Một Bước Lên Tiên

Chương 224: Chương 224: Đề phòng bất trắc




Trần Hạo không biết làm thế nào khác, hắn ta đành lặng lẽ đi ra sau lưng Lý Tuyết.

Nói đi cũng phải nói lại, lúc Trần Hạo đi rồi thì trên mặt Bạch Diệc Phi vẫn tràn đầy lo lắng, anh tìm Lưu Hiểu Anh bảo cô ta đi coi thử Trần Hạo.

Lúc ấy Trần Hạo đang ở trong phòng của mình xử lý một số chuyện, Lưu Hiểu Anh và dì hai của cô ta đi tới.

Khi đó hắn ta cứ tưởng là người bên kia đến đây lấy mạng mình, nhưng khi thấy là Lưu Hiểu Anh thì mới thở phào một hơi.

Hai người cùng nhau giải quyết đám côn trùng cho Trần Hạo, lúc này Trần Hạo mới cảm thấy được tự do.

Bạch Diệc Phi vừa trở về thì Trần Hạo đã tới tìm anh, sau đó anh sắp xếp cho Trần Hạo ở biệt thự trông coi Lý Tuyết, để đề phòng bất trắc.

...

Sau khi Lý Tuyết rời khỏi đây thì đã nhanh chóng đi gặp Chu Khúc Nhi.

Mà Trương Lôi cũng đang ở khu biệt thự cảng Lam Ba, cách biệt thự của Lý Tuyết rất gần, ở ngay cửa sân đã có thể trông thấy, đúng là vô cùng trùng hợp.

...

Bên trong chốn vui chơi ở thành phố Thiên Bắc, Tô Đại Lưu và Trương Vinh đang cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng.

“Ôi chao, ha ha….”, tâm trạng của Tô Đại Lưu rất tốt. Khoảng thời gian mấy ngày gần đây khiến cho ông ta muốn quên đi tất cả mọi thứ, làm chủ tịch Hầu Tước quả thật là quá sung sướng rồi.

Trương Vinh ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại thầm chửi: Nếu Tô Đại Lưu mà thật sự là chủ tịch Hầu Tước thì sớm muộn gì Hầu Tước cũng sẽ đi đời, còn ông ta sẽ rút cổ phần rời đi ngay lập tức.

Tô Đại Lưu cười bỉ ổi: “Haiz, lão Trương à, chỗ này có cô gái nào không nhỉ?”

Trương Vinh không còn cách nào khác, ông ta đành phải đứng dậy đi lên bờ gọi loại dịch vụ đặc biệt cho Tô Đại Lưu.

Chờ Trương Vinh đi ra rồi thì Tô Đại Lưu mới tựa vào bờ, ông ta nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Tối hôm qua có một bữa tiệc, ông ta muốn bảo Long Linh Linh đi cùng, nhưng ông ta gọi điện thoại thì lại bị tắt máy, báo hại ông ta phải đi một mình.

Nhưng mà sau khi đi rồi mới phát hiện ra, mẹ nó, tiệc tùng ở đâu chứ, vốn dĩ là lừa ông ta mà!

Tô Đại Lưu vô cùng tức giận, ông ta gọi điện thoại cho Long Linh Linh nhưng vẫn không được, đành phải đi tìm Trương Vinh. Vậy nên sáng sớm Trương Vinh đã dẫn ông ta đến chỗ này để tiêu khiển, xem như là bồi thường cho chuyện tối hôm qua.

“Cộp cộp cộp…”

Tiếng giày cao gót đi trên nền đất khiến Tô Đại Lưu quay đầu lại nhìn, ông ta quan sát một lát thì hai mắt lập tức phát sáng: “Người đẹp…”

Diệp Ngải mặc một bộ âu phục, cô ta bước tới nhìn Tô Đại Lưu, ánh mắt lóe lên sự ghét bỏ: “Ông chính là người vừa mới nhận chức chủ tịch Hầu Tước à?”

Sau khi nhìn thấy người đẹp thì Tô Đại Lưu cũng muốn chảy miếng luôn. Nghe thấy cô ta hỏi vậy thì ông ta vừa cười vừa gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là chủ tịch Hầu Tước”.

“Nhanh lên, mau xuống đây nhanh lên, chúng ta chơi một lát nào!”, Trương Vinh ra ngoài một lúc rồi nên ông ta nghĩ Diệp Ngải chính là người mà Trương Vinh gọi đến.

Diệp Ngải nghe ông ta nói thế thì sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó cô ta hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Chào ông, tôi là Diệp Ngải, là Diệp Thị…”

“Diệp Thị này Diệp thị kia cái gì chứ. Đừng nói mấy lời này nữa, mau xuống đây đi”, Tô Đại Lưu không đợi được nữa rồi, Tô Đại Lưu nuốt nước bọt đi đến bên cạnh Diệp Ngải, ông ta nắm lấy mắt cá chân của cô ta rồi kéo thẳng cô ta xuống dưới hồ.

“Á!”

Âm thanh vang lên, Diệp Ngải rơi thẳng vào trong hồ, cô ta còn uống phải một hớp nước trong suối nước nóng nữa, cả người ướt đẫm.

Đợi đến lúc giãy giụa đứng lên thì đã thấy khuôn mặt tươi cười hèn hạ của Tô Đại Lưu đang cố nhích lại gần mình, cô ta giật mình kêu lên một tiếng, sau đó tiếng bốp vang lên, cô ta tát thẳng vào mặt ông ta.

“Mẹ nó!”

Tô Đại Lưu bị ăn một tát thì lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, cô có ý gì hả? Đã đi bán thân còn giả vờ thanh cao nữa à?”

“Bốp!”

Diệp Ngải lại vung tay tát một cái nữa: “Ông nói vớ vẩn gì đấy hả?”

Ông ta dám nói Diệp Ngải cô đi bán thân hả!

Tô Đại Lưu lại bị đánh lần nữa. Lần này thì ông ta tức điên lên rồi, ông ta giơ tay đánh trả.

“Mẹ kiếp! Ông mày để ý đến cô chính là may mắn mấy đời nhà cô. Con mẹ nó, cô còn dám phản kháng hả? Thử phản kháng nữa cho tôi coi?”

“Bây giờ ông mày chơi cô tại đây luôn, xem cô có ngoan ngoãn không hả!”

Nói xong thì Tô Đại Lưu dùng cơ thể to béo của mình giữ chặt lấy Diệp Ngải. Sau đó dùng một chân đè Diệp Ngải lại không cho cô ta chạy trốn, còn hai bàn tay thì kéo quần của cô ta.

Dáng người Diệp Ngải rất đẹp, cộng thêm việc mặc một bộ âu phục bó sát, hơn nữa quần áo còn bị ướt nên trông rất quyến rũ.

“Ông dám hả! Ông biết tôi là ai không hả?”, Diệp Ngải không ngừng giãy giụa.

“Con mẹ nó, ông cóc cần biết, cô là ai chứ? Làm đĩ còn muốn lập đền thờ hả?”, Tô Đại Lưu bị dục vọng che mờ lý trí.

Lúc này Trương Vinh trở về.

“Thằng ngu này!”

Diệp Ngải chính là con gái của tập đoàn Diệp Thị, con mẹ nó, nếu như đắc tội thì kể cả tập đoàn Hầu Tước cũng chả là gì đâu.

Nhưng mà Diệp Ngải này cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì. Trước đây còn muốn thừa cơ thu mua lại Hầu Tước, bây giờ thì lại hợp tác với mấy doanh nghiệp khác đối phó Hầu Tước, thế nên bị Tô Đại Lưu bắt nạt một chút cũng đáng.

Đương nhiên Trương Vinh sẽ không làm ngơ việc lần này, bởi vì ông ta luôn để lại một đường lui cho mình.

“Chủ tịch, chủ tịch”, Trương Vinh nhanh chóng đi tới kéo tay Tô Đại Lưu lại.

Tô Đại Lưu bị cắt ngang thì vô cùng không vui: “Làm gì đấy?”

“Chủ tịch, cô ta không phải gái gọi đâu, cô ta là người của tập đoàn Diệp Thị!”, Trương Vinh giải thích.

Tô Đại Lưu nhăn mày: “Tập đoàn Diệp Thị gì chứ, không biết! Mà thế thì làm sao, dù sao cũng đi bán thân cả!”

“Không phải, cô ta không phải gái gọi đâu”, Trương Vinh vội vã nói.

Diệp Ngải thấy Trương Vinh đang nói chuyện với Tô Đại Lưu thì nhanh chóng thoát ra, cô ta xoay người đi lên bờ rồi nói với Tô Đại Lưu: “Ông! Ông cứ chờ đó cho tôi! Tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”

Nói xong thì Diệp Ngải quay người rời đi.

Hôm nay Diệp Ngải đến đây để thăm dò thực hư. Cô ta nhận được tin Hầu Tước đã thay chủ tịch mới. Vì thế cô ta mới đến đây xem chủ tịch mới này thế nào.

Hai ngày trước cô ta vừa hợp tác với mấy doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc để ngáng chân Hầu Tước, khiến cho nhiều hàng hóa của Hầu Tước không thể nào lưu thông được. Nhưng mà Hầu Tước cũng không bị ảnh hưởng là bao, vì thế cô ta có chút tò mò, còn tưởng chủ tịch mới tới kia là người thế nào ấy chứ!

“Ngày mai tôi muốn tên chủ tịch mới nhận chức của Hầu Tước phải trá giá đắt trước mặt mọi người trong Liên minh thương mại!”



Sau khi Bạch Diệc Phi trở lại biệt thự thì phát hiện ra trong biệt thự không ai, anh nhanh chóng gọi điện cho Trần Hạo.

Trần Hạo đành phải kể lại mọi chuyện, trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất lo lắng. Tại sao Lý Tuyết tự dưng lại đi ra ngoài chứ? Chẳng lẽ ai đó gọi cô ra ngoài sao? Nếu như người mà đối phương muốn nhắm vào là Bạch Diệc Phi, vậy chẳng phải Lý Tuyết sẽ rất nguy hiểm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.