Một Bước Nữa Để Gần Anh Hơn

Chương 23: Chương 23: Di Tích.




Trong căn phòng ở khách điếm của Tử Điệp Y lúc này có tiếng nhạc và giọng hát mang nỗi buồn man mát ngân nga vang vọng. Nó khiến mọi người dù là đang đi đường hay đang nghỉ ngơi trong khách điếm tửu lâu đều tự giác im lặng lắng nghe.

“ Giọt lệ buốt giá như sao băng rơi làm tan vỡ nỗi nhớ nhung của ai.

Kiếp luân hồi trước kia đã xóa đi khuôn mặt mờ nhạt trong giấc mơ.

Núi Côn Luân, trên giang hồ xa ngàn dặm hoa tàn rồi hoa nở khắp nơi.

Than hồng trần, Vận hồng nhan, Thiên thượng nhân gian, Tình như gió thoảng, Tình như sương khói.

Một khúc tỳ bà vang vọng ngàn năm, duyên kiếp này tình kiếp sau biển xanh bể dâu.

Tồn tại ngàn năm.

Thanh kiếm năm xưa đã cắt mọi oán hận, đã gợi lại lời hứa của ai….

Thời gian trôi nhanh, tình yêu trắc trở nhớ lại những lời trách móc trước kia….

Núi Côn Lôn, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương anh.

Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan.

Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt.

Tình yêu tương thông chỉ làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên.

Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau khó mà chia lìa.

Núi Côn Lôn, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương anh.

Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan.

Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt.

Tình yêu tương thông chỉ làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên.

Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau xin đừng để quyến luyến…. thành ly biệt.

Lời bài hát buồn quá, giọng hát thật thê lương, ai nghe cũng đều nghĩ rằng có lẽ cô gái đang hát đã từng bị tổn thương trong sâu sắc trong tình yêu.

Dù tiếng hát đã dừng một lúc lâu nhưng dư âm vẫn còn văng vẵng bên tai mỗi người nghe. Cả không gian đang ồn ào bỗng tĩnh lặng đến khác thường, cả cây kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ai cũng trầm lắng trong giai điệu bi thương đó mãi chưa thoát ra.

Mất một lúc lâu sau bọn người mới tỉnh lại. Lập tức những tiếng bàn luận về bài hát vừa rồi và thắc mắc về người hát vang vọng khắp nơi.

Lúc này người hát là Tử Điệp Y nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt nàng. Thật ra trong khoảng thời gian vừa qua tâm nàng vẫn không thể nguôi ngơi nhớ đến Lý Văn và 2 đứa con của mình.

Nàng rất muốn qua nhìn 3 người, dù chỉ một lần thôi nàng cũng vui mừng lắm rồi. Nhưng cuối cùng nàng lại không dám. Đơn giản là nếu nàng mà nhìn thấy họ nàng sợ mình không thể rời đi một lần nữa.

Đây là một bài hát trước kia Tử Điệp Y từng nghe. Lúc đầu khi nghe bài này nàng chỉ cười nhạt không có bao nhiêu cảm súc, giờ mỗi lần ngẫm nàng lại không kiềm được rơi nước mắt.

Bài hát này như tiếng lòng của chính nàng vậy. Mỗi lần khi nhớ Lý Văn nàng lại lấy đàn ra hát, nàng hát không mong ai hiểu chỉ là nàng muốn vơi đi bớt nổi buồn trong lòng mà thôi.

Ngồi bình tâm lại một lúc, Tử Điệp Y liền đi về phía phòng của Mộ Thiên Tĩnh. Nàng muốn thông báo với 2 sư huynh mình rằng nàng muốn rời đi, dù sao nàng ở lại đây cũng đủ lâu rồi. Nàng cũng nên tiếp tục cuộc ngao du thiên hạ của mình thôi.

Vào phòng liền thấy Khiêm Mặc đang ngồi bên trong phẩm trà. Thiên Tĩnh thấy Tử Điệp Y đi vào liền tiện thể rót cho nàng 1 ly trà.

‘’Muội kiếm ta có việc gì không?’’ Thiên Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng ôn nhu với Tử Điệp Y. Hắn thật tâm yêu thích vị sư muội này. Nhớ lại cuộc hôn nhân không thuận lợi của nàng thật làm hắn cảm thấy tiếc nuối.

Hắn nghe nàng hát bài hát đó không biết bao lần rồi. mỗi lần nghe nó Thiên Tĩnh lại càng cảm nhận sâu sắc hơn nỗi buồn của sư muội mình nhưng hắn lại không biết an ủi thế nào nên chỉ có thể im lặng.

Thiên Tĩnh cũng có nghe Khiêm Mặc nói về việc Lý Văn đang điên cuồng tìm khiếm sư muội mình nhưng hắn lại đồng ý với việc Khiêm Mặc muốn dấu việc này với sư muội. Vì hắn muốn tên phụ bạc kia nếm chút mùi vị một khi đánh mất một vật mà muốn kiếm lại không phải chuyện dễ đâu.

Còn về sư muội Thiên Tĩnh dấu đi chỉ muốn nàng bình tâm lại suy nghĩ cho kĩ về Lý Văn. Hắn không muốn sư muội mình lại phải đau khổ thêm nữa.

Khiêm Mặc chỉ đơn giản gật đầu với Tử Điệp Y, lại tiếp tục uống trà và xem sổ sách trong tay. Từ khi bị Tử Điệp Y bắt gặp việc của Dạ Nguyệt cung một nửa gần như do hắn và Thiên Tĩnh xử lí nên hầu như lúc nào hắn cũng phải cầm sổ sách.

Khiêm Mặc có chút bộ phục sư muội mình, không hiểu trước kia nàng quản lí ra sao mà giờ Dạ Nguyệt cung đã hoàn toàn khác trước, lớn mạnh hơn gấp mấy trăm lần trước kia. Hắn tin chắc rằng lúc này chỉ cần Tử Điệp Y muốn thống nhất thiên hạ này chỉ là việc dễ như trở bàn tay thôi.

Nhớ khi mới tiếp quản Khiêm Mặc khiếp sợ đến mức nào. Hóa ra tung tích của sư huynh muội bọn hắn và sư phụ đều bị nàng phong phanh biết được mọt chút chỉ là không muốn đi tìm thôi nếu không bọn hắn sớm đã bị tóm về.

Khiêm Mặc cười khổ, vậy mà hắn còn từng tự đại rằng không ai có thể phát hiện ra hành tung của mình, giờ nhìn bản báo cáo từng vị trí hắn từng đi qua cả nơi có thể đến trên tay mình hắn thật xấu hổ đến muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống.

Tử Điệp Y không biết suy nghĩ phức tạp của 2 vị sư huynh mình đang không ngừng xoay quanh mình. Nàng đơn giản thuật lại suy nghĩ muốn rời đi của mình với hai vị sư huynh.

Thiên Tĩnh và Khiêm Mặc trầm mặc không nói gì. Thật ra bọn hắn cũng ủng hộ việc Tử Điệp Y muốn đi nhưng vì lo lắng cho an toàn của nàng nên mới tạm thời chưa trả lời mà thôi.

Bỗng Khiêm Mặc ngẩn đầu nhìn Tử Điệp Y nói: ‘’ Muội khoan hãy đi đã.’’ Nhìn vẻ thắc mắc của Tử Điệp Y hắn liền giải thích: ‘’ Không phải huynh không cho muội đi mà vì cách Thanh Thạch thành không xa mới phát hiện ra một di tích thượng cổ. muội cũng biết thời thượng cổ tài nguyên dư thừa nên những di tích này bình thường rất sung túc, chưa kể có công pháp hoàn chỉnh nữa nên....’’

Khiêm Mặc nói đến đây đã đủ làm mọi người hiểu. Tử Điệp Y vừa nghe liền sáng mắt, nàng chưa bao giờ tham gia thám hiểm kiểu này bao giờ.

‘’ Được muội ở lại tham gia xong việc này rồi hẳn đi cũng không muộn mà đúng không?’’ Nàng cười híp cả mắt với Khiêm Mặc. Tử Điệp Y đâu biết sau chuyến đi này cuộc đời nàng liền bước sang một trang khác. Một trang khác, thay đổi đến nỗi nàng mỗi khi nhớ lại mà thầm than thở nó thật như một giấc mộng vậy.

Hai ngày sau, Tử Điệp Y liền cải trang thành một nam tử tham gia cùng Bạch Tuyên và hai vị sư huynh mình đi khám phá di tích. Còn tiểu Bạch Vân bị Bạch Tuyên ném cho baba của cô nhóc dạy dỗ rồi nên không tham gia lần này đi này được.

Bốn người đến trước cổng di tích, họ đến không sớm cũng không muộn nhưng nhìn đoàn người khủng bố trước mắt mà cảm khán không thôi _ quá đông đi mà. Đây có vẻ vẫn chưa phải tất cả, lượng người đến vẫn không ngừng tăng thêm.

Cửa di tích vẫn chưa mở ra, theo như ánh sáng nhạt dần của vòng sáng bảo vệ quanh di tích thì chắc phải đợi thêm một canh giờ nữa nó mới hoàn toàn biến mất, như vậy mọi người mới có thể tiến vào trong được.

Bốn người Tử Điệp Y đơn giản tìm một nơi thoải mái ngồi đợi. Xung quanh khu vực này rất đông người, muốn kiếm được một chỗ hợp ý thật không dễ lắm.

Vất vả lắm họ mới tìm được một chỗ, có điều chưa kịp ngồi nóng đít liền có người đến kiếm chuyện.

“Ê! Mấy tên tiểu bạch kiểm kia, mấy ngươi mau tránh ra, chỗ này thuộc về bổn thiếu gia rồi!”

Tên thiếu gia kia ngông nghênh, mũi hất lên tận trời chỉ vào đám người Tử Điệp Y mà nói. Tên này vốn vào U Ám sâm lâm để lịch lãm, vô tình nghe có di tích mở ra nên đem theo thuộc hạ đến xem.

Người như hắn đến thật ra có rất nhiều, nhưng ai cũng tự thu liễm bớt chứ không hống hách như hắn cả. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đây là điều ai cũng biết, có điều có vẻ tên thiếu gia này quá được nuông chiều nên không để ý đến điều đó rồi.

Tử Điệp Y khó chịu, nàng trắng thì trắng thiệt đó nhưng phẫn nam trang có chỗ nào giống tiểu bạch kiểm cơ chứ. Khí thế trên người nàng không kém ai hết nha. Nhìn hai sư huynh mình thấy họ nhíu mày rõ ràng cũng bất mãn thái độ của tên kia. Tử Điệp Y liền đánh ánh mắt về phía Bạch Tuyên.

Bạch Tuyên hiểu ý, nàng lập tức phóng ra khí thế mạnh mẽ của yêu thú cao giao, ép về phía tên công tử đáng ghét kia.

Tên công tử và bọn thuộc ha của hắn không kịp chuẩn bị gì cả, bị khí thế kia đè nằm bẹp cả trên mặt đất. Hắn xấu hổ, phát ra chân khí của mình nhằm chóng lại nhưng không thể. Mặt hắn dần trắng bệt, giờ hắn mới biết mình chọt lộn người.

Tử Điệp Y nhàn nhạt không thèm liếc hắn lấy một cái, phất tay bảo Bạch Tuyên thả bọn hắn đi. Thứ không ra gì này không đáng để bọn nàng phải ra tay.

Mấy tên thuộc hạ vội vàng dìu vị thiếu gia kia thoát khỏi đây, đám người kia thật quá khủng khiếp chỉ chút khí thế đã làm bọn hắn dạy không nổi vậy thì so đo cái nổi gì nữa. Có điều họ quá xem nhẹ vị thiếu gia nhà mìn rồi,chỉ nghe hắn rống lên đầy uy hiếm.

“Các ngươi cứ đợi đấy, ta là cháu của nhị trưởng lão Thiên Ưng tông, ta nhất định sẽ kêu người trả thù sự nhục nhã ngày hôm nay!”

Thấy Tử Điệp Y nhíu mày, hắn tưởng nàng nghe sợ liền cười ha hả bắt bọn nàng biến khỏi đây.

Thật ra Tử Điệp Y không phải sợ gì Thiên Ưng tông, nàng chỉ là đang suy nghĩ Thiên Ưng tông là cái tông môn quái quỷ nào? Sao nàng chưa từ nghe qua vậy?

Nhìn hai sư huynh mình trưng cầu ý kiến, Thiên Tĩnh và Khiêm Mặc đều lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tử Điệp Y thầm nghĩ chắc là tông môn quá nhỏ nên không có danh tiếng rồi.

Thật ra Thiên Ưng tông cũng là một môn phái không bình thường, nó là tông môn hạng hai tại Nguyệt Thần đế quốc, danh tiếng không thấp. Nhưng đến tông môn hạng nhất bọn Tử Điệp Y còn không để vào mắt thì tông môn hạng hai như bọn hắn thật xứng bị coi là vô danh.

Nhìn tên thần kinh trước mắt nàng phất tay, một luồng chân khí hùng mạnh trực tiếp đem tên thiếu gia kia và đám thuộc hạ hộc máu bay xa mười trượng.

Những tiếng híp khí không ngừng vang lên xung quanh. Phải có nội công mạnh đến thế nào mới có thể nhẹ nhàng đã thương như vậy được?

Có tấm gương của tên thiếu gia kia ai cũng không giám càng quấy với bọn người Tử Điệp Y nữa. Nhưng có điều bộ dáng của họ thật quá bắt mắt, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp nên vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt.

Có điều nhóm Tử Điệp Y hoàn toàn ngó lơ, họ chỉ khẽ bàn bạc với nhau chuyện vào di tích. Tử Điệp Y cũng đưa cho mỗi người mấy tấm ngọc bài, mỗi tấm đại diện cho mỗi người chỉ cần người nào có nguy hiểm đến tính mạng ngọc bài liền vỡ vụng. Có nó thì cũng biết sơ được tình cảnh của nhau không cần quá lo lắng nếu không gặp nhau trong di tích.

Càng gần lúc mở của số người đến càng đông, yêu thú vẫn chiếm số lượng đông đảo nhất, dù sao U Ám sâm lâm của là địa bàn của chúng mà.

Vòng hào quanh bao phủ quanh di tích nhạt dần rồi cũng biến mất. Những kẻ thám hiểm liền nhịn không nổi xung cả vào.

Tử Điệp Y thản nhiên nhìn, nàng lại không vội vào. Ai biết bên trong có bãi rập gì? Đám người này vô thử trước cũng tốt, đỡ phiền.

Số người nghĩ như nàng cũng có mấy nhóm. Tử Điệp Y nhìn thoáng qua thầm cảnh giác.

Tổng cộng có 4 nhóm giống nhóm nàng, đứng đợi bên ngoài. Hai nhóm yêu thú, hai nhóm nhân loại. Nhóm cũng không đông, số người khoảng 7, 8 người là cùng.

Một nhóm nhân loại nhóm trưởng không ngờ là nữ là Tử Điệp Y có chút bất ngờ. Phụ nhân kia tuổi khoảng 30, khuôn mặt vô cùng quyến rũ, nhưng võ công nàng không hề bình thường đã là Lam cấp sơ giai.

Nhóm nhân loại là một hán tử cao to lực lưỡng làm chủ, hay mở nụ cười ngôc hề hề. Nhìn hắn có vẻ là hình tượng đầu óc ngu si tứ chi phát triển điển hình. Nhóm người lấy hắn là đầu lĩnh chủ yếu vì võ công hắn cao nhất, Lam cấp trung giai.

Nhóm yêu thú thì Tử Điệp Y lại không biết nhiều lắm. Đơn giản vì khi thú hóa, yêu thú có thể vượt cấp đấu với nhân loại nên thực lực họ ra sao nàng lại nói không ra.

Qua một lúc 5 nhóm người bọn họ cũng tiến vào di tích.

Khi vào di tích bọn Tử Điệp Y liền bị truyền tống đi các khu vực khác nhau, cơ hội để gặp nhau thật rất nhỏ.

Tử Điệp Y xui xẻo lại bị đưa tới ngay cánh cổng mê cung, con đường khó khăn nhất hướng tới trung tâm di tích truyền thừa.

Tử Điệp Y nhìn ngó xung quanh chỉ có hai bức tường, tường được xây bằng chất liệu đặc biệt, nàng thử chém mạnh lên nó nhưng lại không hề để lại chút vết tích nào cả. Nàng thầm lắc đầu có vẻ việc phá tường ăn gian không được rồi.

Tử Điệp Y đã đi vào mê cung liên tục bốn ngày rồi, trong đây có không ít bẩy rập, khôi lỗi, quái vật chặn đường, nàng đều khó khăn vượt qua được. Phá hủy thêm con khôi lỗi cuối cùng, Tử Điệp Y ngồi bệt xuống đất không ngừng thở hổn hển. Mệt chết nàng rồi.

Đi suốt 4 ngày liên tiếp dù nàng có tự tin vào trí nhớ mình đến đâu cũng bị là cho choáng váng đầu óc rồi.

Nghỉ ngơi hồi phục lại xong nàng lại đứng lên vịnh tường đi tiếp. Nhưng kì lạ là lần này nàng đi suốt cả một ngày mà không gặp chút ngăn cản nào cả.

Đang thắc mắc bỗng Tử Điệp Y cảm thấy dưới chân trống rỗng, nàng trực tiếng rơi thẳng xuống hố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.