Min Jae bước vào cáp treo trước, Tae Sun đi theo sau, dường như cậu ta đang nói gì đó với hành khách và nhân viên, họ vỗ tay hưởng ứng và cổ vũ cho Tae Sun rất nhiệt tình....Chiếc cáp treo chuyển bánh mà chỉ có 2người....
- Sao những người còn lại không lên cáp treo? Sao chỉ có 2 chúng ta thế này?
- Ah...tôi nói với họ là tôi muốn tỏ tình với cậu....nên tôi muốn họ ành cho chúng ta chút không gian...
- Xì.....-Min Jae cười khẩy rồi quay mặt nhìn ra phía bên ngoài....
Cảm giác như đang bay giữa không trung vậy...Chỉ có những ngọn cây cao vút xào xạc, tiếng gió và dòng người nhỏ xíu dưới kia....
- Nhìn kìa....nhìn mọi người như đàn kiến ấy, nhỏ xíu....-Min Jae cười thích thú...
- Cậu vui thế ah?
- Oh...vui lắm......
Min Jae đột nhiên im lặng...gương mặt buồn lại xuất hiện....
- Hồi nhỏ tôi luôn ước ao được đi một mình trên chiếc cáp treo này....
- Sao lại đi một mình?
- Hồi nhỏ mỗi lần bố đánh mẹ, tôi đều rất sợ, tôi rất muốn khóc to lênnhưng lại phải cố kìm nó lại, nếu được đi cáp treo một mình tôi có thểkhóc thỏa thích mà không sợ ai biết...thời gian trôi qua rồi thì nướcmắt cúng khô lại, nên chẳng còn cái ao ước đó nữa....
- Thì bậy giờ cậu đang đi cáp treo đó thôi...
- Ngốc ạ, đâu phải là một mình...
- Thì cứ coi như tôi là không khí đi....
- Thôi đi...
Min Jae xùy một cái rồi lại quy về phía cửa sổ,.....đúng thật là lúc này cô bé rất muốn khóc, muốn khóc thật to lên để có thể vơi đi nỗi buồntrong lòng....nhưng Tae Sun đang đứng đó, đứng bên cạnh cô khiến côkhông đủ dũng cảm để khóc, cô không muốn bản thân lại mềm yếu một lầnnữa....
- Đây là lần đầu tiên tôi được đi cáp treo đấy...-Tae Sun nói bằng giọng trầm....
- Nói dối,...nhà cậu giàu như thế muốn đi lúc nào mà chẳng được....
- Mẹ tôi xảy ra chuyện lúc tôi còn quá nhỏ, ba thì không quan tâm đếntôi, những thứ tôi nhận được chỉ là một căn phòng đầy ắp đồ chơi và tựchơi một mình....Đã có lúc tôi thử vòi ba cho đi công viên chơi nhưngthứ mà tôi được nhân lại chỉ là một cái lắc đầu vô cảm...
- Thì giờ cậu cũng đang đi cáp treo đó thôi....
- Nhưng mà là đi một mình....-Tae Sun nói bằng giọng mỉa mai...
- Sao lại thế???? Thế tôi là không khí chắc?
- Gần như thế...cậu đi chơi với tôi mà đầu óc cậu để đi đâu ấy....
- Lúc nào???? Bao giờ???
- Thế cậu biết tôi hỏi cậu có vui không bao nhiêu lần không? Và cậu đã trả lời như nào không?
- ........................-Min Jae không nói được gì.....chỉ biết lảng ánh mắt đi chỗ khác...
- Tổng cộng là 24 lần...và cả 24 lần cậu đều trả lời ‘Oh, vui” mà không hề thắc mắc sao tôi lại hỏi nhiều lần như vậy.
- ...............Cô bé không nói gì....ánh mắt đảo ra phía cửa rồi lạinhìn xuống dưới...dường như cô đang cố tình che giấu đi cảm xúc củamình....
Không khí im lặng lại trở lại….chẳng ai nó với ai cậu nào…Tae Sun thìđang giận còn Min Jae thì vốn là người không thích giải thích nhiều…vàcứ như vậy cho đến khi cáp treo lên đến đỉnh của tháp Nam San…Tae Sunbước ra trước và tiến thẳng về phía trước…Min Jae chỉ biết nhìn theo cậu bạn mà không giám gọi, cô bé lẳng lặng đi theo đằng sau…Bóng Tae Sun xa dần, mọi thứ lại mờ dần đi…..
…………………………………………
“Nếu em…
Phải chịu đau đớn như thế này…
Em ước gì…
Ngay từ lúc đầu…
Sẽ không gặp anh…”
Min Jae
…………………………………
Không khí xung quanh dường như ấm hơn, mọi thứ đều vắng lặng, yên tĩnhhơn ở nhà…không còn tiếng ồn ào của khu chợ, của cửa hàng, cúng khôngphải là sàn đất lạnh lẽo của căn phòng chưa được trải đệm…Một hương oảihương nhẹ thoảng qua cánh mũi man mác dịu nhẹ….Mở mắt ra và cảm nhậnđược cơ thể rã rời, mệt nhọc, Min Jae nhìn xung quanh…một căn phòng được chang hoàng lộng lẫy như kiểu vua chúa, tát cả đều làm bằng gỗ, đếnngay cả chiếc giường cúng không phải bình thường…Trên ghế là ai đó đangngồi ngả đầu về phía sau…dụi dụi mắt, Min Jae cố gắng nheo mắt lại nhìnxem đó là ai….Tae Sun đang nằm đó với chiếc nhiệt kế trên tay……Cô bé nhẹ nhàng bước xuống giường…nhưng mới chỉ đi được 2 bước thì….Tae Sun cựamình tỉnh giấc….Min Jae nhanh như cắt…quay trở lại giường và nằm im nhưlúc ban đầu…
Tae Sun đến bên cạnh giường Min Jae, đưa chiếc cạp nhiệt độ vào tai cô bé….Đến lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm…
- May quá…hết sốt rồi…3 tiếng nữa là uống thuốc lần 2…
Cậu quay qua nhìn Min Jae,gương mặt nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi của côbé càng làm cho Tae Sun lo lắng hơn, dùng khăn ướt lau đi những giọt mồhôi ấy, Tae Sun phát hiện ra một điều….Mắt Min Jae rung lên nhẹ nhẹ, kểcả cách nằm cúng không được thoải mái như lúc trước….
- Tỉnh rồi thì dậy ăn chút gì đi rồi uống thuốc…
Min Jae mở mắt ra, gương mặt Tae Sun đang rất gần cô, một gương mặt đầylo lắng, đôi hàng mi hơi rung nhẹ, luôn lảng tránh cái nhìn của Min Jae, giọng nói cúng không còn hung hổ như lúc trước mà thay vào đó giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng hơn…
- Sao tôi lại ở đây?
- Còn hỏi được nữa sao?
- Sốt đến gần 40 độ mà vẫn còn chạy nhảy lung tung như thế được….Tôi cúng thấy làm lạ…Không có tôi bế cậu vào về đây và mời bác sĩ tới thì chắcgiờ này cậu còn ngủ ở tháp Nam San đó…
- Sao tôi lại bị sốt? Tôi đâu có làm gì đâu….
- Sốt cao quá nên không nhớ vì sao mình bị sốt hay đầu óc cậu có vấn đề thế? Do cậu bị nhiễm lạnh lâu ngày nên sinh bệnh thôi…
Min Jae ngồi dậy với lấy chiếc áo khoác….
- Đi đâu đây?
- Về nhà…
- Ăn chút cháo đi còn uống thuốc..xong rồi tôi đưa cậu về…
- Thôi khỏi…tôi tự về được…
Min Jae chậm châm tiến về phía cửa…bất giác bàn tay mạnh mẽ của Tae Sun đã giữ cô lại…
- Đừng đi…Cậu vẫn chưa khỏi bệnh đâu…
- Đừng lo, tôi sẽ không ngất lần nữa đâu…-Min Jae gỡ tay Tae Sun ra và tiếp tục tiến về phía trước…
- Joo Won tốt đến vậy sao?
Câu hỏi của Tae Sun khiến Min Jae khựng lại…nhưng chỉ vài giây sau cô bé lại tiếp tục bước…
- Đừng như vậy….Tôi có gì không tốt…
Min Jae dừng lại,….đầu óc bắt đầu quay cuồng…
- Không phải là cậu không có gì tốt….mà là tôi không tốt….Tôi cúng khônghiểu vì sao tôi lại như thế này….nhưng xin cậu cứ mặc kệ tôi….rồi mọichuyện cúng sẽ qua thôi…
- Cậu thích Joo Won đến thế sao?
- …….
- Trả lời tôi đi…..
- ….-Min Jae không trả lời, chỉ cúi đầu xuống…nước mắt lại rơi…rơi thành dòng trên má….
- Vậy thì cứ thích đi….Cậu hãy cứ dõi theo hắn…còn tôi…tôi sẽ dõi theo cậu….