Bạch Diệc Phi thức trắng cả đêm, đám người Long Linh Linh tới thuyết phục nhưng cũng không được.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi tự mình lái xe ra ngoài tìm người.
Nhưng Bạch Diệc Phi đã lái xe vòng quanh thành phố Thiên Bắc mấy lần rồi cũng không tìm ra manh mối gì, huống chi là tìm thấy Lý Tuyết.
Cuối cùng Bạch Diệc Phi đậu xe bên ngoài biệt thự, anh châm một điếu thuốc.
Khói thuốc bay qua cửa kính ô tô hòa vào trong không khí...
...
Mới sáng ra mà Diệp Ngải đã cáu kỉnh.
Cô ta không ngờ Bạch Diệc Phi lại quan tâm đến Lý Tuyết như vậy, còn chịu chi một tỷ cho người tìm được Lý Tuyết nữa.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang đi tìm Lý Tuyết, cô ta có muốn làm gì cũng không được.
Cô ta vốn định sau khi bắt được Lý Tuyết thì tìm cách dụ Bạch Diệc Phi tới, sau đó cho Bạch Diệc Phi uống thuốc để Lý Tuyết nhìn thấy cảnh Bạch Diệc Phi quan hệ với mình.
Đợi đến khi gạo nấu thành cơm thì cho dù Lý Tuyết có trở thành một đứa trẻ thì cũng sẽ bị bóng đen tâm lý, hơn nữa sau khi Bạch Diệc Phi và cô ta gạo nấu thành cơm thì anh chắc chắn sẽ không thoát khỏi cô ta.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi“.
Tên ma ốm đi vào, tay có xách theo hai gã vệ sĩ mặc đồ đen, cơ thể hai tên vệ sĩ này run rẩy, có vẻ rất sợ hãi.
“Có chuyện gì?”, Diệp Ngải cau mày nhìn họ.
Tên ma ốm ném hai gã vệ sĩ xuống đất rồi nói: “Một tỷ“.
Diệp Ngải nghe thế thì lập tức hiểu ngay, cô ta nhìn hai gã vệ sĩ.
“Hai người phản bội tôi?”
Vệ sĩ run rẩy, sợ hãi đến nỗi không dám nói gì.
Diệp Ngải cũng không cho bọn họ trả lời: “Tốt lắm! Nhà họ Diệp nuôi mấy người để mấy người quay sang cắn chủ hả?”
“Ha ha, cũng đúng, một tỷ là con số không nhỏ!”
Đột nhiên một người trong số họ quỳ xuống dập đầu: “Cô chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cô chủ tha mạng! Xin cô chủ tha mạng!”
Người còn lại cũng làm theo: “Cô chủ, xin cô tha mạng!”
Ở trong nhà họ Diệp đã lâu nên bọn họ hiểu được, người phản bội sẽ bị giết chết!
Diệp Ngải hừ lạnh một tiếng: “Kẻ phản bội chỉ có một kết cục mà thôi!”
Vừa dứt lời thì tên ma ốm đã lập tức ra tay.
Sau đó giọng nói của hai gã vệ sĩ đột ngột dừng lại, bọn họ mở to mắt, trên cổ rỉ máu.
Diệp Ngải thậm chí còn không liếc mắt nhìn, cô ta nói: “Thu dọn đi“.