Một Cặp Trời Sinh

Chương 5: Chương 5




Edit: SamLeo

Một ngày mùa hè nào đó…

“Tiểu Hắc Tiểu Hắc!” Ngoài nhà có người đá cửa.

Hàn Dạ lười biếng duỗi lưng, kéo kéo áo lót, từ trên giường bò dậy vừa dụi mắt vừa đi mở cửa.

Ngoài cửa đứng một cái tiểu Tị Thế Bao, ôm một trái dưa hấu trong tay, cười a a: “Tiểu Hắc mẹ em nói mời anh ăn dưa a!”

“Ơ, tiểu Việt đến rồi, mau vào!” Dì Hàn vội nhận lấy dưa hấu để qua một bên, vui thích ôm Trần Việt đi vào nhà: “Dì giúp con lau mồ hôi, trời rất nóng thực là.. Tiểu Hắc nhanh đi giúp em trai cắt dưa hấu lấy kem!”

Hàn Dạ đứng ở cửa rất im lặng, mình là nhặt được sao?

Trần Việt lau mồ hôi xong, được Dì Hàn ôm đến ngồi đàng hoàng trên ghế sa lon: “Tiểu Việt con ngoan ngoãn chơi với anh, dì đi làm a, buổi tối ở nhà dì ăn cơm.”

“Ân, dì tạm tiệt!” Trần Việt nghe lời vẫy vẫy tay nhỏ.

Dì Hàn trong ánh mắt hận không thể nhảy ra ngôi sao, con hàng xóm sao đáng yêu thế a! Nói ngọng còn đáng yêu như thế, hết thuốc chữa!

“Mẹ mẹ đi làm sắp muộn rồi.” Hàn Dạ tức giận.

Dì Hàn rất không nỡ, đi làm một bước lại ngoảnh đầu.

Đến mức như vậy! Hàn Dạ ở trong lòng phẫn nộ.

“Tiểu Hắc.” Trần Việt từ trên ghế salon vặn vẹo xuống, chạy đến bên Hàn Dạ kéo cánh tay y: “em muốn chơi trò đánh trận!”

Hàn Dạ nhìn nhìn Trần Việt hồng hồng trắng trắng, khóe miệng cũng nhịn không được giương lên —— thật là đáng yêu nha! Nếu bình thường không gây phiền phức, thì càng đáng yêu!!

“Bên ngoài mặt trời chói chang quá, ăn cơm tối xong anh lại dẫn em ra ngoài chơi trò đánh trận.” Hàn Dạ nhìn Trần Việt 5 tuổi, càng nhìn càng cảm thấy bản thân có nghĩa vụ chăm sóc nhóc, mặc dù mình chỉ lớn hơn nhóc ba tuổi, nhưng cao hơn nhóc rất nhiều!

“Tiểu Hắc.” Trần Việt nghe vậy rất thất vọng, ngửa mặt nằm ở trên chiếu phòng khách đạp chân vung tay: “Thật buồn chán nha! Vậy muốn nghe kể chuyện!”

“Kêu anh thì sẽ kể cho em nghe!” Hàn Dạ ngồi ở bên cạnh Trần Việt ra điều kiện.

“Tiểu Hắc cơ cơ!” Trần Việt thực nghe lời.

“–” Hàn Dạ nghiêm túc uốn nắn nhóc: “anh.”

“cơ cơ.”

“… anh “

“cơ cơ.”

“anh anh anh anh!” Hàn Dạ phát điên.

“Ai ai ai ai!” Trần Việt trả lời cực kỳ giòn giã, vẻ mặt nghịch ngợm cười cười.

“…! Trần Tiểu Việt!” Hàn Dạ cảm thấy bản thân lại bị nhóc con này đùa cợt mất rồi, vì thế cực kỳ hung dữ đi tới chọc lét nhóc.

Trần Việt thấy tình thế không ổn, ba chân bốn cẳng muốn bò đi, bất đắc dĩ bị Hàn Dạ một phát bắt được cổ chân, mạnh mẽ kéo trở về.

“A!!!!!!” Trần Việt kêu thảm thiết.

“A nữa cũng vô dụng!” Hàn Dạ xắn tay áo.

“Ô ô ô ô…” Trần Việt xoay người ngồi dậy đạp cậu: “Anh đi anh đi, em không chơi với anh!”

“Đây là nhà anh!” Hàn Dạ nổi nóng, nhóc khóc cái gì nha, nhìn lại, sửng sốt —— chiếu cứng quá, vừa rồi lúc mình ẩu tả kéo nhóc về làm bị thương đầu gối nhóc, không chỉ có rách da, còn máu chảy đầm đìa.

“Anh không phải cố ý.” Hàn Dạ vội vàng ôm nhóc lên ghế sa lon: “Anh đi lấy thuốc cho em.”

“Ô ô ô…”

Hàn Dạ cầm băng gạc và thuốc đỏ, thật cẩn thận giúp Trần Việt xử lý miệng vết thương: “Có đau không?”

“Ô ô ô…”

“Thực xin lỗi a.”

“Ô ô ô…”

“Em có muốn ăn kem không?”

“Ô ô ô…”

“…”

“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô…”

Hàn Dạ thực bất đắc dĩ, giúp nhóc băng đầu gối, lại cầm kem mở ra nhét vào trong tay nhóc: “Việt Việt em đừng khóc nha, kem đậu đỏ em thích ăn nhất sắp chảy rồi.”

“mút mút… Ô ô ô… mút mút…” Trần Việt vừa mút kem vừa tiếp tục khóc.

Hàn Dạ hoàn toàn bó tay rồi, đành phải ôm đầu gối ngồi bên cạnh nhóc, thỉnh thoảng lau nước mũi cho cậu ….

“Ô ô ô…” Trần Việt hai mắt đẫm lệ mông lung đẩy đẩy Hàn Dạ: “Còn… Nấc… Muốn ăn…”

Hàn Dạ: “…”

Ăn xong hai cây kem đậu đỏ, Trần Việt rốt cục ngừng khóc, xoa xoa cái mũi đi ra ngoài.

“Em đi đâu a, đã nói buổi tối ở nhà anh ăn cơm mà.” Hàn Dạ giữ chặt nhóc.

Trần Việt liếc cậu một cái, vùng khỏi tay cậu về nhà.

Hàn Dạ buồn bực trở lại nằm trên ghế sa lon, nghĩ thầm xong rồi, Việt Việt giận rồi.

Mười phút sau, ngoài cửa có người đá cửa.

Hàn Dạ trong lòng vui vẻ, vội xông ra mở cửa, quả nhiên thấy Trần Việt đứng ở cửa.

“Anh đã biết em không giận anh mà.” Hàn Dạ thật vui vẻ, nhìn Trần Việt cười ngây ngô.

Trần Việt liếc mắt xem thường, đi vào nhà nằm trên chiếu, duỗi bắp chân lắc lư: “Em muốn nghe kể chuyện!”

“Ai!” Hàn Dạ ba chân bốn cẳng vọt vào trong phòng ôm ra một chồng sách: “Em muốn nghe truyện nào? Bé Hồ Lô? Ultraman? Cảnh sát trưởng Mèo đen? Ninja rùa? hay công chúa Bạch Tuyết?”

“Anh mới nghe Bạch Tuyết công chúa!” Trần Việt giận dữ: “bé gái nghe á!”

“Vậy em muốn nghe cái gì?” Hàn Dạ vội vàng ném truyện cổ Grim trong tay xuống.

“Người đẹp ngủ trong rừng!”

“…”

Truyện cổ Grim lại được nhặt về.

Câu chuyện mới kể một nửa, Trần Việt đã vù vù ngủ rồi, nhưng Hàn Dạ làm việc luôn luôn đến nơi đến chốn vẫn kiên trì đọc xong câu chuyện.

“Cuối cùng, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.” Hàn Dạ khép lại cuốn truyện, lại gần nhìn Trần Việt: “Việt Việt em còn muốn nghe cái gì.”

“Khò khè khò khè.” Trần Việt ngủ giống heo con, tứ chi bày ra ngủ thành một chữ 大, áo lót dúm dó giống cây cải bắp.

Hàn Dạ phì cười, vươn tay gãi gãi bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm của nhóc, thỏa mãn nhìn nhóc cuộn thành một vòng nho nhỏ.

Đã biết Việt Việt tốt nhất mà, vì không để mình bị mẹ mắng, ban nãy cố ý trở về thay cái quần dài che đầu gối.

“Tiểu Hắc nói cho anh biết một tin tốt!” Hôm nay Hàn Dạ mới vừa tan học, Trần Việt cứ như chó con bổ nhào vào trong ngực cậu.

“Anh biết, em cũng sắp lên tiểu học phải không.” Hàn Dạ cũng rất vui vẻ, nói như vậy thời gian mình và tiểu Việt Việt cùng một chỗ lại dài thêm.

“Không phải chuyện này!” Trần Việt hưng phấn thét lên: “Đồ tồi trong viện chúng ta dọn đi rồi!”

Hàn Dạ lý giải nửa ngày, mới hiểu rõ nhóc nói tới ai —— trong viện này phía trước có một nam sinh cũng lớn cỡ mình, nghe nói ông ngoại là huấn luyện viên võ thuật, cho nên người đặc biệt chính nghĩa, thấy có người bị ức hiếp sẽ muốn đi tới nhúng tay, vì thế tiểu Việt cũng rất mất hứng —— bởi vì nhóc thường thường đều là người ức hiếp người khác. (:))

“Cuối cùng dọn đi rồi a.” Trần Việt lệ nóng lưng tròng: “Em ghét Vương Tiểu Hoa trên lầu đã lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội xuống tay.”

“… Nam sinh không thể ức hiếp nữ sinh.” Hàn Dạ kiên nhẫn dạy bảo: “Em là con trai, Vương Tiểu Hoa là con gái, em không thể ăn hiếp cô bé.”

Trần Việt vừa chảy nước miếng, vừa hì hì ngây ngô cười.

Hàn Dạ thực không nói gì, nhưng dù sao cũng là con nít, cơm nước xong thì bị mẹ đuổi đi làm bài tập, bởi vậy cũng không đi tìm Trần Việt nữa.

Ai biết ngày hôm sau Hàn Dạ đi học về, chỉ thấy mẹ Việt Việt đang ngồi khóc trong phòng khách.

“sao vậy?” Hàn Dạ bị dọa giật mình.

Dì Hàn thở dài: “Việt Việt đánh nhau với một học sinh trung học.”

“A?” Hàn Dạ hoảng sợ: “Không sao chứ?”

“Ở nhà đấy, đang ngủ, ba ba con đi tìm cha mẹ nam sinh kia.” Dì Hàn ra hiệu Hàn Dạ: “Đi qua xem em đi.”

“Ai.” Hàn Dạ ném túi sách liền chạy qua nhà đối diện, ba Việt Việt là thuyền trưởng, rời bến bình thường một năm cũng không quay về, bởi vậy ba mình thường giúp Mẹ con họ làm mấy việc nặng, vì thế Hàn Dạ cứ luôn luôn bản thân khi nào thì mới có thể trưởng thành nha, trưởng thành có thể chăm sóc Việt Việt.

Tới nhà đối diện, Hàn Dạ dè dặt đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên chỉ thấy mền căng phồng.

“Việt Việt.” Hàn Dạ đi qua kéo kéo mền: “Mau ra đây, che đầu làm gì!”

Mền xoay xoay, không nói lời nào.

Hàn Dạ dùng sức xốc mền lên, chỉ thấy Trần Việt đang vểnh mông nằm sấp trên giường, chỉ mặc quần lót.

“Việt Việt.” Hàn Dạ sờ sờ cái mông hồng hồng của nhóc: “Mẹ em đánh em à?”

Trần Việt thật tủi thân, bò dậy chui vào trong lòng Hàn Dạ bật khóc.

Hàn Dạ chờ nhóc khóc xong, mới nhẹ nhàng kéo nhóc ở trong ngực mình ra, nhíu mày —— trên trán Trần Việt có một cục u xanh xanh tím tím, còn hơi sưng, vì thế đau lòng lại oán trách: “Sao em chạy đi đánh nhau với học sinh trung học? em nhỏ như vậy a, mới lên lớp một.”

“Em không đánh nhau với hắn ta, em chỉ ném sâu lông lên người Vương Tiểu Hoa, hắn ta cứ tới đánh em!” Trần Việt cưỡng từ đoạt lý.

“Ai bảo em ức hiếp nữ sinh.” Hàn Dạ giúp nhóc lau nước mắt.

“…” Trần Việt khóc kịch liệt hơn: “Hắn ta nói hắn ta là anh họ của Vương Tiểu Hoa! Hắn ta là người xấu!”

“Sau này có người đánh em em cứ nhanh nhanh chạy.” Hàn Dạ tiếp tục dạy nhóc: “Em lại đánh không lại người ta.”

“Hắn ta còn nói em giống bé gái!” Trần Việt càng nói càng đau lòng.

… Bộ dạng em rất giống bé gái. Hàn Dạ trong lòng lặng lẽ nghĩ, nhưng không dám nói, tiểu Việt Việt chán nhất chuyện này.

“Hắn ta còn sờ mặt em, còn muốn hôn em!” Trần Việt khóc nấc: “Chờ em cao lớn em nhất định phải báo thù!”

…!!! Không cần chờ em trưởng thành, anh bây giờ sẽ đi báo thù ngay cho em! Hàn Dạ nghe vậy thiếu chút nữa giận ngất: “em không được cho hắn ta hôn!”

“Hắn ta không hôn được em.” Trần Việt bị Hàn Dạ rống ngẩn ra, ngơ ngác, quên khóc.

Hàn Dạ nắm quyền, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Vì thế ngày hôm sau, Hàn Dạ về nhà trễ hơn thường ngày một chút.

“Sao trễ vậy, trên người sao lắm đất như vậy?” Dì Hàn nhíu mày: “Nhanh đi thay quần áo ăn cơm.”

Hàn Dạ trả lời rồi một tiếng, vừa thay quần áo vừa hừ cười khẽ.

“Vui vẻ như thế?” chú Hàn vào nhà vỗ đầu con trai: “Nhặt tiền sao?”

“Không…” Hàn Dạ chột dạ le lưỡi.

Ăn cơm tối xong, Hàn Dạ chạy tới nhà bên cạnh tìm Trần Việt.

“Tiểu Hắc đến ăn sôcola.” Trần Việt đang ngồi dưới đất, ôm một hộp kẹo lớn trong tay: “Ba ba em từ biển khơi thật xa thật xa gửi về!”

Hàn Dạ ngồi vào bên cạnh nhóc, Trần Việt giúp cậu lột sôcola đút vào miệng cậu: “Ngọt không??”

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Trần Việt, Hàn Dạ gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cục u trên đầu nhóc: “Còn đau không?”

Trần Việt tức tối hừ một tiếng, còn rất tức giận.

Hàn Dạ nghĩ nghĩ, ghé vào tai nhóc huyên thuyên nói chuyện.

“Anh giúp em đánh hắn ta?” Trần Việt kêu to.

“Hư…” Hàn Dạ bị dọa sợ, vội vàng đưa tay che miệng nhóc: “Em đừng ầm ĩ nha, bị ba mẹ nghe được anh chết chắc rồi!”

Trần Việt bị che miệng không có cách nào nói chuyện, nhưng hai con mắt đã cười híp lại rồi.

“Ai bảo hắn ta ăn hiếp em.” Hàn Dạ bỏ tay xuống hơi chột dạ —— đây là lần đầu tiên mình đánh nhau.

“Anh có thể đánh thắng hắn ta được sao?” Trần Việt vui mừng xong rồi lại có chút lo lắng: “Hắn ta vừa cao vừa lớn, anh có bị đánh không?”

“Mới không có.” Hàn Dạ thực kiêu hãnh: “Hắn ta ngu ngốc muốn chết, hơn nữa trong ngõ hẻm kia không đèn, hắn ta ngay cả anh là ai cũng không biết!”

“Tiểu Hắc em đã biết anh lợi hại nhất!” Trần Việt ném socola xuống hoan hô, tức khắc vọt vào trong lòng Hàn Dạ cọ a cọ.

Hàn Dạ nhìn tiểu Việt Việt trong lòng mình, vươn tay ôm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.