầu đánh nhau, mà Vô Bệnh thì lại quay sang giữ chân Bạch Hổ, Từ Lãng thì ngơ ngẩn đứng ở một bên dường như đang thả hồn đi đâu đó.

Bốn người đánh nhau mà trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng có ai giết được đối phương trong thời gian ngắn nhất.

Đúng lúc này, lại có một người khác xuất hiện.

Tần Hoa vốn dĩ nên ở nhà ôm vợ mới cưới thì đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Sau khi Tần Hoa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức chạy qua: “Cậu bị thương à?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Vết thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng”.

Hóa ra sau bữa tối, Tần Hoa với Chu Khúc Nhi đang đi dạo bên ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô lái ngang qua, mà người ngồi trong xe chính là Hồ Thiên Cẩm. Do trước đây anh ta từng đánh nhau với Hồ Thiên Cẩm một lần cho nên nhận ra ông ta, vì vậy bèn nói với Chu Khúc Nhi tự đi về nhà sau đó mình lái xe đuổi theo phía sau xe của ông ta đến tận đây.

Nhưng mà lúc đuổi đến nơi thì ở đây đã đánh nhau được một lúc rồi mà Bạch Diệc Phi còn bị thương nữa.

“Để anh đi giúp bọn họ”, Tần Hoa đỡ Bạch Diệc Phi ngồi xuống trên mặt đất.

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Tần Hoa nhanh chóng chạy qua, một luồng gió thổi tới khiến cho Bông Hoa và Hồ Thiên Cẩm đồng thời trở nên cảnh giác, nhất là Hồ Thiên Cẩm, ông ta đã từng đánh nhau với Tần Hoa nên biết rõ bản lĩnh của anh ta.

Bên kia, Bạch Hổ và Vô Bệnh cũng dừng tay lại.

Vô Bệnh lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hoa đánh nhau nên có chút giật mình nhìn sức mạnh của anh ta.

Tình thế hiện tại đã đảo ngược, có sự tham gia của Tần Hoa và Bông Hoa, cho dù không có Từ Lãng thì bọn họ vẫn thắng chắc, nên Bạch Diệc Phi không cần lo lắng nữa.

Hồ Thiên Cẩm cũng hiểu được điều này cho nên ông ta định bỏ chạy.

Bạch Diệc Phi chống người đứng dậy: “Giết ông ta!”

Đối với Hồ Thiên Cẩm, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát, bởi không ai có thể đảm bảo được lần sau ông ta sẽ xuất hiện vào lúc nào.

Cách an toàn nhất chính là giết ông ta ngay bây giờ để tránh hậu hoạ về sau.

Hồ Thiên Cẩm theo phản xạ lùi về phía sau một bước, trong đầu thì nghĩ nên chạy trốn hay là nghênh chiến, nếu như nghênh chiến thì tỷ lệ Vô Bệnh giúp đỡ ông ta là bao nhiêu phần trăm?

Sau cùng, Hồ Thiên Cẩm trông thấy Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đứng một mình ở bên lề đường, Từ Lãng thì chắc chắn sẽ không tham gia vào nữa, Tần Hoa và Bông Hoa thì đang đứng ở trước mặt ông ta.

Chỉ cần ông ta có thể vượt qua Tần Hoa và Bông Hoa, tấn công từ phía bên cạnh thì chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.