Một Bước Lên Tiên

Chương 56: Chương 56: Sói đội lốt cừu




Hầu như cả ngày hôm nay Phan Tuệ Tuệ đều ở cùng Bạch Diệc Phi nên cô ta nhớ khá rõ dáng người anh. Người hôm qua có vóc dáng tương tự như Bạch Diệc Phi, nhưng cô ta không chắc chắn.

Phan Tuệ Tuệ không thấy tiếng trả lời, đành thở dài, buồn bực nói: “Rốt cuộc đó có phải là anh không?”



Buổi sáng, Phan Tuệ Tuệ mua hai xuất ăn, cho Bạch Diệc Phi một xuất.

“Tối qua cảm ơn anh!”, Phan Tuệ Tuệ hơi ngượng ngùng mà nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhìn cô một cách khó hiểu: “Tối qua? Tối qua có chuyện gì?”

Phan Tuệ Tuệ sững lại, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà thử: “Tối qua trong nhà để xe…”

“Hả?”, Bạch Diệc Phi vẫn tỏ vẻ không hiểu.

Phan Tuệ Tuệ thấy vậy thì nghi ngờ, lẽ nào không phải anh ta?

Bạch Diệc Phi thấy Phan Tuệ Tuệ đã trở lại bàn làm việc thì giả như không có gì mà quay người lại, thở phào nhẹ nhõm.

Phan Tuệ Tuệ mặc dù đã về chỗ nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi. Cô ta càng nhìn càng cảm thấy người hôm qua là Bạch Diệc Phi, nhưng dáng vẻ không biết gì của anh khiến cô ta không dám chắc chắn.

Buổi chiều tan làm, Phan Tuệ Tuệ đi đến: “Bạch Diệc Phi, tôi mời anh ăn cơm”.

Bạch Diệc Phi hơi sững người: “Để tôi mời cô đi! Buổi sáng cô đã mời tôi rồi”.

“Được”, Phan Tuệ Tuệ cười đồng ý, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ, đợi lát nữa sẽ đến nhà hàng Tây cao cấp nào đó, không cần phải quá lãng mạn, sau đó cô ta sẽ nhân cơ hội hỏi chuyện tối qua.

Nhưng sau khi đến nơi, Phan Tuệ Tuệ lại đơ ra.

Bởi vì Bạch Diệc Phi đưa cô ta đến nhà ăn nhân viên.

Cô ta còn định hỏi Bạch Diệc Phi có phải là người đó không, nhưng bây giờ thì hỏi kiểu gì?

Nhà ăn nhân viên nhiều người như vậy, chẳng lẽ cô ta lại nói chuyện tối qua ra?

Phan Tuệ Tuệ mặt như đâm lê mà ngồi đối diện với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lại làm như không biết, còn ăn rất vui vẻ.

Ừm, thịt kho tàu khá ngon, món canh cũng được, ăn rất vừa miệng.

Anh còn đang vui vẻ ăn cơm thì đột nhiên bị ai đó đánh vào vai.

Bạch Diệc Phi đau đớn, quay người lại nhìn.

Một gã đàn ông khuôn mặt hung hãn đang đứng sau anh, ngón tay hắn chỉ về phía cửa: “Anh Trình bảo anh ra gặp anh ấy một lát”.

Bạch Diệc Phi nhìn ra cửa, Tôn Trình cùng năm sáu người đàn ông đang đứng ở cửa nhìn anh.

“Anh Trình tìm tôi có việc gì?”, Bạch Diệc Phi cười hỏi.

Gã đàn ông bực dọc trả lời: “Đi thì biết”.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ cúi đầu thở dài, lúc anh ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã tươi cười trở lại.

Phan Tuệ Tuệ thấy Bạch Diệc Phi như thế thì càng thêm nghi hoặc, nếu đúng là anh đã cứu cô ta thì hẳn là sẽ không e dè như vậy mới phải.

Bạch Diệc Phi đi ra cửa, cười nói: “Anh Trình tìm tôi có việc gì vậy?”

Tôn Trình lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi, vỗ vỗ khuôn mặt anh: “Anh gan đấy, lời của tôi mà cũng dám phớt lờ?”

Phan Tuệ Tuệ không đi theo mà chỉ đứng nhìn, cô ta muốn xem thử rốt cuộc Bạch Diệc Phi có phải người hôm qua hay không. Nếu như phải thì không có gì phải sợ, nhưng nếu không phải thì Bạch Diệc Phi cứ ăn đòn đi!

Bạch Diệc Phi vừa nghe đã hiểu, cười nói: “Tôi nào dám?”

“Hừ!”, Tôn Trình lạnh lùng liếc nhìn Phan Tuệ Tuệ ở đằng kia, nói: “Không dám mà còn đi ăn cơm cùng cô ta? Mày tưởng tao mù chắc? Nếu mày đã không nghe lời thì tao sẽ khiến mày phải ngoan ngoãn nghe lời”.

Gã vừa dứt lời, vài tên khác đã vây lấy Bạch Diệc Phi định đánh.

Bạch Diệc Phi mau chóng ngăn cản: “Ấy, đợi đã, đợi đã…”.

“Sợ rồi?”, Tôn Trình khinh thường nói.

Bạch Diệc Phi cười: “Nơi này nhiều người như vậy, đánh ở đây sợ là sẽ gây ảnh hưởng không tốt, hay là chúng ta đổi một nơi yên tĩnh hơn đi?”

Tôn Trình cười nhạo: “Được, ông đây chừa cho mày chút thể diện”.

Một lát sau, năm sáu người vây quanh Bạch Diệc Phi đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Mà Phan Tuệ Tuệ thấy Bạch Diệc Phi hèn nhát như vậy, bị đánh cũng không dám phản kháng thì hoàn toàn thất vọng.

Vừa đến con hẻm, Bạch Diệc Phi đã đẩy gã đứng trước mặt ra, kéo dãn khoảng cách với gã.

Khuôn mặt Tôn Trình âm trầm: “Mày còn định phản kháng?”

Bạch Diệc Phi rũ bỏ vẻ hèn nhát lúc trước, khí thế toàn thân cũng thay đổi, khóe miệng anh còn vương ý cười lạnh lùng khiến người khác không khỏi nảy sinh lòng kính trọng.

“Anh Trình, đánh nó!”

“Đánh nó cho tao!”, Tôn Trình hung ác nhìn Bạch Diệc Phi, người dám chống lại gã còn chưa sinh ra đâu.

Nhóm người vây lại.

Đột nhiên, một cây gậy gỗ bay đến, “bốp” một tiếng trúng ngay mặt tên đứng đầu khiến răng gã cũng theo đó rơi ra.

Đám người còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã xông đến, một cước tung ra, một tên ngã xuống, một quyền vung lên, một tên đo đất, người đó lại xách hai tên lên, đập chúng vào nhau, cuối cùng một cú vật ngã qua vai, ngoại trừ Tôn Trình, đám còn lại đều nằm lăn quay ra đất.

Bạch Diệc Phi thấy động tác của Bạch Hổ thì vỗ tay khen hay.

Khi đã xem đủ, Bạch Diệc Phi nhân lúc Tôn Trình còn chưa hoàn hồn, tiến lên phía trước, nắm lấy tóc gã rồi đập đầu gã hai phát vào tường.

Tôn Trình nhất thời cảm thấy mắt toàn đom đóm, kêu lên như bị chọc tiết.

Mẹ nó, tình hình thay đổi quá nhanh, gã còn chưa kịp thích ứng.

Gã nhìn mấy tên đàn em nằm vật vã trên đất lại thấy đầu óc quay cuồng.

“Mày hung hăng nữa đi! Hung hăng nữa cho bố mày xem nào!”, Bạch Diệc Phi ấn đầu gã đập mấy cái.

Tôn Trình kêu lên một tiếng, tóm lấy tay Bạch Diệc Phi định phản kháng.

Bạch Diệc Phi cho hắn một cái bạt tai vang dội: “Mẹ nó, ngoan ngoãn vào cho tao!”

Bạch Diệc Phi lúc này nào còn dáng vẻ hèn nhát lúc trước nữa?

Tôn Trình sợ hãi, gã sợ nếu cứ đánh tiếp thì năm sau mộ gã sẽ xanh cỏ, gã vội cầu xin: “Anh, anh, em sai rồi, tha cho em đi! Anh!”

Bạch Diệc Phi lại đập thêm một phát: “Biết sai rồi? Được, tao hỏi mày vài câu, mày trả lời thành thật cho tao! Nếu mày nói dối thì tao đập chết mày!”

“Vâng, vâng, em nhất định sẽ thành thật”, mặt Tôn Trình như tro tàn, gật đầu lia lịa.

Trước đây gã cậy bố mình là tổng giám đốc tập đoàn, lộng hành đã quen, cũng không có ai dám chọc gã, nhưng ai ngờ cái tên mới đến này, bề ngoài nhu nhược dễ bắt nạt, thực tế lại là sói đội lốt cừu.

Đã thế còn có tên biến thái chân dài m9 đi theo sau!

Bạch Diệc Phi ấn đầu hắn, hỏi: “Ông chủ sau lưng tập đoàn Tân Tây là ai?”

Tôn Trình sợ hãi, trả lời: “Anh, hay là anh hỏi câu khác đi? Câu này em không biết!”

“Thật sự không biết?”, Bạch Diệc Phi híp mắt nhìn gã.

Tôn Trình gật đầu thật mạnh: “Em không biết thật! Hay là anh đợi một lát, em đi hỏi hộ anh?”

Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ của Tôn Trình, gã quả thật không biết, nên anh đổi một câu hỏi khác: “Tập đoàn Tân Tây và công ty trái cây Lý Thị có ân oán gì?”

Nghe thấy câu hỏi này, Tôn Trình càng hoảng: “Anh, hay là… Anh lại hỏi câu khác đi?”

“Hử?” Bạch Diệc Phi trừng mắt, lại chuẩn bị đập.

“Anh, anh, em thật sự không biết! Ngay cả công ty trái cây Lý Thị là gì em còn không biết mà!”, Tôn Trình vừa run vừa nói, thật sự vô cùng sợ hãi.

Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, lại hỏi: “Biết khi nào chủ tịch hội đồng quản trị trở lại công ty làm việc không?”

“Em… Em không biết…”, Tôn Trình bình thường đều cậy vào bố mình, gã có chức vụ ở công ty nhưng không làm việc, làm sao biết được khi nào chủ tịch quay về làm việc chứ?

“Mày cái mẹ gì cũng không biết, hỏi gì cũng không trả lời được, mày được cái tích sự gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.