Một Bước Lên Tiên

Chương 209: Chương 209: Thuốc giải thật ở đâu




Bạch Hổ đánh ngất gã đeo kính rồi khiêng gã ta đi.

Lúc gã đeo kính tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi tối om, xung quanh không có gì, gã ta cũng không nhìn thấy gì cả.

Thân người gã đau ê ẩm, rõ ràng là những vết thương kia chưa được xử lý. Gã đeo kính hô lên: “Có ai ở đây không?”

Lời nói vừa dứt thì ‘phụp’ một cái, toàn bộ không gian này sáng trưng. Gã đeo kính theo bản năng nhắm mắt lại, đợi sau khi thích ứng được thì mới từ từ mở mắt ra.

Lúc này gã mới phát hiện đây là một không gian bí mật, đến cửa sổ cũng không có. Thoạt nhìn giống như một chiếc container, còn mình bị trói chặt và bị ném nằm trên đất.

Cách trước mặt gã ta hai mét là Bạch Diệc Phi đang ngồi đó, còn Bạch Hổ đang đứng phía sau Bạch Diệc Phi.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, gã đeo kính nuốt nước bọt rồi ngồi gượng dậy, lưng dựa vào tường.

“Bạch Diệc Phi! Mày không muốn có thuốc giải nữa sao?”

Theo như gã ta thấy, Bạch Diệc Phi cần thuốc giải mỗi tháng nên sẽ phải đối xử tốt với gã ta, lại còn phải cung phụng cho gã ta nữa. Nhưng không ngờ Bạch Diệc Phi lại tìm Bạch Hổ và Từ Lãng đến để bắt mình.

Bạch Diệc Phi ngồi đó, mặt không biểu cảm, hai mắt bình tĩnh nhìn gã ta. Anh nhận được thông báo của Bạch Hổ nên mới đến đây. Mặc dù mệnh lệnh của anh là phải giết gã đeo kính nhưng Bạch Hổ nói là gã ta chưa chết nên anh mới lái xe đến. Vừa hay có thể hỏi gã một số chuyện.

“Thuốc giải ở đâu?”

Gã đeo kính hừ lạnh một tiếng, nói: “Bạch Diệc Phi! Tao nói cho mày biết, mày dám bắt tao, đánh tao mà mày còn đòi thuốc giải à? Mày nằm mơ đấy à? Tao sẽ nói chuyện này cho ông chủ, ông chủ mà biết được thì mày sẽ chết khó coi lắm đó”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh, nói: “Trước khi tao chết thì tao sẽ cho mày chết trước”.

“Bạch Diệc Phi, mày không dám đâu”.

Gã đeo kính chắc chắn rằng Bạch Diệc Phi cũng sợ chết nên chắc sẽ không dám giết mình, nếu không thì gã ta sẽ không đưa thuốc giải cho Bạch Diệc Phi.

“Tao biết mày cần thuốc giải thật, đúng không? Nhưng tiếc là tao không phải kẻ ngốc, tao sẽ không đưa thuốc giải cho mày đâu. Đưa thuốc cho mày thì tao sẽ cách cái chết không xa nữa”.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Bây giờ mày cũng cách cái chết không xa nữa đâu”.

Gã đeo kính nheo mắt lại, hỏi: “Mày thật sự muốn giết tao?”

Bạch Diệc Phi không đáp lại câu hỏi của gã ta mà hỏi: “Thuốc giải thật đang ở đâu?”

Gã đeo kính nghe thấy câu này thì thật sự tin Bạch Diệc Phi không dám làm gì mình, dù sao thì Bạch Diệc Phi vẫn cần thuốc giải mà?

“Chủ tịch Bạch, nếu muốn thuốc giải thì hãy mau cởi trói cho tao rồi hầu hạ tao cho tốt. Phải rồi, nhớ là bảo người đẹp đó đến đây. Đợi tao vui vẻ rồi, biết đâu tao sẽ cho mày thuốc giải của hai tháng liền”.

“Tao hỏi thuốc giải thật cơ”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Gã đeo kính bật cười, nói: “Mày coi tao là kẻ ngốc sao? Hơn nữa, ông chủ sẽ không cho mày thuốc giải thật đâu, bởi vì cả đời mày chỉ có thể nằm trong quyền kiểm soát của ông chủ”.

“Nếu như mày muốn sống tốt quãng đời còn lại thì hãy thành thật một chút, đừng có giở trò, nếu không thì ông chủ sẽ không nhân từ đâu, biết đâu cho người giết mày luôn đấy”.

Bạch Diệc Phi vẫn không chút biểu cảm.

Gã đeo kính lại nói: “Lựa chọn tốt nhất của mày hiện giờ là thả tao ra, nếu không tao sẽ cho mày biết kết cục của việc đắc tội với tao”.

Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì đứng dậy rồi giơ một tay với Bạch Hổ. Bạch Hổ lập tức lấy đao trên người gã đeo kính đưa cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi giơ tay ra nhận lấy rồi từng bước tiến lại gần gã đeo kính.

Gã đeo kính thấy thế thì tưởng rằng Bạch Diệc Phi sẽ cởi trói cho mình nên vẻ mặt đắc ý, nói: “Nhìn đi, chủ tịch Bạch, biết điều sớm thì có phải tốt không, sao phải làm người khác khó chịu như này chứ?”

“Mày yên tâm, chỉ cần lần này mày bù đắp cho tao thật tốt rồi dẫn người đẹp đó đến đây coi như đền tội với tao thì tao sẽ không chấp nhặt chuyện lần này nữa. Chỗ ông chủ tao cũng sẽ không nói gì nữa, thuốc giải tao cũng đưa cho mày”.

Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì cười lạnh một tiếng. Anh biết rằng gã đeo kính hiểu nhầm rồi, cứ tưởng anh sẽ cởi trói cho gã ta. Tưởng rằng anh sẽ sợ sao, nhưng, anh có sợ không?

“Ngoài những điều này ra mày còn muốn gì nữa không?”, Bạch Diệc Phi hỏi mà mặt không biến sắc.

Gã đeo kính nghe thấy thế nên ngẫm nghĩ thật kỹ, nói: “Mày trói tao như này lại còn đâm tao nhiều vết dao, trên người tao giờ bao nhiêu vết thương. Hiện giờ trong lòng tao không được vui cho lắm, chi bằng mày xin lỗi tao rồi bưng nước cho tao ba ngày đi”.

“Được”.

Nghe thấy Bạch Diệc Phi đáp lại, gã đeo kính càng đắc ý: “Nhanh, cởi trói cho ông mày đi”.

Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt gã đeo kính, quỳ xuống, giơ tay lên rồi đâm mạnh xuống.

“A…”, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả không gian bí mật.

Gã đeo kính toát hết mồ hôi lạnh, hét lên: “Mẹ kiếp, mày làm gì vậy?”

Bạch Diệc Phi ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tất nhiên là hầu hạ mày cho tốt rồi”, nói xong Bạch Diệc Phi rút đao ra, gã đeo kính lại một lần nữa kêu thảm. Vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Diệc Phi lại đâm một nhát nữa xuống, cũng cùng vị trí đó luôn.

“A….”, gã đeo kính cảm giác chân mình như sắp gãy, hai lần bị đâm đúng một vị trí, cảm giác đau đớn đó không thể nào diễn tả bằng lời.

“Nói, thuốc giải ở đâu?”, Bạch Diệc Phi nói với giọng lạnh lùng.

Gã đeo kính lớn tiếng mắng: “Bạch Diệc Phi! Mày điên rồi à?”

Bạch Diệc Phi rút đao ra rồi lại đâm cùng vị trí đó, hỏi: “Nói, thuốc giải ở đâu?”

“A….”, gã đeo kính đau đến nỗi toàn thân run rẩy, dường như ngất lịm đi.

“Tao không biết”, gã đeo kính đau đớn nhưng vẫn cố nói: “Bạch Diệc Phi, mẹ kiếp, mày dám đối xử với tao thế này, mày cứ đợi đấy, bố mày sẽ giết chết mày”.

Bạch Diệc Phi nói lớn: “Hà tất phải thế”, nói xong anh lại đâm một đao nữa, cũng cùng vị trí đó luôn.

Lần này, gã đeo kính đau đến nỗi không thở nổi, ngất luôn.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì lắc đầu, nói: “Đúng là vô dụng, mới bốn nhát mà đã thế”.

Khóe miệng Bạch Hổ giật giật, gã đeo kính này vốn đã vết thương đầy mình, Bạch Diệc Phi lại đâm cho bốn nhát ở cùng một vị trí, có ai chịu được thế không?

Nếu như gã đeo kính mà nghe thấy câu nói này của Bạch Diệc Phi chắc phải mắng to ‘Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì mày thử đi’.

Bạch Diệc Phi đứng lên, nói: “Làm cho gã ta tỉnh lại đi”.

Bạch Hổ nghe thấy thế thì đi lên trước mấy bước, ngồi ở bên cạnh gã đeo kính, sau đó dùng tay ấn vào vị trí mà ban nãy Bạch Diệc Phi đâm gã ta rồi dùng sức ấn tiếp.

“A…”, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, gã đeo kính bị đánh cho tỉnh lại.

Bạch Diệc Phi lại đi tới, lắc lắc con dao ở trước mặt gã đeo kính, hỏi: “Có nói không?”

Gã đeo kính thở hổn hển, mồ hôi toát đầy trên trán, nhìn con dao. Nếu gã ta không nói thì con dao đó sẽ đâm ở cùng vị trí ban nãy.

“Tao nói… Tao nói…”, gã đeo kính lúc này không dám hống hách nữa, nói: “Thuốc giải ở chỗ đàn em”.

“Đàn em của mày là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.