Sau khi ăn xong cơm ở nhà Diệp Lam Phi, Liêu Trúc Hàn vội vội vàng vàng chuồn đi, còn ở lại đây chắc cô ức chết mất. Đang ngồi trên xe buýt ngắm phong cảnh thì điện thoại rung lên từng đợt, là Diệp đại nhân gọi đến, đang dè dặt không biết có nên bắt máy hay không ( hứ ngu gì mà bắt, nếu nghe máy thể nào cũng hứng cuồng phong cho xem), nhưng nếu cứ để nó kêu như thế thì sẽ làm phiền dến mọi người ( Trời ơi, sao chị đầu bã đậu vậy, không biết tắt máy đi à…/ Hàn: hứ còn không phải mi viết thế à!!!/…). Cuối cùng cô đành cắn răng bắt máy, đổi giọng ngọt xớt :
“ Alô!”
“ Cô làm gì mà bây giờ mới bắt máy hả?”
“ À à tôi…”- nàng ú ớ mãi không tìm nổi một lí do, gấp quá đành quơ đại –“ Tôi bận ngắm cảnh.”
“ Lí do của cô thật hùng hồn…”- Diệp Lam Phi rít qua kẽ răng – “ Liêu Trúc Hàn cô nghe điện thoại bằng mắt chắc!!!”
Thôi rồi xếp lớn nổi giận thật rồi. Ở đầu dây bên khia Diệp Lam Phi gân xanh đã nổi đầy mặt.
“ Mặc kệ là vì lí do gì, cô mau quay lại cho tôi!”
“ A, nhưng…”
“ Nhưng cái gì mà nhưng!”
Giọng cô khẩn khoản:
“ Tổng giám đốc cho tôi xin đi, anh ăn cũng ăn rồi, mà no rồi thì phải dễ tính một chút chứ.”
Đột nhiên thấy bao nhiêu cặp mắt tò mò đang hướng bản thân mình phóng tới, cô biết mình đã nói lời không nên nói rồi. ( Tôi biết lỗi rồi mà đừng có nhìn tôi như vậy nữa). Ai da, con người thời nay sao đầu óc chẳng trong sáng chút nào vậy, sao bọn họ không hướng đến những suy nghĩ trong sáng để có tâm hồn trong sáng đi mà toàn hướng đến những suy đen tối vậy, lại còn đặc biệt mẫn cảm với từ ‘ăn’ nữa chứ. Tạo hóa, đúng là tạo hóa trêu người mà. À không, trêu quỷ chứ.
“ Cô dám cãi tôi sao !!!”- Giọng nói băng lãnh không có chút độ ấm vang lên mang theo một tia tức giận nhàn nhạt.
Thịch! Đột nhiên lồng ngực nặng trịch, Liêu Trúc Hàn đau đớn đến nghẹt thở. Loại tình huống gì đang diễn ra vậy? Sao lại đau như vậy chứ, tim cô có vấn đề à? Nhưng cô đâu phải con người. Nhói! Đau quá đi! Rốt cục là sao vậy. Cô thở dốc, tưởng như có tảng đá nặng đang đè trước ngực, trái tim đau như sắp vỡ ra, khó thở quâ! Khó khăn lắm mới duy trì được hơi thở ổn định, nhưng cô lại không có cách nào mở miệng trả lời Diệp Lam Phi được.
“ Này, cô sao vậy trả lời đi chứ!”
“ Tôi…rụp!”- Cô dứt khoát cúp máy quyết định sẽ không cùng anh ta nói chuyện nữa.
Cả người toát đầy mô hôi, cô bám vào thành ghế cố chịu đau đớn, móng tay bấm sâu vào da thịt đến độ chảy máu. Đột nhiên rèm cửa hé ra, ánh sáng chiếu vào trong, từng tia từng tia nắng lọt vào như những lưỡi dao sắc nhọn với tầng lửa bao quanh thiêu đốt cứa sâu vào cơ thể cô.
“ A…”- Hoảng hốt tột độ - đó là thứ có thể tìm thấy ở cô lúc này. Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?
“ Cô à! Cô không sao chứ?” – Người thanh niên ngồi bên cạnh thấy cô có vẻ khác thường bèn lên tiếng hỏi han.
“ Không, không có gì, tôi…chỉ là hơi…hơi mệt thôi!”
Kítttttttttttttttttttttttttttt...
Chiếc xe dừng ở bến đỗ cuối cùng, trời lúc này đã tối hẳn. Nhanh chân bước xuống xe, cố gắng dấu đi ánh mắt đỏ rực như máu của mình, lẩn khuất vào màn đêm. Lúc này, cuối cũng cô cũng nhận ra rằng, cơ thể mình đang biến đổi.
-----------------------------------Tôi là phân cách tuyến đáng ghét----------------------------------
“ Này này! Qua đây đi, vào đây, vào đây.”
“ Chỗ này rốt cuộc là đâu vậy?”
“ Chúng ta tới đây làm gì???”
Ba thiếu niên bước vào một cửa hàng, thu hút tầm mắt của khách khứa trong tiệm, bọn họ giờ phút này thực tỏa sáng. Trước mặt mọi người là những nam tử lãnh khốc, băng tuyết sơn nữ nhưng mà ẩn sau vẻ ngoài đó là một bộ mặt...khụ khụ...thích trêu ngươi người khác. Họ đã trút bỏ bộ quần áo khiến họ giống như những bá tước thay vào đó chính là…xu hướng thời trang hiện nay. Phải biết họ là loại Huyết Tộc hiện đại đến cỡ nào thì mới biết đến cái gì gọi là thời trang đấy, và dĩ nhiên những thứ này do con mọt Hấp Huyết Qủy Đình Tuyên cung cấp.
“ Ngọc Y à! Chúng ta đang đi tìm Trúc Hàn mà.”
“ Đúng! Nhưng chẳng lẽ các anh không biết muốn làm việc được mau lẹ thì trước hết phải lấp đầy cái bụng đã à! Có thực mới vực được đạo, hiểu chưa?” – Ngọc Y hai tay chống nạnh lừ mắt nhìn hai kẻ còn lại. Sinh thời nàng chưa từng gặp ai trông có vẻ “ngu” như hai tên này. Vâng chỉ là có vẻ thôi, bởi vì ở một số trường hợp họ cũng có thể miễn cưỡng được coi là được việc hơn nàng – cái này chỉ là nhận xét riêng tư của nàng thôi mọi người không cần chú ý, ví dụ chỉ mang tính chất minh họa, đừng ai nghĩ lệch hướng.
Mạc Trúc tròn mắt:
“ Hả? Ý em là chúng ta…không được, tuy rằng ở đây có rất nhiều người, máu của họ ngon, đủ mùi, đủ vị chua, ngọt khác nhau nhưng mà không phải “ngài” muốn chúng ta giữ kín lai lịch, hành sự cẩn mật sao? Hơn nữa chúng ta cũng không thể để lộ hành tung được.”
“ Đồ ngốc!” – Cô đưa tay cốc trán anh – “ Ta nói mi phải hút máu người chắc”- nói đoạn lại ngửa mặt lên trời than – “ Trời ơi, sao ta lại có thể làm bạn với cái tên chậm hiểu này chứ!” Đúng là ‘nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi mà’
“ Hả?”
“ Ừm…tôi cũng có nghe nói qua rằng thức ăn của con người mùi vệ cũng không tệ lắm đâu” – Đình Tuyên nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên làm thính giả đột nhiên lên tiếng, khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng anh mang đầy hứng thú – “Hay chúng ta cũng thử qua xem sao, các bậc trưởng bối cũng có vài người từng thử nghiệm rồi mà mùi vị không tệ!”
“ Ây da…xem ra vẫn còn có người có đầu óc.” – Ngọc Y liếc xéo một cái
“Chọn gì bây giờ?” – Lật giở từng trang menu Trúc Đình nhăn mặt, anh thấy món nào cũng là lạ, nhìn có vẻ ngon ngon nhưng không biết nên chọn món nào thì hơn.
Ngọc Y ngao ngán, liếc Trúc Đình bằng ánh mắt khinh bỉ:
“ Thôi vậy, để bản cô nương chọn là được rồi, chống mắt lên mà nhìn đi!”- Nói rồi cô đưa tay vẫy – “ Phục vụ!”
Cô nữ nhân viên khuôn mặt rạng rỡ, tay cầm sổ ghi chép bước lẹ về phía ba người, nở một nụ cười tươi hết sức có thể, cô ta hỏi:
“ Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?”
Trúc Đình ở bên cạnh làm bộ vuốt râu, bình phẩm khiến cô nàng đỏ mặt:
“ Hmm…nhan sắc không tệ, dáng đẹp, thái độ phục vụ tốt, nhà hàng này được.”
“ Hèm, tôi muốn gọi một ít thức uống, đồ ăn gọn nhẹ, và phải tốt cho da, ba chúng tôi mỗi người một phần giống nhau còn cụ thể là gì cô tự quyết định đi, hợp yêu cầu là được.”
“Vâng, xin đợi một lát” – Cô nhân viên liếc hai người còn lại, thấy họ không phản đối mới cúi đầu chào rồi quay đi.
Diệp thị.
“ Thực sự không thấy?” – Diệp Lam Phi ngồi sau bàn làm việc mười ngón tay đan vào nhau trầm giọng hỏi lại.
“ Vâng. Mấy ngày nay đều không thấy cô ấy đi làm, ngay cả đơn xin nghỉ phép cũng không có, điện thoại gọi cũng không được cứ như là bốc hơi rồi ấy.”- Mai, người phụ trách phòng kế toán, cấp trên của Liêu Trúc Hàn đầu cúi phấp mà trả lời Diệp Lam Phi.
Không hiểu sao khi nghe đến hai chữ bốc hơi này trái tim anh lại liều mạng mà nảy lên, cảm giác sợ hãi còn nhen nhóm, ẩn sâu trong lòng thời gian qua bỗng chốc chiếm cứ cả toàn thân, một nỗi sợ hãi, cảm giác mất mát lan tỏa nhanh chóng. Anh cúi gằm mặt che đi xúc cảm của minh, cố gắng trấn an bản thân, Diệp Lam Phi ngẩng đầu nói với Mai:
“Được rồi , cô ra ngoài đi.”
“ Vâng.”
Bất lực thở dài, anh đưa tay xoa huyệt thái dương, lúc này anh thật sự quá mệt mỏi. Mấy ngày nay, kể từ sau khi Liêu Trúc Hàn cúp máy của anh một cách phũ phàng, anh liên tục bị nhấn chìm trong đống công việc chất cao như núi, và một phần cũng bởi vì còn giận cô chuyện dám cúp điện thoại của mình, nên không còn chỗ hổng thời gian để ý đến cô. Đến khi có thời gian rồi, vốn định đi tìm cô để tính sổ, trêu chọc cô một chút, lại không nghĩ rằng thời gian qua cô cư nhiên bặt vô âm tín. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi. Cảm giác sợ hãi bất an vừa bị đè nén lại từng chút từng chút một dâng lên trong lòng. Anh có dự cảm không lành, nhưng lại không dám nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra. Chưa bao giờ anh thấy bồn chồn lo lắng như lúc này, cảm giác như có tảng đá đè nặng trước ngực, khó thở xen lẫn một chút đau đớn mà bản thân không phát hiện ra. Liêu Trúc Hàn! Rốt cục em đã đi đâu?
Cùng lúc đó, tại quán ăn.
“ Đây…là cái quái quỷ gì vậy?”- Trúc Đình cau mày chỉ chỉ những thứ đồ vật lạ hoắc trước mặt.
“ Anh bị ngớ ngẩn phải không?” – Ngọc Y cầm đũa định đập vào đầu Trúc Đình nhưng anh nhanh nhẹn tránh được.- “Đây là thức ăn, thức ăn đó, hiểu chưa!”
Trúc Đình trên mặt mang một nụ cười tỏa nắng quay sang hỏi nhân viên phục vụ:
“ Vậy cô em có thể cho tôi biết đây rốt cuộc là gì không?”
Cô nhân viên phục vụ nhìn họ ăn mặc sang trọng thì nghĩ họ là tiểu thư thiếu gia nhà giàu, vậy thì làm sao mà biết đến những thứ thức ăn này được, nên không nghi ngờ gì cả mà giới thiệu cho họ:
“ Vị tiểu thư đây muốn thức ăn gọn nhẹ nên chúng tôi chọn một thức bánh truyền thống cho các vị, đó là bánh xèo…”
“ Bánh xèo xèo là sao, sao giống tiếng kêu quá vậy?”
“ Trúc Đình! Anh đừng có chen ngang.” – Ngọc Y điên tiết quát lên.
“ Được được, em bình tình, hạ hỏa, hạ hỏa đi. Cô nói tiếp.”
“ Vâng, thức uống bởi vì bây giờ trời mùa hè hơi oi nên tôi chọn nước trà xanh cho các vị, là loại trà giảm cân nên không sợ có nhiều kalo đâu, còn có sữa chua…”