Chương 31: Tổng tài và em trai của ảnh
H7hN2tTYvMwMột tuần sau, vết thương trên tay Đường Đường tuy rằng chưa lành hẳn nhưng cũng đã bắt đầu kết vảy. Miệng vết thương thỉnh thoảng ngứa ngáy làm cậu rất khó chịu, nhưng còn lại coi như cũng ổn.
Đường Đường nói muốn đi làm, Sa tổng tự nhiên lái xe đưa cậu đi. Cậu cũng không biết gì về mấy tin đồn đang lan truyền trong công ty, Lục Manh Manh tuy rất tức giận nhưng cũng chưa dám kể lại cho cậu biết. Không những thế, Đường Đường vẫn nghĩ tốt cho những đồng nghiệp đó, dù sao cậu cũng vừa mới ra trường, đi làm không bao lâu đã quen được nhiều bạn bè nên rất vui vẻ. Đường Đường không ngờ rằng, giới văn phòng là vô cùng nguy hiểm.
Đường Đường như cũ cùng Sa tổng đi thang máy từ tầng hầm lên. Thang máy tới tầng một thì dừng lại đón khách, cửa mở ra, những người đang đứng chờ trông thấy Đường Đường và Sa tổng ở bên trong thì đều sửng sốt. Ngay lập tức, có người cười cười, có người nhíu mày, có người ngó sang chỗ khác, cũng có người cảm thấy ghê tởm, nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã lập tức cười tủm tỉm, vừa bước vào thang máy đã tranh nhau nói:
“Ai nha, Đường Đường, lâu quá không gặp!”
“Vết thương của cậu sao rồi?”
“Đường Đường đã khỏe hẳn chưa?”
“Đường Đường, mấy bữa trước em muốn đi thăm anh lắm đó, nhưng em lại sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.”
“Đường Đường …”
Đường Đường không hiểu tại sao những người này lại đột nhiên vô cùng ân cần thăm hỏi cậu, lúc ra khỏi thang máy thậm chí có người còn muốn đỡ cậu về bàn làm việc. Đường Đường đều uyển chuyển từ chối những người kia, là tay cậu bị thương chứ không phải là chân a, hơn nữa Sa tổng còn đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sắc lẹm kia thiếu chút nữa xẻo được hai miếng thịt.
Lục Manh Manh trông thấy Đường Đường đến, đột nhiên, cô nàng ngẩng đầu lên trừng mắt liếc người bên cạnh một cái. Đường Đường không hiểu ra sao, hỏi, “Chị Lục, mới sáng sớm đã bực cái gì a?”
Sa tổng bên kia không nói chuyện, chỉ lẳng lặng bước vào văn phòng. Anh vừa đi khỏi, mấy người kia liền lập tức tản ra, ai làm việc nấy, bộ dáng rất lãnh đạm.
Lục Manh Manh gặng hỏi: “Sao em lại đi chung với đám đó vậy?”
Đường Đường: “Bọn em chỉ đi chung thang máy thôi mà.”
Lục Manh Manh: “Tụi nó toàn là cái thứ gì đâu không! Trước mặt Sa tổng thì không dám ho he gì cả, ở sau lưng thì nói xấu em!”
Đường Đường: “…Không phải chứ.”
Lục Manh Manh: “Đầu em bị nước vào hay sao vậy hả?! Rành rành thế kia mà còn nhìn không ra sao?! Chị nói cho em biết, tụi nó diễn trò cho Sa tổng nhìn đó, hôm qua tụi nó mắng em còn hơn con tụi nó nữa! Rặt một lũ thảo mai hai mặt!!!”
Lục Manh Manh lớn tiếng quát, có người nghe được, quay sang bên này nhếch mép cười lạnh, hoàn toàn không thấy sự nhiệt tình ban nãy đâu cả.
“Chị Lục à, chị ăn nói cho cẩn thận.”
“Tụi tôi thấy sao thì nói vậy thôi.”
“Phải a, nếu không thì tại sao ngày nào Sa tổng cũng chở Đường Đường đi làm thế?”
“Cao giá quá nhỉ, được Sa tổng đích thân lái xe đưa đón cơ đấy.”
“Bớt giỡn đi, kỹ nữ mà còn đòi lập đền thờ. Không phải cũng chỉ là một thằng trai bao thôi sao? Chị còn bày đặt giả bộ tốt bụng với nó làm chi vậy?”
“Buồn cười!”
“Đường Đường a, nể tình chúng ta làm đồng nghiệp bấy lâu nay, tôi nói cho cậu nghe, mấy đại gia ai mà không thích ăn rau sạch chứ. Cậu cũng đâu có đẻ được, Sa tổng chơi chán rồi sẽ đá cậu đi thôi.”
Lục Manh Manh lập tức phát hỏa, Đường Đường cũng ngây ra, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn.
Hóa ra bao lâu nay, mọi người lại nghĩ về tôi như thế sao?
Lục Manh Manh còn chưa kịp làm gì, trưởng phòng đã đi tới, trừng mắt liếc mọi người lớn tiếng quát mắng: “Ồn ào cái gì hả?! Lo làm việc cho đàng hoàng đi!”
Ông ta ho khan một tiếng, sau đó mới tiếp tục mở miệng, “Nói cho các anh chị biết, lát nữa Sa thái thái sẽ ghé qua đây tham quan. Bà ấy là mẹ của Sa tổng, là một người phụ nữ rất bản lĩnh! Có một năm thiết kế của bà ấy còn đoạt được đến mấy giải thưởng! Khó khăn lắm mới có cơ hội được người ta ghé qua chỉ bảo, các anh các chị làm ơn thương xót tôi với có được không? Mới sáng sớm đã lo tám chuyện, mau dọn lại cái bàn dùm đi, bừa bộn muốn chết!”
Trưởng phòng mắng đã miệng rồi mới quệt mông quay về, đợi ông ta đi rồi, Lục Manh Manh mới sáp qua, an ủi nói: “Đường Đường, em đừng tức giận. Tụi nó là vậy đó, em bình tĩnh nha, đừng chấp đám tiểu nhân!”
“… Chị Lục à, chị mới là người cần phải bình tĩnh đấy.”
“…”
Lục Manh Manh chọt chọt Đường Đường, “Hừ, chú em hại chị suy nghĩ cả buổi coi nên an ủi chú thế nào. Mà dây thần kinh của chú cũng dày quá nhỉ.”
Đường Đường nhún vai, “Chịu thôi, lúc bố mẹ ly hôn xong em phải đi ở nhờ, cả ngày nhìn sắc mặt họ hàng mà sống, riết rồi cũng quen.”
Lục Manh Manh sờ đầu Đường Đường, “Ngoan a ngoan a, Đường Đường bé nhỏ tội nghiệp, đến đây chị thương a”
Đường Đường: “…”
Đường Đường nhanh chóng nghiêng đầu tránh khỏi ma trảo của Lục Manh Manh, nói, “Bộ chị không biết đầu của đàn ông là không thể sờ sao? Giọng điệu của chị cũng chả giống chị gái gì cả, nghe cứ như mẹ mìn ấy.”
Lục Manh Manh le lưỡi, trở về bàn làm việc của mình.
Sa Tuân im lặng ngồi trên ghế, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Tuy văn phòng cách âm không tệ lắm, nhưng Sa tổng vẫn luôn chú ý đến Đường Đường, sao có thể không biết chuyện gì xảy ra. Anh thở mạnh, giận dữ ném di động xuống sàn.
Điện thoại nội bộ của đặc trợ Ngô đúng lúc gọi đến, đổ chuông liên hồi, Sa tổng sầm mặt nhấc máy lên nghe.
“Sa tổng, Sa thái thái vừa mới gọi điện thoại đến, nói di động của ngài không gọi được.”
Sa tổng nhìn thoáng qua di động đáng thương nằm chỏng chơ dưới đất, ừ một tiếng, trả lời: “Hư rồi.”
Đặc trợ Ngô: “Sa tổng, bác gái nói chút nữa bác qua đó.”
“… Bà ấy qua làm gì?”
“Sa thái thái nói là bác biết chuyện mấy hôm nay rồi, bác nói là bác sẽ giải quyết, vừa lúc bác cũng lo lắng Đường Đường bị thương nên ghé qua thăm luôn.”
Sa tổng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Ừ, tôi biết rồi.”
Đặc trợ Ngô còn căn dặn thêm mấy chuyện nữa rồi mới cúp máy.
Lát sau, mẹ Sa rất nhanh đã tới. Hôm nay bà cố ý ăn diện một chút, dù sao cũng là đi chỉ đạo. Mẹ Sa mặc một chiếc váy liền màu đen, tóc xõa dài trên vai, đồ trang sức rất thanh nhã, trên mặt lại còn đeo một chiếc kính râm, hơn nữa bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn trông như phụ nữ trên dưới 30 tuổi. Mẹ Sa mang một đôi giày cao gót mười phân, từ trên limousine màu đen bước xuống. Trưởng phòng nhanh chóng tiến ra nghênh đón, cười nói: “Xin chào Sa thái thái, rất hân hạnh được ngài ghé qua chỉ bảo.”
Mẹ Sa cũng không tháo kính xuống, tay cầm ví, bà cười cười, “Không cần khách sáo, chúng ta vào thôi.”
Trưởng phòng liên tục gật đầu, “Vâng vâng!”
Mẹ Sa ở trước mặt người ngoài ăn nói vô cùng tao nhã chín chắn, không hề lộ ra khí tràng xà tinh bệnh. Trưởng phòng đưa mẹ Sa lên lầu, nhiệt tình giới thiệu: “Bên này là khu nghỉ ngơi của nhân viên, đây là gian uống nước, đây là phòng họp, còn đây là văn phòng của ban thiết kế. Xin ngài chờ một lát, tôi đi mời Sa tổng lại đây.”
Mẹ Sa phất phất tay, “Không cần, tôi cũng không tới đây tìm nó.”
Trưởng phòng lại liên tục gật đầu, nghĩ thầm rằng Sa thái thái có khác, quả nhiên là công tư phân minh, lúc làm việc thì ngay cả con trai mình cũng rất nghiêm khắc.
Mẹ Sa nói xong liền tháo kính râm xuống, lướt mắt nhìn qua đám người trong phòng, tựa hồ là đang tìm ai, sau đó bà đột nhiên nhấc gót, nhanh chóng bước qua. Trưởng phòng cũng không biết mẹ Sa muốn làm gì, đành phải đi theo. Mẹ Sa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Đường đang ngồi trước bàn làm việc, tay phải quấn băng vải trắng muốt. Nhóc con kia còn đang dùng tay trái chọt bàn phím, sau đó lao lực bấm bấm chuột máy tính.
Giày cao gót của mẹ Sa khua lốp cốp trên nền gạch, bà cơ hồ là lao đến, giang tay ôm chầm lấy cổ Đường Đường. Đường Đường đột ngột bị người ta ôm, sợ đến mức đờ ra.
“…”
Trưởng phòng đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng kia, quai hàm của ông cũng sắp rớt xuống. Một giây trước Sa thái thái còn đang uy vũ hệt như một nữ tướng quân, một giây sau đã bay qua ôm chặt Đường Đường, trông y như gấu túi ôm thân cây, lại còn cọ a cọ.
Mẹ Sa: “Con yêu của mẹ a, sao con lại ra nông nỗi này! Là đứa nào làm?! Gọi Sa Tuân tới đây mau lên, nó trông em cái kiểu gì thế hả! Ai nha, đau lòng quá a, ngồi xuống đi con, để mẹ xem con nào!”
Đường Đường: “…”
Trưởng phòng: “…”
Mọi người: “…”
Trưởng phòng đần mặt, con của Sa thái thái không phải là Sa tổng sao, tại sao bà ấy lại ôm Đường Đường, còn một bộ mẫu tử tình thâm như thế?!
Ông ta đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói, “Cái kia… Sa thái thái…”
Mẹ Sa liếc ông ta một cái sắc lẻm, gằn giọng hỏi: “Anh là sếp ở đây đúng không, con của tôi bị làm sao thế này?! Tai nạn lao động sao?! Sao lại sơ ý như vậy chứ!”
Trưởng phòng lau mồ hôi, “Vâng vâng… Là tai nạn lao động, thưa vâng, chúng tôi sơ ý quá!”
Mẹ Sa quay sang Đường Đường, đau lòng sờ mặt cậu: “Con còn đau lắm không, chỗ nào không thoải mái cứ nói cho mẹ nghe, đứa nào dám khi dễ con cũng phải nói cho mẹ nghe nốt! Tuy rằng hiện tại mẹ chỉ ở nhà làm nội trợ thôi, nhưng mà bố thân yêu của con chính là lão tổng của Sa thị nha. Nào, nói đi con, mẹ sẽ về bảo bố làm cho tụi nó phải sống dở chết dở! Ai nha, hè nóng nực muốn chết mà còn phải băng bó kín mít thế này, mẹ đau lòng quá đi!”
Đường Đường: “…”
Sa Tuân ngồi ở trong phòng nghe không nổi nữa, đẩy cửa đi ra, đen mặt nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ Sa nghe thế, đột nhiên đứng phắt dậy, một bước đi qua. Sa tổng tuy cao hơn bà nhiều nhưng khí tràng của bà tuyệt đối không hề thua kém, bà đột nhiên kiễng chân lên, nhéo tai Sa tổng!
“Thằng nhóc này! Mẹ bảo mày chăm sóc Đường Đường thế mà cuối cùng mày để em mày bị gãy tay là sao!!! Mẹ tức chết với mày mất thôi con ạ! Thằng bé đang bị thương mà chưa chi mày đã bắt nó đi làm, mày làm anh cái kiểu gì vậy hả?! Thôi dẹp đi, để Đường Đường về nhà ở với mẹ, chỗ của mày không tiện, mẹ không yên tâm!”
Sa tổng: “…”
Đường Đường: “…”
Mọi người: “…”
Tất cả mọi người đột nhiên có cảm giác mặt trời chân lí chói qua tim, hóa ra lí do mà Đường Đường ở chung với Sa tổng, hóa ra lí do mà Sa tổng mỗi ngày đều tự mình lái xe đưa đón cậu đi làm, không phải là vì Đường Đường bị Sa tổng bao nuôi, mà là được Sa thái thái bao nuôi!!!
Nghe nói Sa thái thái có bốn đứa con gái nhưng lại chỉ có một con trai nên bà vẫn luôn muốn nhận con nuôi…
Nghe nói Sa thái thái còn cưng bảo bối này hơn cả con ruột…
Nghe nói ai dám khi dễ bảo bối nhà bà, sẽ bị làm cho sống dở chết dở…
Mẹ Sa gây sức ép một trận, tới gần trưa mới chịu về nhà, trước khi đi còn kéo tay của Đường Đường thâm tình nói: “Con trai a, thứ 7 này nhớ về ăn cơm nha con”
Đường Đường: “… Dạ.”
Mẹ Sa lúc này mới hài lòng, đeo kính râm lên, vô cùng lãnh diễm cao quí rời đi.
Sa tổng nhìn đám người đang ngây ra, anh vẫn bình thản như cũ, nhàn nhạt nói, “Trưa rồi, mọi người nghỉ ngơi đi ăn cơm đi.”
Anh nói xong, lại nhìn sang Đường Đường, “Lại đây.”
Đường Đường đi theo Sa tổng vào văn phòng của anh. Sa tổng vừa ngồi xuống ghế salon, vài phút sau, đặc trợ Ngô đã nhanh chóng đem cơm trưa đến, đặt lên bàn trà. Đồ ăn trông vừa ngon lại vừa cao cấp, đều là những món thanh đạm nhẹ nhàng, có thể dùng muỗng múc. Sa tổng nhét một chiếc muỗng vào tay trái của Đường Đường, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
Đường Đường vùi đầu ăn đến lang thôn hổ yết, cơm nước xong xuôi, đặc trợ Ngô lại mang đồ tráng miệng và trà lên. Đường Đường nhìn thân ảnh bận rộn của cậu ta, trong lòng thầm nghĩ cái chức vụ trợ lý kiêm bảo mẫu kiêm lái xe thế kia, cho dù một tháng được 10 vạn cậu cũng không dám làm, không mệt chết mới là lạ.
Đường Đường ngồi ở trên ghế salon uống trà, mông lại cứ như có lửa đốt, cứ nhích tới nhích lui.
Sa tổng ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Làm sao vậy?”
Đường Đường có vẻ rất khó xử, tựa hồ là đang cố gắng khắc chế cái gì, cậu ngập ngừng nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Ngứa…”
Sa tổng: “…”
Sa tổng bỗng soạt một phát đứng lên, đi đến trước mặt Đường Đường, hai tay chống hai bên thành ghế giam cậu vào trong ngực. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai trắng nõn của cậu, ái muội nở nụ cười.
Mặt Đường Đường bỗng chốc đỏ bừng, cậu dùng tay trái lành lặn đẩy Sa tổng ra, gào thét: “Ý tôi là miệng vết thương ngứa! Đầu của anh toàn là nghĩ cái gì đâu không!!!”