Sau khi lên xe, Lý Tuyết vẫn không khỏi bàng hoàng: Sao anh lại mua thêm một chiếc nữa vậy?
Để tiện cho việc đi làm, à phải rồi, anh mua cho bố mẹ một chiếc Audi, như vậy bố mẹ đi lại cũng tiện hơn, sau này đỡ phải gặp cảnh trong nhà chỉ có một chiếc xe, một người đi rồi người kia không có xe mà đi.
Ba chiếc xe sao?
Bạch Diệc Phi gật đầu, nhìn bộ dạng sững sờ của Lý Tuyết, anh cảm thấy rất đáng yêu.
Lý Tuyết vẫn không khỏi sốc.
Một chiếc là đã tốt rồi, anh ấy lại còn mua thêm hai chiếc nữa!
Chiếc ô tô này giá bao nhiêu vậy anh?
Bạch Diệc Phi bình thản đáp: Hình như là hai triệu, tương đương với chiếc của em.
…Vậy chiếc của bố mẹ thì sao?, Lý Tuyết không biết phải nói gì nữa.
Tất cả đều có giá tương đương nhau, đều là những mẫu xe được thiết kế riêng.
Sau khi hoàn hồn, Lý Tuyết không khỏi lo lắng nói: Bạch Diệc Phi, anh tiêu tiền mạnh tay như vậy, lỡ sau này hết tiền, lúc cần tiền gấp thì tính sao?
Bạch Diệc Phi biết Lý Tuyết đang quan tâm đến anh, liền đáp: Không phải anh đã từng nói rồi sao? Sau này anh sẽ không để cho em và bố mẹ phải chịu khổ, những thứ vật chất này cái gì cần dùng là phải mua, em yên tâm, chồng em đã có thể kiếm tiền rồi.
Lý Tuyết cảm động nhìn Bạch Diệc Phi, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Bạch Diệc Phi bây giờ không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Hầu Tước, lại đối xử tốt với cô và bố mẹ cô như vậy, bỗng trong lòng thực sự hy vọng mình và Bạch Diệc Phi là một cặp vợ chồng thực sự.
Nhưng khi nghĩ đến đây, Lý Tuyết lại cảm thấy ngại ngùng: Vậy sau này anh không được tiêu tiền lung tung nữa nhé.
Anh biết rồi, anh nghe lời bà xã mà, Bạch Diệc Phi cười đáp.
Lý Tuyết hướng mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên.
Hai người đến một nhà hàng đồ Tây, gọi bít tết và salad.
Ăn xong, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết về công ty, sau khi nắm được tình hình công ty liền lái xe rời đi.
Trở lại Tập đoàn Hầu Tước, Bạch Diệc Phi gọi Long Linh Linh đến: Liên hệ với Tập đoàn Tân Tây, tình hình thế nào rồi?
Long Linh Linh thấy có chút kỳ lạ, tại sao chủ tịch lại quan tâm đến tiến độ của tập đoàn Tân Tây đến vậy?
Tuy nhiên cô ta vẫn tận tâm trả lời: “Sáng nay đã nói chuyện với nhân viên cấp cao bên đó, nhưng kết quả không được khả quan lắm”.
Bạch Diệc Phi cau mày: Cho người điều tra nội bộ tập đoàn Tân Tây và chủ tịch tập đoàn Tân Tây.
Sau khi Long Linh Linh ra ngoài, Bạch Diệc Phi gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ điều gì đó, rồi đứng dậy rời khỏi công ty.
Lý Tuyết sau khi về công ty lại bắt đầu bận rộn với công việc, được một lúc thì thấy Liễu Chiêu Phong gọi tới.
Cô không cần suy nghĩ, thẳng tay ấn từ chối cuộc gọi.
Một lúc sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Lý Tuyết cau mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời điện thoại.
Alo, có chuyện gì vậy?
Liễu Chiêu Phong cười nói: Tuyết Nhi, không có việc gì thì không được gọi điện thoại cho em sao?
Lý Tuyết giọng bất mãn nói: Tôi rất bận.
Bây giờ Lý Thị đang ở trong tình trạng không ổn định, lúc nãy khi cô vừa về còn nghe nói không chỉ dự án của cô đang gặp trục trặc, mà các dự án khác cũng đang xuất hiện vấn đề.
Mọi người đều đang bận rộn để giải quyết, còn lấy đâu ra thời gian? Hơn nữa, cô cũng chẳng muốn liên lạc với Liễu Chiêu Phong chút nào.
Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.
Liễu Chiêu Phong vội vàng nói: Tuyết Nhi, em đừng cúp máy, nghe nói gần đây dự án có chút vấn đề phải không?
Không phải việc của anh, Lý Tuyết nhẹ giọng đáp: Tôi thực sự rất bận.
Cúp máy xong, Liễu Chiêu Phong vẫn chưa kịp định thần, sắc mặt dần trở nên u ám, trong mắt lóe lên một tia nhìn ớn lạnh: Tuyết Nhi, nếu em đã không biết điều, vậy thì đừng có trách anh!
Lý Tuyết xoa xoa huyệt ấn đường, không thèm để ý tới Liễu Chiêu Phong, tiếp tục xử lý tài liệu.
Sáng hôm sau, Long Linh Linh đến văn phòng báo cáo tình hình.
Hôm qua đã điều tra rồi, những chuyện khác không có vấn đề gì cả, chỉ có chủ tịch của tập đoàn Tân Tây là người rất bí ẩn, không thể điều tra ra là ai.
Bạch Diệc Phi cau mày: Tôi biết rồi, tiếp tục lưu ý đến chuyện này.
Vâng, thưa chủ tịch, Long Linh Linh đáp lại rồi nói tiếp: Chủ tịch, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc tập đoàn Minh Tường, nói rằng lần hợp tác vừa rồi rất vui vẻ thuận lợi, muốn mời anh đi dùng bữa.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Long Linh Linh, mọi khi những chuyện như thế này anh thường để Long Linh Linh tự thay mặt từ chối, hôm nay sao lại báo cáo với anh?
Không từ chối được sao?
Long Linh Linh gật đầu: Ngoài tập đoàn Minh Tường, còn có giám đốc của một số công ty khác nữa, đều là những người ít nhiều từng hợp tác làm ăn với công ty chúng ta, họ cũng đều có lời mời anh cùng dùng bữa.
Bạch Diệc Phi không biết đã từ chối bao nhiêu lời mời rồi, vì vậy những người tò mò về chủ tịch tập đoàn Hầu Tước cùng tập hợp lại mời anh đi ăn tối, họ không tin, nhiều người ra mặt như vậy mà anh vẫn từ chối thì quả thật tập đoàn Hầu Tước không coi ai ra gì!
“… Tôi biết rồi, hẹn lúc nào?”, Bạch Diệc Phi nghĩ đi nghĩ lại, thấy như vậy cũng không ổn nên đành đồng ý, nhưng anh vẫn sẽ chỉ đi với tư cách tổng giám đốc.
Tại khách sạn Cửu Châu, sáu giờ tối.
Ừm, Bạch Diệc Phi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chủ tịch tập đoàn Tân Tây này bí ẩn như vậy, chắc là cố ý che giấu thân phận, không muốn mọi người biết.
Nghĩ đến điều này, Bạch Diệc Phi càng thêm tò mò về vị chủ tịch này, anh cũng mơ hồ cảm thấy tình hình hiện tại của Lý Thị có liên quan đến người này.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho tên anh Đao.
Alo, ông chủ có chuyện gì thế?
Kể từ vụ hợp tác vui vẻ lần trước, tên anh Đao đã coi Bạch Diệc Phi là ông chủ.
Giúp tôi điều tra chủ tịch của tập đoàn Tân Tây, 500 ngàn.
“Không thành vấn đề”, tên Anh Đao lập tức đồng ý.
......
Năm giờ năm mươi, Bạch Diệc Phi có mặt tại khách sạn Cửu Châu.
Bước vào khách sạn và hỏi nhân viên phục vụ xong, anh đi thẳng vào phòng bao đã được đặt trước.
Vừa bước lên lầu, anh liền đụng phải Triệu Bằng đang đi ra từ nhà vệ sinh.
Bạch Diệc Phi đã không gặp lại Triệu Bằng kể từ buổi họp lớp lần trước, hôm nay Triệu Bằng vẫn mặc một bộ âu phục chỉnh tề như mọi khi, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, nhìn có vẻ không được chau chuốt như ngày trước.
Triệu Bằng ngay khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi liền vô cùng tức giận, lúc trước mua xe bị xỉ nhục, rồi hôm họp lớp bị chơi cho một vố, tất cả những chuyện này khiến Triệu Bằng cực kì căm ghét Bạch Diệc Phi!
Bạch Diệc Phi! Sao cậu lại ở đây?
Bạch Diệc Phi không muốn giao du với Triệu Bằng, nên không thèm để ý tới gã mà đi thẳng vào phòng tiệc.
Triệu Bằng vẫn không buông tha: Bạch Diệc Phi! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu bị điếc sao?
Bạch Diệc Phi xoay người cười như không cười, nói: Tôi không điếc, chỉ hơi mù một chút thôi.
Bằng không, tại sao bốn năm đại học mà anh cũng không phát hiện ra Triệu Bằng là một gã như vậy?
Triệu Bằng đương nhiên hiểu ra ý của Bạch Diệc Phi: Bạch Diệc Phi! Cậu thì tốt đẹp gì hơn chứ? Cậu chính là đồ cặn bã đạo đức giả!