Chương 25
Phanh!!!
Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra không chút lưu tình. Kèm theo đó là giọng phụ nữ trung niên vô cùng hốt hoảng.
Con trai, nguy rồi, Tiểu Na... Nhưng người tới còn chưa nói hết câu thì đã nghẹn lại bởi cảnh tượng bên trong.
Mẹ Diệp há hốc miệng nhìn đứa con trai thủ thân như ngọc 25 năm trời của mình giờ đây quần áo xốc xệch, tóc tai bù xù cùng với một cô gái. Lời nói còn chưa hết, nuốt xuống không được mà nói ra cũng không xong.
Liễu Trúc Hàn cũng sững sờ vì một màn này, ai ngờ tới tự nhiên sẽ có người xông vào chứ, cô bây giờ lựa chọn hóa đá. Trong khi đôi bên còn bất động, Diệp Lam Phi là người tỉnh lại đầu tiên, nhanh chóng kéo chăn trùm lên người Liễu Trúc Hàn rồi sải bước thật nhanh tới cửa đẩy người mẹ đáng kính vẫn còn đang tình trạng bất động của mình ra ngoài.
Mẹ, trước tiên mẹ ra ngoài, chúng ta nói chuyện sau được không. Hình thức thì là câu hỏi nhưng thức chất lại là một câu khẳng định khiến người ta không thể nấn ná. Cho tới khi cánh cửa phòng đóng lại trước mắt, bà mới định thần lại nhưng cũng không kịp nữa. Người ta đã chẳng thèm để ý tới bà rồi.
Quay lại giường vẫn còn thấy người ngồi đó ngơ ngác, Diệp Lam Phi có một loại xúc động không nói nên lời, đưa tay muốn chạm vào người con gái mà mình ngày nhớ đêm mong trước mặt lại không ngờ bị cô thẳng thừng hất ra. Liễu Trúc Hàn lúc này đã hoàn hồn, rất nghiêm túc nhìn anh hỏi. Anh bây giờ là lại muốn làm gì?
Anh có chút buồn cười. Ngồi xuống mép giường, Diệp Lam Phi nhướng mày hỏi ngược lại.
Thế em thử nghĩ xem, bây giờ anh muốn gì? Làm cũng đã làm rồi, bây giờ em còn hỏi vậy hình như không kịp nữa thì phải. Hơn nữa tối qua cũng chẳng phải do anh chủ động.
Anh...anh... Liễu Trúc Hàn tức xì khói. Bây giờ là thế nào hả? Tại sao vừa nãy vẫn còn là con mèo nhỏ mà bây giờ lại biến thành cái bộ dáng lưu manh đánh chết cũng không sợ này rồi.
Cầm lấy ngón tay đang giơ ra của cô, Diệp Lam Phi thuận thế kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt. Xin lỗi. Giờ phút này anh cũng chỉ có thể noi vậy với cô, xin lỗi về những uất ức mà cô chịu, xin lỗi vì anh không bảo vệ cô thật tốt.
Im lặng. Liễu Trúc Hàn không muốn nói gì vào giờ phút này, cũng không có gì để nói cả. Cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi là được.
>>>>>>>>>>
Khi hai người đi xuống cũng đã là thời gian của 30 phút sau. Lúc này cả ba và mẹ Diệp đều ngồi trên sô pha trong phòng khách. Ba anh đang đọc báo, trước mặt là ly cà phê nghi ngút khói, có lẽ là vừa được pha xong. Có điều hình nhe ông chẳng mấy mặn mà với tờ báo này cho lắm. Tiếng bước chân vọng từ trên lâu xuống, không phải một mà là hai, vậy là vợ ông nói không sai, trong phòng con trai ông thực sự có một cô gái, hơn nữa đã qua đêm trong nhà họ tối qua. Bước chân càng lúc càng gần, khi chân Diệp Lam Phi rời khỏi bậc cuối của cầu thang cũng là lúc ông đặt tờ báo lên bàn, ngước mắt nhìn anh. Sau đó, toàn thân đều cứng đờ không nhúc nhích.
Mẹ Diệp thấy chồng như vậy cũng bỏ dở hoa quả đàn gọt ngẩng mặt lên nhìn, trong lòng còn nghĩ không phải cô gái đẹp tới nỗi làm lão già này bị mê hoặc rồi đó chứ. Già rồi mà còn háo sắc. Tò mò về cô gái ở trong phòng con trai bà cũng ngước lên nhìn, lúc này vì kinh ngạc tới ngây người hơn nữa còn bị con trai cản nên bà vẫn chưa nhìn rõ cô gái đó. Nhưng vừa nhìn tới phản ứng của bà cũng chẳng khá hơn là bao. Cô gái đi theo sau anh đó không phải đã qua đời rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây chứ.
Á... Bất ngờ khiến cho con dao gọt hoa quả cứa vào tay bà, máu từ chỗ đứt ứa ra, tuy không sâu nhưng cũng rất đau.
Bầu không khí ngưng trọng bị tiếng kêu phá vỡ, ba Diệp luống cuống tay chân không biết phải làm sao, miệng lẩm bẩm. Sao vậy, sao lại bất cẩn vậy, trời ạ... tay thì muốn chạm vào rồi lại không dám.
Liễu Trúc Hàn ngồi xổm trước mặt mẹ Diệp, cố định miếng băng keo trên vết thương cho bà rồi quay ra thu dọn đồ đạc. Hai người đàn ông ngồi trên ghế cứ ngồi nhìn nhau không nói gì, thành ra khi cô đóng hòm thuốc lại thì chỉ có thể ngượng ngập đứng trước mặt họ. Cũng may mẹ Diệp phát hiện ra kịp thời kêu cô ngồi xuống.
Cái này, con trai à, đây, con có thể giới thiệu chút không?
Diệp Lam Phi ngước mắt lên nhìn mẹ thong thả trả lời, bàn tay to của ang đưa sang nắm gọn tay cô.
Bố mẹ, hai người đều biết coi ấy, cần gì con phải nói nữa.
Liễu Trúc Hàn quy sang nhìn anh. Bố mẹ anh biết cô? Rồi lại quay sang nhìn hai người ngồi đối diện. Cô có thể khẳng định chắc chắn là mình không biết họ, cũng không có chút ấn tượng gì với họ cả. À, nếu có thì là bố anh, lúc trước đã từng nhìn thấy trong rừng, nhưng chỉ một lần đó thôi mà. Thấy cô khó hiểu, anh liền giải thích.
Lúc trước khi em hôn mê nằm trong bệnh viện họ có tới thăm ang. Mẹ anh cũng giúp chăm sóc em khi anh bận việc không tới được.
Con trai... Mẹ Diệp nhìn Diệp Lam Phi băn khoăn, không biết có nên nói ra hay không. Cái đó, không phải con bé...
Diệp Lam Phi nhìn mẹ khó hiểu.
Cô ấy làm sao?
Không phải nó đã chết rồi sao? Con cho dù có tưởng niệm thì cũng không thể tìm một thế thân để...
Mẹ... Diệp Lam Phi gắt lên. Con chưa từng nghĩ sec tìm một thế thân. Cô ấy là cô ấy, không ao có thể thay thế được.
Nhưng... Nhưng người ta đã chết rồi cơ mà, hôm diễn ra tang lễ bà cũng có mặt ở đó nữa. Bao nhiêu người chứng kiến như vậy...
Mẹ, nghe con giải thích có được không? Diệp Lam Phi day trán, chuyện này anh đúng là không nghĩ tới thật, bố mẹ anh cũng không biết cô không phải là người. Anh ngừng một lát sắp xếp lời giải thích hợp lý nhất rồi mới lên tiếng.
Cô ấy không có chết, chỉ là người nhà bí mật đưa đi chữa trị ở chỗ khác thôi. Dạo trước trong nhà cô ấy có biến cố nên phải giữ bí mật.
Ra vậy, thì ra là do trong nhà có chuyện, ba mẹ Diệp thở phào nhẹ nhõm, cũng may là con trai của họ không hòi đồ đến nỗi đi tìm thế thân của người ta , nếu không thì lại tự làm khổ mình khổ người rồi.
Vậy...chuyện mẹ muốn nói là gì thế? Anh phải mau chóng kéo sự chú ý của họ đi chỗ khác, không thể tiếp tục đề tài này được.
A... Mải suy nghĩ chuyện của con trai khiến mẹ Diệp quên bẵng mất việc mình muốn nói, bây giờ nhớ lại liền không khỏi hốt hoảng.
Tiểu Diệp, nguy rồi, tiểu Na nó phát điên rồi.
Phát điên!!!
Phát điên hả? Liễu Trúc Hàn không khỏi suy nghĩ, liệu có phải hôm qua cô đùa hơi quá trớn rồi không.
Đúng vậy, sáng nay mẹ cũng vừa mới biết, nhà bên đó gọi tới hỏi hôm qua nó ra ngoài có tới nhà ta không. Họ nói tối qua nó ra ngoài, còn nói sẽ không về, kết quả đến nửa đêm liền có điện thoại từ bệnh viện gọi tới nói nó bị thương ngất xỉu ở gần công viên được người phát hiện rồi đưa đi cấp cứu. Mẹ Diệp nói một hơi dài, sau đó lại cẩn thận suy xét lại xem mình có bỏ sót chỗ nào không rồi mới nhìn tới con trai. Mặc dù Diệp Lam Phi không thích Tề Na nhưng ấn tượng của bà với cô ta từ nhỏ rất tốt nên vẫn quan tâm, không làm con dâu cũng có thể là cháu gái mà.
Ừm.
Thế thôi sao? Con, con không có gì muốn nói nữa?
Mẹ. Diệp Lam Phi cau mày. Thế con còn phải nói gì nữa?
Con không thể quan tâm thêm chút sao? Dù gì thì.. aizzz...cho dù con không thích nó thì cũng nên... Mắt vô tình liếc tới Liễu Trúc Hàn , bà liền im lặng, người ta còn ngồi đây này, bà đúng là vô ý quá mà.
Dì à, thế...người ta có nói cô ấy bây giờ sao rồi không ? Cô thật tò mò nha, rốt cuộc người phụ nữ đó bị hù tới mức nào rồi.
À...nó... Thấp thỏm nhìn con trai, bà trả lời. Nhà bên đó nói từ khi tỉnh dậy nó cứ ôm đầu la hét, nói cái gì mà ' Quỷ, có quỷ...đừng giết tôi...tôi không muốn chết, cô chết rồi thì đừng tới tìm tôi nữa...', sau đó một lát lại kêu 'Đừng mà...các người đừng hút máu của tôi...cầu xin các người...
Cả Diệp Lam Phi và Liễu Trúc Hàn đều sững người. Câu đầu thì còn hiểu được, nhưng câu sau... Các người này rốt cuộc là ý gì? Không lẽ có Huyết tộc tác oai tác quái đi hút máu lung tung ở bên ngoài? Trong phút chốc, bọn họ đều không biết nói gì. Lúc này ba Diệp mới mở miệng.
Lam Phi, mặc dù con không thích Tề Na nhưng dù gì thì hai nhà chúng ta cũng là bên quen biết, hơn nữa dạo này con bé cũng hay tới tìm con, đối với việc này cũng không biết nhà bên đó sẽ nghĩ gì, trước mắt hai đứa cứ bớt chút thời gian cùng nhau đến thăm con bé đi. Vừa nói ông vừa nhìn tới bàn tay của con trai từ đầu đến cuôí vẫn không buông lỏng tay cô gái kia ra, con trai ông ông hiểu.
Vâng.
>>>>>>>>>>>>>>
Bệnh viện.
Đứng trước cửa bệnh viện nắm tay Liễu Trúc Hàn, Diệp Lam Phi không khỏi cảm khái. Một năm nay anh cắm rễ ở chỗ này, đến giờ đi một vòng lại tới đây thăm bệnh. Có duyên ghê.
Chờ chút...
Cửa thang máy đang đóng lại lần nữa mở ra, hai người vội vã bước vào vừa vặn ngẩng lên nhìn người đàn ông mặc áo blue đang đứng bên trong. Đôi bên sững ờ. Người đàn ông mắt mở to nhìn Liêu Trúc Hàn không chớp mắt. Đó là Đình Tuyên. Bất ngờ này khiến anh khó mà tiêu hóa được. Nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người kia, lại nhìn tới Liễu Trúc Hàn anh nhất thời không biết mở miệng sao.
Tối nay, 9 giờ, biệt thự trên sườn núi.
Tinh.
Cửa mở. Liễu Trúc Hàn nhìn Đình Tuyên, bỏ lại một câu rồi cùng Diệp Lam Phi rời đi. Biệt thự mà cô nói, dĩ nhiên chính là căn biệt thự bị họ biến thành bãi chiến trường lúc trước.
-------------------------------------------------------------------------------------
Á...
Tề Na ôm đầu sợ hãi nhìn hai người xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Tiếng hét của cô ta khiến Tề phu nhân đang đứng trước cửa phải giật mình. Quay đầu lại, bà nhìn thấy con gái mặt trắng dã cắt không còn giọt máu nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng ở cửa. Vội vàng chạy tới laih bị con gái đẩy ra.
Nhác thấy hai người bước vào phòng, Tề Na ngay lập tức lật chăn nhào xuống giường xông tới quỳ trước chân Liễu Trúc Hàn mà khóc lóc.
Đừng mà, tôi xin cô...cô đừng tới tìm tôi nữa...tôi sai rồi, là tôi sai, tôi không nên hại cô. Nhưng cô chết rồi...cô chết rồi thì hãy siêu thoát đi...đừng tới đòi mạng tôi mà...
Na Na, Na Na con làm sao vậy? Tề phu nhân thấy con gái như vậy thì không khỏi đau lòng, chạy tới muốn đỡ dậy. Con nói nhảm cái gì thế. Mau đứng lên đi, sàn nhà lạnh lắm. Mau...
Gạt tay mẹ ra, Tề Na lại bò tới phía trước một chút, cũng không để ý cái gì mà sàn nhà lạnh, nước mắt tèm lem trên mặt tiếp tục van xin.
Tôi sai rồi, tôi không nên bỏ ống thở của cô ra, tôi...tôi không nên tiêm thuốc làm tim ngừng đập cho cô...
Cô nói gì? Diệp Lam Phi túm lấy Tề Na, giờ phút này không biết gì cả, trong đầu chỉ lặp lại vài chữ 'bỏ ống thở' , 'tiêm thuốc làm tim ngừng đập'. Thì ra, thì ra là do cô ta làm, là do cô ta gây ra, nếu không Tiểu Hàn làm sao có thể xảy ra chuyện. Hóa ra tất cả đều là do cô ta nhúng tay vào.
Ở bên cạnh, Tề phu nhân cũng sững người vì lời nói của con gái. Liễu Trúc Hàn đứng đó, lạnh lùng nhìn cô ta, cô từ chối cho ý kiến.
Tại sao? Tại sao cô lại phải làm vậy? Tại sao lại muốn hại cô ấy? Hại anh suýt chút nữa mất đi người con gái anh yêu.
Ngước mắt nhìn Diệp Lam Phi, Tề Na ngửa đầu cười điên dại.
Tại sao ư? Còn không phải là vì anh. Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy. Em yêu anh nhiều như vậy. Bao năm qua dù không gặp mặt nhưng em vẫn luôn yêu anh, vẫn luôn từng ngày nhớ về anh. Vậy mà, anh đến liếc cũng không muốn liếc em một cái. Trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có cô ta, dù cô ta chỉ nằm bất động ở đó. Em hận anh...hận người phụ nữa này cướp mất anh, tình cảm mười mấy năm của em chẳng lẽ lại không bằng một xu với chút tình cảm ngắn ngủi đó sao.
Cô điên rồi.
Phải. Em điên rồi. Điên vì anh. Nên em giết cô ta. Cô ta chết rồi em cứ tưởng anh sẽ chú ý tới em. Nhưng tại sao, tại sao khi cô ta chết rồi anh vẫn không buông tay . Tại sao vẫn tưởng niệm cô ta. Tại sao?
Câu cuối này, Tề Na dùng hết hơi sức để mà hét, như muốn trút ra hết tất cả những uất ức của cuộc tình đơn phương này. Mà Tề phu nhân đã sớm run rẩy sụp xuống bên cạnh con gái. Bà thật ngờ, đứa con gái mình yêu thương chiều chuộng bấy lâu nay lại có thể nhẫn tâm làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy.
Liễu Trúc Hàn thu lại một màn này vào trong mắt. Nhìn Tề Na lần cuối, Liễu Trúc Hàn quả quyết xoay người rời khỏi. Một năm cô nằm trong bệnh viện, tuy không có cảm giác những ý thức vẫn luôn hoạt động, cô biết Diệp Lam Phi vẫn luôn bên cạnh cô. Lúc Tề Na ra tay hãm hại cô là lúc cô sắp bình phục trở lại, chỉ có điều không thể cử động nên chẳng làm gì được. Hôm nay nhìn cô ta như vậy, tuy coi là Huyết tộc vô tình nhưng cũng không khỏi chán nản không muốn làm gì nữa. Cô ta coi như cũng đáng thương, ôm chấp niệm với một mối tình vốn dĩ không tồn tại. Kết cục hôm nay cũng đã đủ để cô ta trả giá rồi.
Ngồi vào xe, Diệp Lam Phi đưa tay sang nắm chặt lấy tay cô. Nắm rất chặt, anh đang cố ổn định cảm xúc của mình. Cô lật tay lại nắm lên mu bàn tay anh, vỗ nhẹ.
Cái gì đã qua rồi thì để nó qua đi.
Nhưng...
Bây giờ cô ta đã đủ thảm rồi.
Xoay người cô ôm vào lòng, Diệp Lam Phi vùi mặt vào hõm cổ cô nói nhỏ. Thật xin lỗi.
Xin lỗi vì đã không thể chăm sóc tốt cho cô, xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô lúc cần thiết.
Chiếc BMW từ từ tiến vào cổng biệt thự. Bên trong đã có một chiếc Porsche đỗ ở đó. Đèn bên trong phòng khách đang mở, thấp thoáng bóng người.
Cùng Diệp Lam Phi tiến vào phòng khách, Liễu Trúc Hàn nhất thời sững sờ. Ngoài bọn Đình Tuyên ra thì trên ghế sô pha vẫn còn một người khác nữa. Khuôn mặt đó, đời này cô mãi mãi không thể quên được. Nhưng ông ta đã chết rồi, bị cô giết chết, làm sao còn có thể xuất hiện ở đây được. Mà người đó, khi nhìn thấy cô lại kích động đứng bật dậy, không phải là phẫn nộ, cũng không phải là căm giận, mà là sự vui mừng, xúc động. Cô bây giờ không biết nên phản ứng sao, chỉ có thể ngây ra đó.
Nhận ra sự khác thường của cô, Diệp Lam Phi nắm lấy tay cô kéo tới trước mặt người đó rồi nói.
Tiểu Hàn, đây là ông ngoại của em. Ông ấy còn sống, chỉ là đã bị Liễu Tần giam giữ, sau bày bọn Đình Tuyên đã tìm thấy và cứu ông ấy ra ngoài.
Ông...
Liễu Ngân Ninh nhìn tới đứa cháu gái đáng thương của mình, hốc mắt phiếm hồng. Đứa trẻ này đã chịu không ít khổ rồi.
Để ông xem, giống, thực sự rất giống...
Giống gì cơ?
Mẹ của con. Hai người rất giống nhau.
Nhắc đến mẹ, cô cúi đầu nói nhỏ.
Mẹ con...
Hazz...mẹ con đã qua đời lâu rồi. Tiểu Hàn, kì thực con chỉ cí một nửa là Huyết tộc thôi. Cha con là con người.
Cả đám đều kinh ngạc há hốc miệng. Còn Liễu Trúc Hàn lại nghĩ hai mẹ con cô thật giống nhau, đều yêu con người.
Được rồi, chuyện cũ đừng nhắc tới nữa. Chúng ta nói cái khác.
Nhắc đến cái khác Liễu Trúc Hàn chợt nhớ ra.
Phải rồi. Đình Tuyên, Tề Na là do các người dọa sao?
Ừ.
Tại sao?
Còn sao nữa. Ngọc Y bám lấy tay coi chen ngang. Ai bảo cô ta muốn hại chị chứ.
Bọn anh tìm thấy đoạn băng ghi lại cảnh cô ta vào phòng bệnh, cũng có đầy đủ chứng cứ chứng minh cô ta cố ý muốn giết hại em.
Bỏ đi, bây giờ cô ta đủ thảm rồi...
Úi giời, từ khi nào mà em trở nên lương thiện thế? Tiểu thư của tôi. Mạc Trúc không nhịn được mà cắt ngang.
Liễu Trúc Hàn chẳng thèm để ý tới anh mà quay qua nói chuyện với Đình Tuyên. Mạc Trúc ôm ngực cảm thán. Tổn thương...
Lần này con tỉnh dậy cảm thấy rất khác thường.
Sao vậy?
Cô lắc đầu.
Cũng không biết là làm sao . Chỉ là năng lực hình như ngày càng yếu dần.
Nghe tới đây, ông của cô liền nói. Qua đây.
Liễu Trúc Hàn nghe lời đi qua ngồi xuống cạnh ông, mà mấy người còn lại đã sớm căng thẳng chết được. Đúng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội. Liễu Ngân Ninh đưa tay đặt lên trán cô, một luông sáng xanh từ đầu ngón tay ông luồn vào trong đầu Liễu Trúc Hàn. Qua một lúc lâu vẫn chỉ thấy ông nhíu mày. Luồng ánh sáng biến mất, Liễu Ngân Ninh đã buông tay mà mi tâm vẫn chưa hề giãn ra, vẫn còn nhíu lại thành hình chữ xuyên.
Sao vậy ạ? Không chịu nổi bầu không khí trầm mặc, cũng là sốt ruột chết được, Diệp Lam Phi lên tiếng.
Tiểu Hàn, nếu một ngày... Liễu Ngân Ninh vẫn là ngập ngừng không biết có nên nói không.
Một ngày làm sao? Ông mau nói đi.
Nếu có một ngày con mất đi tất cả năng lực của một Huyết tộc, trở thành một con người bình thường thì sao?
Liễu Trúc Hàn nhìn Diệp Lam Phi , cô nở nụ cười với anh rồi quay sang nhìn ông ngoại.
Như vậy càng tốt chứ sao. Con có thể cùng anh ấy sống cuộc sống bình thường, cùng nhau già đi, cùng chết đi, cũng sẽ không phải chịu nỗi đau chia lìa, nhìn người mình yêu ra đi.
Liễu Ngân Ninh gật đầu.
Lúc trước con giết Liễu Tần đã bạo phát năng lực bị trói buộc nhiều năm trong người. Vì nó quá lớn mạnh nên phản ngược lại khiến con rơi vào hôn mê. Lần này con bị Tề Na hại chết, năng lực đó đã tiêu tốn hết vào việc hồi sinh cho con. Trong một lúc, toàn bộ năng lực đều tiêu hao khiến cơ thể con phát sinh dị biến. Con có một nửa là con người nên khi năng lực Huyết tộc suy yếu phần con người này đã lấn át huyết thống Huyết tộc. Đợi một thời gian nữa, con sẽ hoàn toàn trở thành người.
Cái gì! Ngọc Y kinh ngạc thốt lên. Không phải chứ. Ông, ông đừng đùa, làm sao có thể như vậy được.
Ta đang rất nghiêm túc.
Không ai nói gì thêm. Mọi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Chỉ có Diệp Lam Phi và Liễu Trúc Hàn hai người nhìn nhau cười.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên bờ biển, một cô gái mặc váy trắng đang mỉm cười dang tay đón gió biển. Cô ấy rất đẹp. Từ phía sau, một đôi tay vòng qua ôm lấy cô. Người đàn ông tỳ cằm lên đỉnh đầu cô mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc.
Đang nghĩ gì? Anh hỏi nhỏ.
Không có gì đặc biệt cả. Cô gái mỉm cười đôi tay áp lên tay của người đàn ông. Em đang nghĩ cuối cùng cũng đợi được đến ngày có thể chân chính cùng anh ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng anh tiếp nhận ánh mặt trời. Cuối cùng cũng có thể có được một chỗ đứng dưới ánh mặt trời. Một chỗ đứng độc nhất, cùng anh.
Hoàn.