Tiếng còi cấp cứu dồn dập lập tức đưa Joo Won vào bệnh viện....mọi thứ như đã được chuẩn bị từ trước...các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho JooWon...ngay cả ông quản gia già cũng đã có mặt ở đó...
- Bác Choi...mọi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao Joo Won lại như vậy? -Mion Jae nói bằng giọng hốt hoảng.
- Xin tiểu thư đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu...
- Không sao ư? Lúc nãy cháu đã nhìn thấy những viên thuốc....chúng lànhững viên thuốc giảm đau...trước đây Joo Won đã từng dùng chúng....Cậuấy nói với cháu là đã phẫu thuật thành công cơ mà...sao giờ vẫn phảidùng loại thuốc ấy?
- Đúng là cậu ấy đã phẫu thuật thành công nhưng người ta phát hiện ratrong dạ dày cậu ấy có một khối u...và nó đang phát triển rất nhanh...
- Không thể nào.....
- Tôi đã khuyên cậu ấy tiếp nhận xạ trị....nhưng cậu ấy nói cho cậu ấy một tháng gì đó....
Một tháng ư...?Đến lúc này Min Jae mới nghĩ lại những lời Joo Won nói...” hãy ở bên tôi nhé...chỉ một tháng thôi...”
Một tháng là quãng thời gian còn lại sao? Một tháng để yêu và đượcyêu...Min Jae không biết nên nói gì lúc này... vừa giận lại vừa hối hận về tất cả. có lẽ vì cô bé đã quá quan tâm đến cảm giác của bản thân màquên đi những người bạn quan trọng bên cạnh. Môt Tae Sun luôn lo lắngbảo vệ cho cô, một Joo Won ân cần dịu dàng luôn lắng nghe...vậy mà giờđây tất cả đều đang dần dần rời xa cô bé.
- Bác Choi...bác nói dối cháu đúng không...Joo Won sẽ không sao đâu...chỉ cần cậu ấy phẫu thuật là sẽ không sao đâu mà...đúng không bác....
- Có lẽ vì cậu chủ không muốn cô quá lo lắng nên đã không nói cho côbiết....sau khi phẫu thuật để điều trị chứng biếng ăn thành công...cậuấy được chuẩn đoán là ung thư dạ dày.. tôi đã khuyên cậu ấy ở lại Mĩ đểđiều trị nhưng cậu ấy nói nhất định phải trở về Hàn Quốc vì có việc quan trọng phải làm...Khi về nước chúng tôi đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhấtđể tiến hành điều trị cho cậu ấy...Lúc đầu thì cậu ấy có vẻ như đã đồng ý sẽ tiếp nhận xạ trị nhưng...không hiểu sao vài ngày sau đó lạikhác...cậu ấy nói rằng không muốn xuất hiện trước mặt mọi người với bộdạng của một bệnh nhân sắp chết...Tôi biết rằng việc xạ trị bằng hóa học đó rất đau đớn, nhưng sống được ngày nào hay ngày ấy...cậu ấy cứ nhưvậy thì tôi biết ăn nói thế nào với ông bà nhà dưới suối vàng...
Nhìn qua ô cửa sổ phòng cấp cứu...Joo Won đang dần tỉnh lại...
.............
..............
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ cho Joo WOn tỉnh lại. Lúc này đã quámuộn để trở về nhà...Chắc chắn mẹ sẽ rất lo lắng, mở chiếc điện thoại ra toan ddinnhj gọi cho mẹ...Hình nền điện thoại vẫn là tấm ảnh ấy, tấmảnh Tae Sun chụp trong lúc đi tiếp thị..và cũng chính cậu là người đãcài làm màn hình nền trên điện thoại của cô bé. Nhấn phím 1...là số củaTae sun..cũng là do cậu cài đặt như vậy,cô bé nhắm mắt phớt qua sốấy...Nhấn qua phím 2, tiếng chuông dồn dập càng làm lòng cô bé nặngtrĩu....
- Alô...-Giọng nói nhẹ nhàng ấy khiến cô bé ngạc nhiên và không khỏi bối rối....
- .................
- Alô.....-Lần thứ 2 giọng nói đó vang lên...Min Jae không biết nói gìhơn, toàn thân cô bé cứng đơ tê cứng.. Đã bao lâu rồi nhỉ...đã bao lâucô bé không được nghe giọng nói đó một cách rõ rệt và khỏe mạnh nhưthế....
- ............
- ....Min Jae ah....sao không nói gì.....
Min Jae giật mình cúp máy khi giọng nói của bác sĩ vang lên.
- Đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu phải phẫu thuật ngay....
Tại ông bác sĩ đóhay tại MIn Jae cúp máy qua chậm để rồi Tae Sun đã nghe thấy những gì cần nghe...Chiếc điện thoại đổ chuông lần 2..là TaeSun...lần 3 vẫn là Tae Sun. Cô bé nhìn như thôi miên vào chiếc điệnthoại, cái têm “ Sun (trái tim)” hiện lên nhấp nháy lien tục trong điệnthoại...đó cũng chính là Sun đã viết...cậu đã làm tất cả vì muốn làngười quan trong nhất với cô bé...
Cuối cùng thì Joo Won cũng đã tỉnh lại, cậu đang trao đổi điều gì đó với bác sĩ phụ trách.Điện thoại đã thôi không reo nữa, nhưng giọng nói ấmáp và quen thuộc đó vẫn đang văng vẳng bên tai cô bé...tiếng nói cànglúc càng gần và rõ rệt...
- Thư ký Kim, hãy điều tra cho tôi số bệnh nhân nhập viện của tất cả các bệnh viện trong thành phố của ngày hôm nay, nhanh nhé.
Theo tiếng của giọng nói ấy Min Jae hướng mắt về phía ngã rẽ ở cuối hành lang...và trong cái khoảng thời gian mắt chạm mắt ấy trái tim của haingười lại đập mạnh hơn bao giờ hết. Sự lo lắng cũng như nỗi nhớ nhungđều đang biểu hiện rõ qua ánh mắt....
Tae Sun đang đứng ở cuối phái hành lang kia, nơi mà Min Jae đang hướngmắt tới...trên tay cậu là chiếc điện thoại. Cậu tiến lại gần phía MinJae...
- Thế này là thế nào? Sao cậu lại ở đây? Sao lại không bắt máy? Cậu cóbiết là tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại không hả?
Sự tức giận của Tae Sun càng khiến Min Jae lo sợ hơn...Tae Sun vẫn mặcnguyên bộ đồ bệnh nhân mà chạy đi tìm Min Jae, trên trán vẫn còn miếngbăng màu trắng...hơi thở gấp gáp và ánh mắt lo lắng sợ sệt ấy....càngkhiến cô bé muốn ôm lấy cậu, muốn thỏa nỗi nhớ nhung...và cái thứ cảmsúc vẫn đang rừng rực dâng trào lên trong lòng cô bé...
- Cậu tới đây làm gì?-Min Jae hỏi bằng giọng lạnh lùng...
- Cậu còn hỏi tôi nữa à? Cậu gọi điện cho tôi rồi không nói năng gì...lại còn tiếng cấp cứu ở bệnh viện nữa....
- Chảng phải cậu đang trong bệnh viện sao? Chưa khỏi hẳn vết thương màchạy đi lung tung, nhỡ mẹ cậu hay bọn du côn biết được thì sao? Mau vềđi...
- Cậu nói tôi không lo sao được khi tỉnh dậy không thấy cậu? Cậu nói tôikhông lo sao được khi gần nửa tháng trời không một cuộc điện thoại,không mọt lời hỏi han? Cậu nói tôi không lo sao được khi cậu gọi điện mà không nói gì...Cậu biết thừa rằng tôi quá hiểu cậu mà....thử hỏi tôikhông lo sao được?
- Vậy thì từ giờ cậu không cần phải lo cho tôi nữa...Tôi sống rất tốt...tôi chỉ tới đây vì Joo Won cần kiểm tra lại sức khỏe...
- Vậy là....cậu đi cùng Joo Won sao?
- Đúng...vốn định gọi cho mẹ nhưng lại ấn nhầm phím nên gọi cho cậu....
- Là vậy sao? -Đôi mắt buồn lại suất hiện trên gương mặt của cậu....đôimắt buồn như khi mất đi một thứ quan trọng...Đọng tròng mắt nhìn xuốngrồi lại nhìn lên gương mặt cô bé....như một lời trách móc cũng như mộtsự cam chịu chúc phúc cho cô....
Lúc này đây, cô bé chỉ muốn thoát nhanh ra khỏi nơi này...thoát nhanh ra khỏi cái bầu không khi chẳng thể đi đến đâu này....và đúng như vậy,người có thể đưa cô bé đi..Joo WOn từ trong phòng bước ra và ngỡ ngàngkhi thấy cảnh tượng trước mắt....
- Có chuyện gì vậy? Tae Sun...sao cậu lại ở đây?
Tae Sun không trả lời, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Min Jae.
- Cậu xong rồi ah? -Min Jae tiếng lại gần phía Joo Won và không quên khoác tay cậu.
- Mình đi thôi.-Min Jae kéo tay Joo Won...
Cô bé lặng lẽ kéo Joo WOn bước ngang qua Tae Sun...từ giây phút đó..tất cả đã thật sự chấm dứt.