Một Bước Lên Tiên

Chương 174: Chương 174: Lý Tuyết uống thuốc giải




Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi thì Ngưu Vọng đã hiểu rõ, ông ta chỉ đành gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Ngưu”.

Nói xong thì Bạch Diệp Phi cầm thuốc giải đi về.

Ngưu Vọng nhìn theo bóng lưng của Bạch Diệc Phi, không biết ông ta nghĩ đến cái gì mà lại thở dài: “Haiz!”

Chất lượng cuộc sống hiện giờ đã được nâng cao, khoa học kỹ thuật cũng phát triển, tất cả mọi người đều sống trong ngôi nhà rộng lớn ấm áp, vậy nên bản tính tư lợi mới được bộc lộ rõ ràng. Vì thế sẽ chẳng có ai đồng ý hy sinh tính mạng vì người khác.

Cho dù đó là người thân nhất!

Đương nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm được, nhưng những người như thế sẽ rất ít ỏi.

Vừa khéo Bạch Diệc Phi chính là một người trong số ít người đó.

Bạch Diệc Phi trở lại biệt thự thì phát hiện ra Lý Tuyết còn đang ngủ, thế là anh cầm theo cốc nước đi vào đánh thức Lý Tuyết dậy.

“Tuyết Nhi, mau dậy uống thuốc trước đã, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp”.

Lý Tuyết mơ màng tỉnh lại, cô nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chồng ơi…”

Thấy Lý Tuyết mềm mại dịu dàng như thế thì Bạch Diệc Phi vô cùng đau lòng, anh dịu dàng nói: “Dậy nào, uống thuốc đi, uống xong sẽ tốt hơn”.

Lý Tuyết ngồi tựa vào thành giường, cô ngước nhìn Bạch Diệc Phi rồi không tin nói: “Làm gì có chuyện tốt như thế?”

“Mà đây là thuốc gì thế? Sao nó lại đen xì thế này?”

“Đây là thuốc giải, chỉ cần em uống vào thì sẽ tốt hơn”.

Lý Tuyết chớp chớp mắt, cô nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.

Bạch Diệc Phi cười nói: “Đây đúng là thuốc giải đó. Anh đã tìm bác sĩ Ngưu kiểm tra thử rồi, yên tâm đi!”

Lý Tuyết nghe thế thì ngoan ngoãn uống thuốc.



Lưu Hiểu Anh trở lại phòng trọ của Long Linh Linh, cô ta ném ba lô của mình lên trên ghế: “Chỉ là một bệnh viện quèn mà thôi! Đúng là đáng ghét, thế mà cũng xứng làm viện trưởng rồi trưởng khoa!”

Tất nhiên Lưu Hiểu Anh cũng căm thù viện trưởng và trưởng khoa đến tận xương tủy.

“Nhưng sao người kia lại quen thế nhỉ? Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải?”, Lưu Hiểu Anh không nhớ ra thân phận thật sự của Bạch Diệc Phi. Đúng là não cá vàng.

Oán giận xong thì Lưu Hiểu Anh gọi điện thoại cho Long Linh Linh, hẹn tối nay ra ngoài ăn cơm.

Long Linh Linh đồng ý rồi cúp điện thoại, cô ta nhìn vào văn phòng chủ tịch trống trơn bên cạnh mà cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô ta đã gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi nhưng anh không nghe, không biết có xảy ra chuyện gì không?

Sau khi tan làm Long Linh Linh đi cùng với Lưu Hiểu Anh đến một nhà hàng ăn cơm.

“Linh Linh, cậu không biết chứ, hôm nay mình đi phỏng vấn ở cái bệnh viện kia, mình gặp phải một đám người vô cùng chó má, đặc biệt là viện trưởng và trưởng khoa ở đó….”, Lưu Hiểu Anh lại cằn nhằn với Long Linh Linh một lượt.

Long Linh Linh bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy bây giờ cậu tính sao? Cậu cũng không thể lãng phí trình độ y thuật được!”

“À đúng rồi, nói đến cái này mình bỗng nhớ ra một chuyện, lúc phỏng vấn xong ấy, mình có gặp hai người hình như là một đôi vợ chồng, người vợ bị trúng độc, người chồng luôn ở bên cạnh trông coi vợ mình, nhìn si tình lắm”.

“Những người kia không tin mình, chỉ có anh ta mới để mình thử, may mà thế đó, nếu không vợ anh ta sẽ không tỉnh lại đâu”.

Long Linh Linh cũng không suy nghĩ nhiều: “Cậu lợi hại ghê! Cứu sống được người ta, mà đúng rồi, cậu cứu được người rồi thì đám viện trưởng sẽ không thể nói cậu không có kinh nghiệm nữa đúng không?”

“Xí! Mặt bọn họ đen như đít nồi ấy, kiểu gì cũng không thừa nhận đâu!”, Lưu Hiểu Anh liếc mắt nhìn.

Long Linh Linh cười một tiếng: “Bọn họ không nhận cậu thì chính là tổn thất của họ”.

“Đấy là đương nhiên!”, Lưu Hiểu Anh vô cùng tự tin với khả năng của mình.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất rôm rả, bọn họ không hề để ý trên tầng hai đang có người quan sát mình.

Diệp Ngải nhìn hai người bên dưới, sắc mặt cô ta lạnh tanh.

Ngược lại Liễu Vô Cùng lại cười.

Diệp Ngải thấy thế thì hỏi: “Anh biết họ?”

“Đâu chỉ biết thôi đâu, kia còn là học trò của tôi”, Liễu Vô Cùng nhìn Lưu Hiểu Anh.

Diệp Ngải nhìn lại: “Học sinh của anh rất lợi hại đúng không?”

Liễu Vô Cùng cười nhạo một tiếng: “Cô có biết vì sao tôi là sư phụ còn nó là học sinh không?”

Diệp Ngải lập tức ngậm miệng.

Liễu Vô Cùng thu mắt lại: “Tốt nhất cô nên ra tay nhanh một chút, không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt như thế đâu”.

“Tự tôi biết phải làm gì”, Diệp Ngải nhíu mày trả lời. Nếu như không phải Liễu Vô Cùng cũng hạ độc lên người cô ta, thì cô ta sẽ không làm việc cho Liễu Vô Cùng.

“Thật ra nếu như chuyện này thành công thì cũng sẽ có lợi cho cô. Dù sao Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết chưa ngủ với nhau, vì thế cô sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên của Bạch Diệc Phi”.

Diệp Ngải nghe thế thì bỗng yên lặng.

Nhưng nói thật thì trong lòng cô ta vẫn có chút kích động. Cô ta biết tuy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đã kết hôn hai năm, nhưng bọn họ vẫn chưa trở thành vợ chồng chính thức, vậy nên cô ta mới lợi dụng cơ hội này.

Tốt nhất nên để cho Lý Tuyết tận mắt nhìn thấy. Như vậy thì tình cảm giữa bọn họ sẽ bị cắt đứt?



Chạng vạng tối, Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì thấy Lý Tuyết vẫn còn đang ngủ, anh rón rén đi ra ngoài.

Đầu tiên là gọi thức ăn bên ngoài, sau đó mới từ từ trả lời điện thoại.

Cuộc đầu tiên là Bạch Hổ. Trước đó Bạch Hổ đi điều tra chuyện của gã đeo kính kia, nhưng anh ta nói rằng không điều tra được gì.

Cuộc thứ hai là Long Linh Linh.

“Chủ tịch, hôm nay anh bị bệnh sao?”

“Tôi không sao. Mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia chuẩn bị thế nào rồi?”

“Tài liệu và tiền đã chuẩn bị xong, chờ ba ngày sau sẽ bắt đầu cuộc đấu giá”, Long Linh Linh trả lời.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Rất tốt. Đúng rồi, cô chú ý tin tức từ bệnh viện một chút. Có thể sau khi buổi đấu giá kết thúc thì tập đoàn Hầu Tước sẽ cân nhắc đến việc đầu tư cho bệnh viện”.

Cúp điện thoại thì Long Linh Linh có chút mông lung, sao đột nhiên chủ tịch lại muốn đầu tư cho bệnh viện chứ?

Vấn đề là hiện tại tập đoàn Hầu Tước chưa hoàn toàn giải quyết xong rắc rối, bây giờ lại đi đầu tư, sợ rằng sẽ không tốt lắm?

Bạch Diệc Phi không giải thích, mà cô ta cũng không dám hỏi nhiều.

Cuối cùng là gọi điện cho Lưu Đầu Trọc và Tần Hoa: “Vẫn tiếp tục tìm người, nhưng không cần gấp rút quá”.

Gọi xong mấy cuộc điện thoại thì Bạch Diệc Phi mới xoay người trở về phòng.

“Tuyết Nhi, tỉnh dậy đi. Chúng ta đi ăn cơm nào”.

Lý Tuyết nghe tiếng gọi thì từ từ tỉnh lại.

“Mấy giờ rồi?”, Giọng nói mềm mại của Lý Tuyết vang lên.

Nghe thấy thế thì trái tim Bạch Diệc Phi giống như có một chiếc lông chim cọ qua, vô cùng ngứa ngáy.

“Hơn sáu giờ, nên ăn cơm rồi”.

Lý Tuyết ồ lên một tiếng, cô lập tức ngồi thẳng dậy: “Em cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều rồi”.

Trước đó cô cảm thấy cơ thể của mình rất yếu, không có sức lực, nhưng bây giờ cô thấy tinh thần và sức khỏe của mình đều trở lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.