Bạch Diệc Phi cười nhẹ: “Nhưng mà, tôi lại không trách bọn họ, còn ông thì lại khiến tôi rất thất vọng”.
Trái tim của Vạn Hâm như muốn nhảy lên cổ họng: “Chủ tịch Bạch, tôi…”.
Bạch Diệc Phi ngắt lời gã: “Chuyện mà ông gặp phải cũng giống như bọn họ, nhưng vị trí của ông lại khác so với bọn họ, biết tại sao không? Bởi bọn người Tiêu Đằng chẳng có liên quan gì đến tôi cả, nhưng ông thì lại khác, nếu như không có Hầu Tước giúp đỡ thì thương mại Vạn Hưng đã sập từ lâu rồi chứ chẳng được như ngày hôm nay”.
“Vì vậy, trong trường hợp đó, bọn họ đối xử với tôi thế nào thì cũng chẳng có gì đáng nói”.
“Ông biết không? Có một người cũng giống như ông, anh ấy cũng từng nhận sự giúp đỡ của tôi, cũng bị Liễu Vô Cùng hạ độc, nhưng thuốc độc mà hắn ta cho anh ấy uống còn độc hơn của ông nhiều”.
“Ông có biết anh ấy lựa chọn thế nào không?”
“Anh ấy thà uống thuốc độc, nhưng lại nói với Liễu Vô Cùng rằng anh ấy thà chết cũng không muốn làm việc gì có lỗi với tôi, anh ấy sẽ không bao giờ phản bội tôi!”
Nghe đến đây, cơ thể Vạn Hâm không kiềm chế nổi run lên bần bật.
Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Cho nên, tôi đang nghĩ, giữa người với người quả thực là có sự khác biệt, không phải là ai cũng như ông nghĩ, cũng không phải ai cũng sẽ ghi nhớ những ân tình trước đây”.
Vạn Hâm run rẩy: “Chủ tịch Bạch, tôi biết sai rồi, tôi…”.
“Bố!”
Vạn Đại Bảo thấy bố mình bị Bạch Diệc Phi “hiếp đáp” như vậy thì muốn ra mặt để bảo vệ.
“Bạch Diệc Phi! Trước đó người đắc tội với anh là tôi, không liên quan gì đến bố tôi! Có vấn đề gì anh tìm tôi, chứ anh quay sang dạy dỗ bố tôi làm gì?”, Vạn Đại Bảo nhớ đến câu mà Bạch Diệc Phi nói với hắn trước khi bước vào phiên đấu giá, vì vậy tự cho rằng là hắn đã đắc tội Bạch Diệc Phi nên mới làm liên luỵ đến bố mình.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Vạn Đại Bảo cười khinh thường, anh đâu có thèm quan tâm đến một kẻ cậy bố lắm tiền được chiều đến hư hỏng.
“Vạn Hâm, những gì cần nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như ông vẫn còn muốn giữ lại chút sĩ diện cho mình thì tốt nhất ông nên tự tuyên bố thương mại Vạn Hưng phá sản, nếu không đợi đến khi Hầu Tước vào cuộc thì chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là phá sản như vậy đâu”.
Người Vạn Hâm run lên, sắc mặt tái mét.
Vạn Đại Bảo gào lên: “Bạch Diệc Phi, mày đe doạ ai đấy? Mày có tư cách gì mà bắt chúng tao phải tuyên bố phá sản? Tao chẳng qua chỉ nói mày một câu nghèo kiết xác mà mày lại ghi thù cho thương mại Vạn Hưng chúng tao như vậy, lại còn muốn chúng tao phải phá sản. Thật không ngờ chủ tịch của Hầu Tước lại là người nhỏ nhen và thù dai như vậy!”
“Thương mại Vạn Hưng chúng tao không có dễ bị người ta bắt nạt như vậy đâu!”
“Đừng nói nữa!”, Vạn Hâm hét lên: “Im đi!”
Vạn Đại Bảo còn lâu mới chịu im: “Bố, con chẳng qua chỉ mắng hắn vài câu, còn hắn thì muốn nhà chúng ta phá sản, hắn có tư cách gì mà nói thế? Hầu Tước dù có lớn mạnh hơn nữa thì cũng không nên ức hiếp người khác như vậy!”
Vạn Hâm biết lý do, nhưng ở đây có nhiều người như thế thì bảo gã làm sao mở miệng nói ra được.
Bạch Diệc Phi thì lại chẳng buồn quan tâm đến những điều này, bởi vì anh biết, nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng thì không chỉ có Vạn Đại Bảo mà tất cả mọi người đều sẽ nghĩ rằng Hầu Tước đang ức hiếp người khác.
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết, nguyên nhân tôi muốn các anh phá sản, chẳng có một chút xíu nào liên quan đến anh cả!”
“Mà bởi vì chủ của thương mại Vạn Hưng vốn dĩ là một kẻ vong ân phụ nghĩa!”
Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.
Vạn Đại Bảo lại càng chẳng hiểu gì nhưng cũng không muốn để người ta nói mình là kẻ vong ân phụ nghĩa: “Mày nói linh tinh cái gì đó?”
Bạch Diệc Phi không trả lời hắn, mà kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người cùng nghe.
“Ba năm trước, thương mại Vạn Hưng gặp phải khủng hoảng về tài chính suýt chút nữa đã phá sản”.
“Vạn Hâm đã đến tìm hầu hết tất cả các ngân hàng lớn nhưng không có ngân hàng nào chịu cho Vạn Hâm vay vốn”.
“Vào thời khắc quan trọng nhất, là Hầu Tước chúng tôi rót vốn ba trăm triệu tệ để cứu sống Vạn Hưng và giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn!”
“Nhưng mà, hãy nhìn xem hiện tại Vạn Hưng đang làm gì?”
“Liên kết với năm doanh nghiệp khác cùng nhau thực hiện chế tài với Hầu Tước! Đây chính là sự báo đáp của các người với Hầu Tước hay sao?”
Nói xong, Bạch Diệc Phi lại nhìn về phía Vạn Đại Bảo: “Giờ anh nói xem, có phải là tôi đang nói linh tinh hay không, tôi nói các người là những kẻ vong ân phụ nghĩa chẳng lẽ sai à?”
Mọi người như chợt bừng tỉnh, sau đó đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Vạn Hâm và Vạn Đại Bảo.
“Hóa ra thương mại Vạn Hưng quả thực là kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Không ngờ được Vạn Hưng lại như vậy!”
“Đây chẳng lẽ còn không phải là vong ân phụ nghĩa sao?”
“...”
Vạn Đại Bảo quay đầu lại nhìn bố mình: “Bố, lời hắn ta nói… đều là thật sao?”
Hắn chưa bao giờ nghe bố mình nhắc đến việc này, do vậy không biết được hoá ra giữa bọn họ và Hầu Tước lại có mối quan hệ này.
Vạn Hâm nghe vậy cúi đầu xuống không nói gì, nhưng như vậy cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Gã không thể tìm ra được bất cứ lý do gì để phản bác, cũng chẳng có lập trường để phản bác, dù gì tất cả những điều này đều là sự thật.
Việc gã bị hạ độc cũng không thể đưa ra để làm cái cớ, bởi vì Bạch Diệc Phi cũng đã nói rồi, có người đã đưa ra lựa chọn khác với gã.
Vạn Đại Bảo nhìn bố mình, muốn mở miệng chất vấn gì đó, nhưng biết hỏi cái gì nữa đây?
Chẳng lẽ lại hỏi chúng ta thực sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn? Hay là hỏi ông tại sao lại làm thế? Bây giờ hỏi còn có ý nghĩa gì không? Sự đã rồi, cũng chẳng thể thay đổi được kết quả!
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Những lời tôi nói lúc nãy không phải là đe doạ mà là thông báo cho các người, là cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho các người. Hãy tin là, tôi nói được sẽ làm được!”
Bạch Diệc Phi nói xong liền xoay người rời đi.
Long Linh Linh và Trương Vinh thấy vậy thì lập tức đi theo.
Mọi người nhìn nhau không dám mở miệng nói chuyện.
Vạn Hâm chán nản thở dài: “Hết rồi...“.
Vạn Đại Bảo nhìn bố mình nhưng trong lòng thì đang dồn nén cơn tức giận.
Tại sao mọi việc lại thành ra thế này?
Tất cả mọi việc ngày hôm nay dồn lại khiến cho hắn cảm thấy không thể thở nổi.