Một Cho Tất Cả

Chương 50: Chương 50: Lời chưa nói…..




Bóng đêm bao chùm mọi thứ…..chỉ còn nghe thấy tiếng bíp bíp từ máy điện tâmđồ….ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, Min Jae ngồi yên lặng ngắm Tae Sun đang say ngủ….đây là lần đầu tiên cô bé ngắm nhìn Tae Sun lâu nhưvậy…Đôi mắt nhắm chặt dươi hàng mi dài và rậm…đôi môi cũng đẹp và rõnét….Nước mắt tự tuôn ra…nó lăm dài theo nhịp thở đều đều của Tae Sun…..

- Tae Sun ah….tạm biệt nhé…

……………………….

Khép cánh cửa phòng bệnh lại, cho đến khi bóng Tae Sun chỉ còn lại một vạch nhỏ theo đường kẻ của khe cửa…..

Giờ đây cô bé nên khóc hay nên mừng cho Tae Sun đây? Tất cả những lời bà Jin nói đều đúng…cách tốt nhất là cô bé không nên gặp Tae Sun…nhưng sao khóe miệng cười mà nước mắt lại rơi như vậy….hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên má….cảm giác khiệt sự và hụt hẫng đến tột cùng….ngồixuống ghế,Min Jae khóc như một đứa nhỏ…..Một thứ tình cảm chưa bắt đầuđã phải kết thúc như vậy….một lời cảm ơn, một lời xin lỗi muốn nói cũngchưa thể mở lời….một cái nhìn, một nụ cười…một cái ôm tạm biệt hay đơngiản chỉ là một cái bắt tay….tất cả sẽ dần được chôn vùi ngay lúcnày….để mọi thứ trở về vạch khởi đầu….

- Không sao chứ….?- Joo Won đã đứng bên cạnh cô bé từ lúc nào….cậu chỉkhẽ đưa chiếc khăn tay cho Min Jae, mọi động tác đều lặng lẽ…..

- Oh….xin lỗi nhé…

- Sao lại xin lỗi….

- Vì đã để cậu thấy cảnh này…

- Tae Sun…..cậu ta….chưa tỉnh sao?

- Chưa…

- Cậu không sao thật chứ…những lời mẹ Sun nói…..

- Cậu nghe thấy hết rồi ah?

- Có thật là…sẽ không gặp Tae Sun nữa không?

- Chỉ còn cách đó….

- Không sao chứ?

- Đừng có hỏi tôi không sao nhiều như thế…tôi có thể không sao ư? Tôi còn chưa thể nói xin lỗi, cũng chưa cảm ơn cậu ấy…và…còn chưa nói với cậuấy rằng tôi thích cậu ấy nữa….

Joo Won xoa đầu Min Jae….cậu không biết làm gì cho cô bé lúc này…. cậuđã bỏ lỡ quá nhiều thứ, kể cả Min Jae. Giờ đây cậu không còn lý do gì để níu giữ cô bé lại…

- Chẳng phải còn có tôi sao….cậu cứ khóc đi….đừng lo….tôi sẽ ở bên cậu….

- Cậu nói thì hay lắm…lúc tôi cầu xin cậu thì cậu đã làm gì? Nếu lúc đócậu tiếp nhận tình cảm của tôi…giờ đây Tae Sun đã không như vậy….Cậu cótư cách gì mà an ủi tôi chứ…tất cả là tại cậu.Tại sao tôi lại thích cậuđầu tiên mà không phải là Tae Sun….Tại sao các người lại biến cuộc đờitôi thành như vậy? Tại sao lại khiến tôi phải khóc nhiều như vậy?

Min Jae nắm lấy vạt áo Joo Won rồi cứ vịn vào đó để khóc….còn Joo Won chỉ biết đứng đó….

- Xin lỗi cậu Min Jae….xin lỗi cậu…

- Xin lỗi thì ích gì….tôi đã thích Tae Sun mất rồi…cậu bảo tôi phải làmsao đây? Làm sao để quên cậu ấy? Làm sao để cậu ấy biến mất khỏi tráitim tôi đây?

Tae Sun mở mắt ra…mọi thứ xung quanh mờ ảo rồi đàn hiện lên rõ rệt…

- Con tỉnh rồi ah….

- Mẹ ah….

- Đừng cử động mạnh, con đã hôn mê 3 ngày rồi đấy….

Như sực nhớ ra điều gì đó, Tae Sun vội bật dậy….

- Min Jae…Min Jae sao rồi….con phải đi tìm cậu ấy….

- Sun ah…-Bà Jin dữ cậu con trai lại…

- Min Jae không sao chứ mẹ?

- Con bé ổn cả…không bị hề hấn gì cả….

Tae Sun thở phào nhẹ nhõm…

- May quá……nhưng phải gọi điện cho chắc ăn….điện thoại của con đâu rồi???

- Mẹ vất đi rồi….

- Sao lại thế?-Tae Sun tròn mắt nhìn bà Jin

- Để con không thể liên lạc với Min Jae được…

- Mẹ ah….

- Mẹ xin con đó Sun…đừng gặp Min Jae nữa….sẽ tốt hơn cho cả con và cô bé….

- Con không tin….con sẽ bảo vệ được cô ấy…

- Con xem thân con giờ còn đứng không được…còn đòi bảo vệ ai…Là chính Min Jae nói với mẹ là sẽ không gặp con nữa….vì vậy con không phải lo…

- Con không tin…con phải nghe trục tiếp cậu ấy nói…con không tin.

- Dù con tin hay không tin mẹ cũng không muốn con gặp con bé đó nữa….Sunah…mẹ chỉ có mình con là con thôi…con có mệnh hệ gì mẹ biết phải làmsao???

Bà ôm Tae Sun vào lòng….lúc này cậu đã bớt nôn nóng hơn…nhớ lại mọichuyện và sực nhớ đến lý do cuối cùng mà cậu gặp Min Jae…đúng cậu gặp cô bé là để nói lời tạm biệt…để cô bé trở lại với Joo Won….Xa nhau cũng là một điều tốt…xa nhau rồi Min Jae sẽ không còn bị nguy hiểm…xa nhau rồiTae Sun sẽ không còn phải mệ mỏi…xa nhau rồi Min Jae sẽ có được hạnhphúc…vậy vì sao lại không xa nhau….cứ nghĩ như vậy Tae Sun quay trở lạigiường….vết thương vẫn đang gào lên đau đớn…..thứ mà cậu nên quan tâmnhất lúc này là sức khỏe của mình….đợi khi cậu khỏe lại, mọi việc sẽ trở về điểm xuất phát..điểm xuất phát nơi không có Min Jae….

- Min Jae ah….tạm biệt nhé…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.