Khẽ nhắm mắt, trong lòng không khỏi xót xa, Lam Phi không nghĩ tuổi thơ của cô lại đau buồn như vậy. Đang trầm tư ủ dột, tiếng nói của Giang Thần lại cất lên.
“ Ông ta bắt chúng tôi về đây, giam lỏng tôi trong căn phòng này, còn Tiểu Hàn thì bị đưa đi ngay sau đó, tôi không biết cô ấy thế nào, đã gặp phải những chuyện gì, liệu có bị ông ta tra tấn, hành hạ không? Đó là những tháng ngày khổ sở nhất trong cuộc đời tôi. Không phải bởi vì rơi vào trong tay bọn họ, mà là vì lo sợ cô ấy gặp nguy hiểm.” Tới đây, Giang Thần ngừng lại, một lát sau nghèn nghẹn kể tiếp, anh biết Giang Thần đang cố nén lại đau đớn trong lòng. Diệp Lam Phi nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta giống như thật mỏng manh tùy thời đều có thể tan đi theo không khí, như thể chỉ một giây sau thôi anh ta liền bật thốt lên mà khóc nức nở. “Hai ngày, hai ngày sau khi chúng tôi đến đây, buổi tối ngày thứ hai thì Tiểu Hàn đến tìm tôi. Cô ấy trông cực kì không ổn, sắc mặt tái nhợt, tuy trên người không có vết thương nào nhưng tôi biết chắc hẳn cô ấy khổ sở lắm. Nhưng ngày sau đó lại có người xuất hiện đem cô ấy đi. Sáng ngày hôm sau, lúc tôi đang định rời khỏi giường thì có người đến, tôi liền nhắm mắt giả vờ ngủ. Người đó đứng trước giường, một lúc sau mở miệng, tôi liền nhận ra đó là ông nàng, ông ta nhìn tôi rồi nói như tự lảm bẩm với một mình ông ta rằng 'chỉ tại mi ngu ngốc, yêu ai lại yêu Liêu Trúc Hàn, cho nên ta phải giết mi, cho dù có hay không vi phạm lời giao kèo đối với bọn người Sói chết dẫm ấy. Ngươi có trách liền trách con bé đó mệnh cách đặc biệt, sinh ra liền chính là người ngáng đường của ta, cho nên hai người các ngươi phải chết.' Sau khi ông ta ra khỏi phòng liền có ba người đi vào, họ cũng nhìn tôi một lát rồi lại thở dài ảo não. 'Xin lỗi. chúng tôi cũng không muốn hại anh, lại càng không muốn khiến Trúc Hàn đau khổ, nhưng đây là mệnh lệnh của trưởng tộc, nếu chống lại thì sẽ phải gánh trên đầu tội phản bội, bị toàn tộc phỉ nhổ.'
Diệp Lam Phi hơi ngạc nhiên:
“ Nói vậy thì không phải là Huyết tộc nào cũng độc ác.”
“ Phải. sau đó tôi nhận ra một điều, chỉ có ông ngoại của nàng cùng mổ số người thể hiện rõ ràng rằng mình luôn luôn nghe chỉ đạo ông ta ra thì những Huyết tộc còn lại đều rất tốt...” Giang Thần khẽ cười khổ. “...nhưng cho dù có tốt, cho dù không muốn thương tổn Tiểu Hàn thì bọn họ cũng không thể chống lại Liêu Ngân Ninh. Ba người đến đưa tôi đi là những tài năng trẻ của gia tộc cô ấy, còn là người chơi rất thân với cô ấy từ nhỏ tới lớn. Bọn họ đưa tôi tới sảnh chính của tòa lâu đài này, ở đó ngoài Liêu Ngân Ninh ngồi trên ghế thái sư ở trên cao ra, còn lại đều đứng hai bên sảnh. Ba người đó đưa tôi vào giữa sảnh. Ở đó, ánh mắt nuối tiếc có, xót thương có, khinh thường cũng có. Bọn họ muốn giết tôi, cho dù muốn hay không, bởi không một ai dám chống lại ông ta cả. Thời khắc khi tôi sắp trút hơi thở cuối cùng, dưới anh mắt xót thương của người trong sảnh, khi tôi đang thầm nói lời từ biệt với Tiểu Hàn thỉ cô ấy xông vào sảnh. Trên người bể bết máu, cổ tay cổ chân tím bầm. Ông ta...ông ta lại dám dùng xích sắt khóa chân tay cô ấy lại. Vì để thoát ra ngoài chắc chắn cô ấy đã làm mọi cách để tháo xích cho nên mới bị như vây. Tôi thấy trong mắt cô ấy hoàn toàn là tuyệt vọng, đau đớn, còn có phẫn nộ, và cả...nước mắt. Huyết tộc không hề có nước mắt nhưng rồi cô ấy lại rơi nước mắt vì tôi.” Giang Thần cúi đầu xuống, bả vai run run, bây giờ trong lòng anh rất khó chịu, Diệp Lam Phi đưa tay khẽ vỗ lên bả vai anh ta nhưng lại chỉ chụp vào khoảng không. Giang Thần ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười chua chát. “Không sao, cảm giác muốn khóc mà không khóc được thức khó chịu.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” Giang Thần nhếch môi “...sau đó Tiểu Hàn bị người đâm một nhát, tôi lúc đó đã không còn sức nếu không nhất định sẽ đỡ giúp cô ấy nhát dao đó, nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là người cầm dao lại chính là ông của nàng. Tôi biết ngày lúc đó, tâm của cô ấy đã triệt để tan nát, vỡ vụn. Cô ấy cười, cười như điên dại, vừa cười vừa khóc, tê tâm liệt phế, từng tiếng khóc đó cũng cứa vào tim tôi đau thấu tâm can. Cho đến chết, chúng tôi vẫn không thể nắm tay nhau. Ông ta độc ác, ông ta tàn nhẫn dù chỉ là nắm tay nhau trút hơi thở cuối cùng ông ta cũng muốn cản, sai người lôi chúng tôi cách xa nhau chỉ có thể nhìn đối phương nở nụ cười vĩnh biệt. Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Không thể bên nhau khi còn sống, đến chết nguyện như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, hóa Hồ Điệp bên nhau trọn kiếp.” Nói đến đôi tay siết chặt của Giang Thần dần thả lỏng, lắc đầu cười. “ Nhưng nào ngờ cô ấy lại thù dai, trước khi chết liền buông một câu khiến chúng tôi lỡ dở...”
Diệp Lam Phi nhìn Giang Thần, cố gắng không đụng chạm tới nỗi lòng của anh ta, hỏi:
“ Cô ấy đã nói gì?”
“ Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Liêu Ngân Ninh, oán hận buông lời cuối cùng. 'Tôi có chết cũng không tha các người, mối thù này tròn một trăm năm sau ngay tại nơi này tôi sẽ quay lại đòi từng món một.”
-----------------------------------Tôi là đường phân cách kí ức----------------------------------
Kí ức như dòng nước lũ ùa về. Ngày hôm đó có lẽ là ngày đau khổ nhất của hai người họ, cũng là ngày đáng sợ nhất của cả Huyết tộc.
…
…
…
Cánh cửa chính sảnh được mở ra, hai Huyết tộc đem Giang Thần đưa vào. Trên mặt họ, ngoài lạnh nhạt ra thì cũng chỉ có lạnh nhạt. Khắp sảnh chính của căn phòng, những người có địa vị hay được coi trọng trong tộc đều có mặt. Giang Thần nhìn bọn họ, thấy ánh mắt của bọn họ, rồi lại cúi đầu mỉm cười tự giễu. Anh để ý thấy có ba người hai nam một nữ đang nhìn mình, ánh mắt của họ là thương cảm, là xót xa, là bất lực, móng tay họ cắm chặt vào lòng bàn tay, bờ môi họ mím chặt lại như để kìm nén. Anh nghĩ, có lẽ họ không muốn anh chết, hay họ đối với Hàn thực sự tốt. Ít ra là thật lòng. Cao nhất của đại sảnh là chiếc ghế thái sư đặt chễm chệ ở đó có một người đàn ông luống tuổi đang ngồi. Anh biết người này, ông ta chính là người đã đến bắt anh và Hàn đi. Là ông ngoại của Hàn. Nhưng anh lại không thể hiểu được, rốt cục phải là kẻ như thế nào mới có thể làm ra loại hành động độc ác như vậy. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nó chỉ là động vật mà còn biết như vậy, huống chi ông ta còn có ý thức, tại sao lại có thể đối đãi với cháu gái mình lạnh nhạt như vậy, thậm chí là không muốn chừa lại bất kì đường lui nào cho cô.
Cuối cùng ông ta cũng mở miệng, cũng là lúc mạng sống của anh chấm dứt.
“ Chuẩn bị đi. Bắt đầu nghi lễ hiến tế.”
Ha. Bọn họ lại xem anh như vật hiến tế mà hành hình. Nhưng như vậy thì có làm sao, dù sao cuộc sống của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Không có Hàn bên cạnh cuộc đời này chẳng qua cũng chỉ là thoảng qua. Thầy tế trong tộc còn chập chừng, anh nghĩ ông ta cũng không muốn có kết cục như vậy, người ta đều nói Huyết tộc vô tình, ánh mắt của họ xanh biếc mà lạnh lẽo, như băng tuyết mùa đông, không hề phán ánh bất cứ thứ gì họ nghĩ, nhưng chính anh hôm nay đã thấy, những điều đó căn bản chỉ là bịa đặt, bởi anh có thể nhìn ra tâm tư của những người ở đây qua đôi mắt của họ. Trong cái nhìn chòng chọc của họ, anh thấy sự khinh bỉ, hoặc chua xót, tiếc thương cùng không nỡ. Còn trong mắt cô. Anh luôn thấy sự ấm áp và khát khao trong đó. Và bây giờ, qua đôi mắt, anh cũng có thể thấy được sự không đành lòng của người thầy tế. Ông ta không muốn làm, nhưng lại không dám phản kháng. Thầy tế cầm con dao bạc đặt trong khay gỗ lên rồi từ từ đi về phía anh, bước chân của ông ta ngập ngừng lại nặng nề, chậm chạp như muốn kéo dài một chút thời gian nữa cho anh. Giọng nói lạnh lùng của kẻ đầu tàu vang lên, phá tan tất cả những gì đang níu kéo:
“ Làm nhanh lên, nếu không sẽ lỡ giờ.”
“ Vâng.” Giọng người thầy tế run lên nghèn nghẹn, ông ta cầm dao đến đứng trước mắt anh, môi mấp máy hai từ xin lỗi, ánh mắt đau thương nhanh chóng vụt qua rồi biến mất, anh biết ông ấy không thể thể hiện ra ngoài được mà chỉ có thể lén lút biểu hiện với anh như vậy thôi.
Ông ta giơ cao con dao trên tay lên, vừa định đâm xuống thì cửa đại sảnh bật mở, bóng dáng nhỏ bé mà anh ngày đêm nhung nhớ xuất hiện ngay trước tầm mắt, trên người cô cơ man nào là vết thương, bê bết máu, mái tốc đen dài giờ cũng bết lại dính trên mặt, anh không biết đó là mồ hôi hay là chính máu của cô nữa. Hai cổ tay trầy xước, vết rách ngổn ngang, có lẽ cô đã cô gắng thoát khỏi sợi dây xích giam cầm mình. Liêu Trúc Hàn lao vào sảnh như một cơn gió, lao vào lòng anh không chút do dự kiêng dè mà ôm lấy anh. Liêu Ngân Ninh lạnh mặt, ông ta gào ầm lên:
“ Một lũ ăn hại, có mỗi một đứa con gái mà cũng không cầm giữ nổi, mau bắt nó lại.”
Đám người thấy vậy liền tiến lên tách hai người ra nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô quét khắp lượt đại sảnh thì không còn một ai dám tiến đến nữa. Trong mắt cô bây giờ chỉ còn oán hận. Trong một phút buông lỏng, cô liền đem cơ hội dâng cho người khác. Liêu Ngân Ninh như một cơn gió lao đến bên cạnh cô, đem mũi dao trên tay ông ta ghim thẳng vào trái tim cô không hề có một chút do dự, rồi lại từ tay thầy tế lấy đi con dao ông ta đang cầm đâm thật sâu vào trái tim Giang Thần, giống như hủy đi thứ tình yêu vốn mỏng manh của họ. Máu từ trong ngực tuôn ra, từ cổ họng trào ra khỏi miệng cô, thấm đẫm chiếc áo trắng. Cô ngã vật xuống đát, máu theo người chảy lan ra xung quanh, như một đóa tuyết liên nở rộ nơi lạnh lẽo không có tình thương. Có vài người mắt đã hoe đỏ, ba người thiếu niên trẻ kia móng tay đã cắm sâu vào bàn tay cả centimet, nước mắt đảo quanh tròng mắt họ, nhưng không rơi ra. Họ đang kiềm chế. Liêu Trúc Hàn mỉm cười với họ, một nụ cười vĩnh biệt. Cô nhìn Giang Thần người đầy máu trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi, cô khẽ hé môi nói lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã xuất hiện trong cuộc sống của anh, xin lỗi vì đã yêu anh, xin lỗi…vì đã khiến anh phải gánh chịu những thứ khắc nghiệt này. Nhưng đáp lại cô, anh chỉ nở một nụ cười mãn nguyện.
“ Chúng ta…có thể…chết cùng nhau…”
Hai người luôn hướng về nhau, hai trái tim cùng chung nhịp đập, yêu nhau, đến chết không chia lìa. Họ cố gắng gượng, dùng chút hơi tàn cuối cùng bò về phía đối phương, muốn nằm bên nhau, muốn nắm tay nhau trút hơi thở cuối cùng. Nhưng ngay cả ước nguyện nhỏ bé đó, con người lạnh lùng tàn nhẫn kia cũng không thành toàn cho họ.
“ Tách chúng nó ra.” Giọng nói đanh thép vang lên, dội vào lòng hai người, đau thấu tâm can. Mọi người do dự, không một ai tiến lên, họ sống đã không thể bên nhau rồi, chẳng lẽ chết cũng không thể để cho họ cam lòng.
“ Ta bảo tách chúng nó ra.”
Cuối cùng, người phụ nữ đứng bên cạnh ông ta không chịu nổi nữa mà lên tiếng. “ Cha à, đừng như vậy nữa, đẻ chúng nó toại nguyện đi.”
“ Bây giờ con còn dám cãi ta.” Nhìn hai bàn tay sắp sửa nắm lấy nhau, ông ta nổi điên gầm lên. “ TÁCH RA.”
Cuối cùng, họ cũng không có can đảm trái lời ông ta.
Cuối cùng, khi hai bàn tay đã nắm được lấy nhau thì lại bị tách rời.
Liêu Trúc Hàn nhếch môi cười mỉa mai, tiếng cười đó không chỉ giễu cợt mà còn là oán hận.