Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue

Chương 15: Chương 15: Phiên ngoại 2, Tác giả kéo hệ liệt nam phụ chi nhất -- Tình yêu lãng mạn đầy cố sự của nam hai và nam ba (nôn)




Ở đây cp chính là nam 3 x nam 2, nên xưng hô sẽ thay bằng hắn - cậu.

Nam hai quân, tuy rằng trong phần chính văn hình tượng của cậu bị tạo thành một thiếu niên bất lương mang trong người căn bệnh phản nghịch SARS -- tức là so với hình tượng một nam hai vương tử tao nhã, là tình nhân hoàn mỹ kia cách nhau rất là xa, nhưng kỳ thực cậu là một người vô cùng nhị*. Nhị đến ngây thơ. Bằng không cũng sẽ không bởi vì bị nữ chính đánh mấy lần rồi tứ chi tiếp xúc mấy lần lại quang minh chính đại xử lý đống thức ăn do nữ chính làm ra mấy lần, liền sinh ra tình cảm vượt quá mức hảo cảm của tình bạn đối với nữ chính. Nói một cách đơn giản, cậu là một người vô cùng đơn thuần. Bản chất của những người rất nhị rất đơn thuần đều không xấu, nam hai cũng vậy -- cậu rất manh (moe), vì vậy các người không thể cố gắng nhét nữ chính đã bị hắc hóa cho cậu ấy được.

*Nhị = ngốc.

Cho nên, nếu nam hai thiếu thông minh như thế mà lại thành couple với nữ chính, tác giả hơi hơi cảm thấy khá là đáng tiếc. Mà quét khắp toàn văn, thoạt nhìn thì không còn người qua đương nào khác, cũng chỉ có mỗi nam ba còn sót lại, cho nên cái phiên ngoại này, chính là nói về cố sự tình yêu của nam hai quân và bạn học nam ba. ( nghe thế nào cũng thấy có chút không đúng?)

Đại danh của nam hai quân gọi là Viêm Dạ, nghe thì có chút hơi ( đâu chỉ) nhị, vô cùng phù hợp với khởi đầu Mary Sue đã đặt ra. Bối cảnh của gia tộc Viêm Dạ cũng ngang bằng với nam chính quân Âu Dương gia, nếu không thì khởi đầu được đặt ra cũng sẽ không trở thành đối thủ mạnh mẽ của nam chính quân. Chỉ có điều phương thức giáo dục của hai nhà vô cùng khác nhau --

Nam chính quân từ nhỏ đã bắt đầu tiếp thu các loại giáo dục kỳ ba, đến nỗi lúc hắn được năm tuổi đã biết được cái gì gọi là lượng tử lực học, bảy tuổi cũng đã có thể đại diện người trong gia tộc đi bàn chuyện làm ăn, khi 16 tuổi, chính thức trở thành một người có thể nắm giữ được mạch máu kinh tế toàn cầu. Mấy người chớ nhìn hắn mỗi ngày đều vùi đầu ở văn phòng hội học sinh mà hiểu lầm, kỳ thực không phải hắn đang xử lý công việc của trường học, mà là đang nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu! Đến nỗi tại sao hắn còn ngồi ngốc ở trường học, đại khái là vì để cho bản thân có vẻ điệu thấp một ít, không giống như thiên tài một chút? = = Nhưng thật ra là bởi vì trường học có tiểu chính thái* đi, Tô Nghiêu phun tào nói.

*小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ

Mà nam hai quân mang ra so sánh với nam chính quân, quả thực là khác nhau một trời một vực!

Gia đình của nam hai quân khó khăn lắm mới sinh được con trai, hơn nữa còn là một đứa duy nhất, thế là từ nhỏ đã được sủng các loại yêu các loại, muốn cái gì cho cái đấy, ngày ngày trải qua so với Hoàng Đế còn thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà trong xương thiếu niên này có máu phản nghịch, cũng không giống như Tô Nghiêu biến thành một con mễ trùng, thậm chí là do cậu quá thuận buồm xuôi gió mới sinh ra tâm lý phản nghịch -- cho nên tại thời điểm gặp phải nữ chính, cứ như vậy không cẩn thận mà tiến vào trong bể ái tình duy trì trạng thái một chân ướt một chân ráo.

Mà nam ba quân là em họ của nam chính quân, của cải hơi hơi không sánh được với nam chính quân một chút, người hơi hơi không khốc soái bằng nam chính quân một chút, năng lực cũng hơi hơi không cường như nam chính quân một chút... Nói chung mọi phương diện đều hơi hơi yếu hơn nam chính quân một chút -- tại lúc khởi đầu trong mắt vai nữ chính là như vậy -- nhưng so với người bình thường mà nói, thì cũng đủ làm cho người ta hít khói. Mà mang nam ba quân đi so sánh với nam hai quân, tương tự cũng quăng cậu không biết mấy con phố lớn. Nếu mà miễn cưỡng so sánh hai người có điểm bằng nhau, đại khái chính là cùng có một cái tên khốc huyễn đi.

Nói nhiều như vậy cũng nên tiến vào vấn đề chính rồi --

Nam hai quân cùng bạn học nam ba chính thức gặp gỡ, cũng giống như các tình tiết cẩu huyết thường gặp trong đống tiểu thuyết tình cảm kia, lãng mạn giống như cảnh tượng trong những bức tranh châm biếm thiếu nữ -- tuy rằng kỳ thực lúc trước bọn họ cũng từng nghe thấy tên đối phương.

Ngày đó bạn học nam ba Nam Cung Vũ trước sau như một bị nam chính quân nghiền ép, lại thêm vào tiểu đệ thủ hạ làm việc không đạt theo yêu cầu của y, cho nên lúc đó Nam Cung Vũ, tính khí hơi có chút táo bạo.

Tâm tình có chút buồn bực, y cứ như vậy mà buồn bực đi dạo vào rừng cây nhỏ của trường, dự định hít thở không khí tươi mát một chút, tạm thời để cho thiên nhiên đến chữa tâm lý bị tổn thương của mình.

Bất quá vẫn cứ có chút buồn phiền.

Thế là Nam Cung Vũ nhìn thấy cái thân cây bên cạnh này không tệ, dự định dùng nó phát tiết một chút, sau đó liền một cước đạp lên nó -- trong lòng cái cây đầy vô tội mà rơi lệ, cậu không thể bởi vì trường học là của anh họ cậu mà tự tiện phá hoại của công.

Qua phiên ngoại 1 chúng ta đã được biết bạn học Nam Cung Vũ từ khi “tàn phai sớm” đã được nhận lấy chèn ép các loại từ anh họ nam chính quân của mình, cho nên năng lực chịu đòn rất mạnh, đồng thời năng lực đánh đấm cũng rất không tồi, cho nên một đạp này, cái thân cây đại thụ thoạt nhìn sắp xỉ được trăm tuổi tàn nhẫn mà lay động một cái, mà cái lay động này, liền có “Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống” -- nam hai quân từ trên trời giáng xuống -- lúc trước cậu trốn học leo lên cây ngủ.

Chưa cân nhắc đến trọng lực thì những vấn đề về y học như gãy xương hay gì đó sẽ có xác xuất rất lớn, nam hai quân lúc đó chính là quay mặt về phía Nam Cung Vũ mà đập tới, sau đó nghe thấy âm thanh miệng đối miệng xếp chồng lên nhau.

Lịch sử sẽ nhớ kỹ giây phút này, đây không chỉ là lần đầu tiên nam hai nam ba tiếp xúc chính diện, mà còn đem nụ hôn đầu tiên trao cho đối phương, hơn nữa còn là bên trong thế giới của tiểu thuyết Mary Sue đầy tầm thường này nữa!

Sau đó thì, nam hai quân nằm trên người bạn học nam ba, miệng đối miệng, hình ảnh bị cưỡng chế mà dừng lại khoảng 10s, sau đó lại cho chạy tiếp, hai người nhanh chóng tách ra, vừa lau miệng vừa trừng nhau, theo một trình độ nào đó có thể nói là đặc biệt hiểu ngầm.

Cuối cùng hai người đều không nói gì, yên lặng ở trong lòng như radar nhìn đối phương mà quét lên quét xuống, lại dùng sức mà trừng mắt liếc đối phương một cái, sau đó rời đi. Nhìn đi, hai người như vậy không phải là rất xứng đôi sao?!

Nhưng mà sau đó mấy ngày, bởi vì công việc bận rộn, vốn là ở trong lòng hai người đã phát thệ phải cố gắng cho đối phương color see see*, lại đồng dạng ăn ý cùng nhau tạm thời quên mất chuyện này. Nam Cung Vũ tiếp tục vội vàng làm tiểu đệ sai vặt cho nam chính quân, Viêm Dạ thì lại vội vàng truy nữ chính.

*Color see see: trích từ “”KEEP CALM AND GIVE THEM COLOR SEE SEE”, nghĩa là “Cho bọn họ ít màu sắc để xem rõ một chút. “ Đây là một câu tiêu ngữ mang tính “hài hước” của cổ động người TQ, khi đội TQ đấu với đội Triều Tiên. (Trích baike)

Sau đó tiến đến kỳ thi.

Bạn học nam ba là học bá*, cho nên khảo thí cái gì đó hoàn toàn việc nhỏ như con thỏ. Thế nhưng nam hai quân lại là một người bất chiết bất khấu học tra.

*Học bá: học giỏi đến bá đạo, giỏi như thánh, bá trong bá đạo.

*Học tra: Không phải là ngu, mà dạng như học mãi không thông.

*Bất chiết bất khẩu: không bị bẻ cong, không bị sứt mẻ.

Dùng tất cả học tra mà nói, chỉ cần tôi nỗ lực khẳng định không có vấn đề -- mà vấn đề ở đây chính là cậu không nỗ lực -- một ngày trước khi thi còn tự tìm đường chết mà đi chơi game, cho nên tình hình có chút hơi khẩn cấp.

Phải làm như thế nào đây? Nam hai quân đã mua được giáo viên sắp xếp phòng thi, thuận lợi xếp mình vào đệ nhất lớp học đồng thời còn ngồi bên cạnh bạn học nam ba -- thật ra chỗ ngồi chỉ là sắp xếp một cách tùy tiện mà thôi.

Bọn họ nghênh đón lần gặp mặt thứ hai.

Lúc đó hai người nhìn thấy đối phương đều rất sững sờ, suy nghĩ của bạn học nam ba là: Bám dai như đỉa. Còn nam hai quân lại là: Mẹ nó, cư nhiên là hắn!

Thế nhưng cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu, không có thời gian để cho một đôi hai số mệnh này ôn chuyện, mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Học bá không hổ là học bá, lớp đệ nhất không hổ là lớp đệ nhất. Viêm Dạ nhìn Nam Cung Vũ ở trên bài thi múa bút thành văn, không khỏi thán phục, viết thật nhanh, không phải là đã biết trước đáp án đó chứ?

Sau đó ở bên trong trạng thái giật mình của nam hai quân, Nam Cung Vũ hoàn thành xong bài thi, nộp bài rời đi. Có lúc, học bá chính là tiêu sái như vậy.

Nam hai quân:... Tôi còn không nhìn được dù chỉ một chữ đây

Ván đầu tiên, nam hai quân bại.

Sau đó là thi môn thứ hai, vừa mới bắt đầu nam hai quân đã hăng máu như gà đá -- lần này tuyệt đối phải chép cho xong!

Bất quá công lực liếc trộm của cậu không quá khả quan, Nam Cung Vũ rất nhanh đã phát hiện ra có người đang coi trộm hắn, xác thực mà nói, là coi trộm bài thi của hắn.

Bình thường học bá kiêu ngạo nhất là thành tích của bản thân mình, tất nhiên là biết có rất nhiều người mơ ước được xem đáp án trên bài thi của họ. Bình thường cho xem một chút cũng không có vấn đề gì cả, bất quá bây giờ người ngồi bên cạnh xem trộm lại là thằng ngu này, đột nhiên không muốn cho cậu ăn cắp. Thế là Nam Cung Vũ một bên làm bài, một bên dùng thân thể chặn bài thi lại, nam hai quân ván thứ hai vừa bắt đầu đã thất bại.

Sau đó thi các môn khác cũng giống như trên.

Thế là một cách tự nhiên, nam hai quân thi không được tốt, vị trí đếm ngược. Bất quá cũng không phải là không thể cứu chữa mà xếp ở hạng nhất từ dưới đếm lên.

Xếp hạng thi cử rất nhanh đã ra kết quả treo lên bảng.

Nam Cung Vũ căn bản không chú ý mấy thứ này, bởi vì hắn vô cùng tự tin vào năng lực cùng vị trí xếp hạng thành tích của hắn, cho nên căn bản rất khinh thường hành động bủa vây lại bảng xếp hạng của đám người kia -- mỗi lần hắn đều có thể quăng người thứ hai đến mấy chục điểm. Bất quá lần này, có việc nên đi ngang qua, hắn không cẩn thận liếc mắt nhìn vào đám người, từ đây thấy được nam hai quân. Bước chân chợt ngừng lại.

Viêm Dạ lúc này đang an ủi bạn học nữ chính, bởi vì sau cuộc thi cuối học kỳ hai lần trước nữ chính còn tự mình xin chuyển đến ban A, thế nhưng lần này trong kỳ thi chỉ xếp thứ hai mươi chín!

Nữ chính thoạt nhìn như cực kì đau lòng, thế là nam hai quân liền dũng cảm đứng ra đi an ủi nữ chính -- dùng thứ tự đếm ngược của cậu đi an ủi. Còn... Thật là một người con trai tốt ha.

Nam Cung Vũ liếc nhìn Viêm Dạ sau đó thuận tiện liếc nhìn thành tích của cậu, trong lòng không khỏi cười xùy một hồi, quả nhiên là thằng ngu.

Tiện đà chuyển động con ngươi, Nam Cung Vũ liền liếc tới nữ chính đang được Viêm Dạ an ủi.

“Hừ.” Nam Cung Vũ đột nhiên cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn: “Đứa con gái này...” Không phải là lần trước còn cởi hết quần áo định câu dẫn anh họ của hắn sao, bây giờ sao lại nhìn trúng người của Viêm gia rồi?

Hình tượng của bạn học nữ chính ở trong lòng Nam Cung Vũ vốn đã không tốt, bây giờ lại càng trở nên tồi tệ.

Nói đến thì cũng thật ngược* cho cô, khởi đầu đặt ra bạn học nữ chính dựa vào thành tích của mình mà đạt được sự chú ý của nam ba, sau đó làm cho nam ba thích cô ( đừng hỏi tác giả tại sao), mà hiện tại, cho dù nữ chính đã được chuyển đến lớp A, nhưng mà nam ba liếc mắt nhìn cũng chả cho cô một cái. Nói đến nói đi sự chú ý của Nam Cung Vũ trong học kỳ này vẫn là dành cho Tô Nghiêu -- bởi vì hắn là hắc mã*, bởi vì cậu là người được anh họ của hắn quan tâm các loại!

*Ngược: ngc trong ngược tâm ngc thân.

*Hắc mã: Dạng như kỵ sĩ (võ sĩ ở chế độ CA), nói toẹt ra là nhe bảo tiêu/vệ/mẫu của em TN.

Bất quá, tuy rằng Nam Cung Vũ nhìn thấy nữ chính có chút chán ghét, nhìn thấy Viêm Dạ an ủi nữ chính đang thất ý các loại có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không kích động đến nỗi tiến lại đó nói với tiểu thiếu gia bị làm hư của Viêm gia kia là đứa con gái này thế này thế nọ -- ngược lại bọn họ như thế nào, không có một chút quan hệ gì với hắn!

Nam Cung Vũ động chân nhấc bước rời đi.

Lại một lần nữa Nam Cung Vũ nhìn thấy Viêm Dạ, là lúc hắn đi ngang qua rừng cây nhỏ, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc thê thảm. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn đi vào nhìn xem thử, thế nhưng phát hiện vẫn là Viêm Dạ đang an ủi nữ chính -- chính là cái lần Tô Nghiêu ở trong rừng cây nhỏ đánh nữ chính một cái tát, nói một đống đập thẳng vào mặt nữ chính nói rõ là cô đã thất tình kìa.

Phía trước đã nói qua bản chất của nam hai là nhị, nếu nhị, có lúc đầu óc sẽ không xoay chuyển được hoặc là chuyển quá cong, nói một cách đơn giản hơn, chỉ là có chút dốt nát, cho nên đối mặt với một nữ sinh đang gào khóc, cậu thật sự không biết đi an ủi như thế nào. Hơn nữa lúc trước Tô Nghiêu nói với cậu là có thể nhân dịp nữ chính đang thất tình mà thừa vắng xông vào, trong lòng lại càng thêm không biết an ủi cô ra sao.

Viêm Dạ ở bên kia đảo quanh cả nửa ngày, cũng chỉ hộc ra được một câu: “Tuyết nhi, đừng quá đau khổ, hắn ta không thích cậu, thì vẫn còn có những người khác yêu thích cậu mà!”

Đổi lại là nữ chính gào khóc càng thêm thương tâm -- được lắm, cậu đâm trúng chỗ đau của người khác thì phải nói cậu như thế nào mới tốt đây hả nam hai quân?!

Viêm Dạ vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, đã bị Nam Cung Vũ giành trước một bước làm thân sĩ -- Nam Cung Vũ đưa cho nữ chính một tờ khăn giấy, cho cô lau nước mắt.

Lúc này, bởi vì Nam Cung Vũ đưa lưng về phía mặt trời, nên khuôn mặt nhìn thấy không được rõ cho lắm. Thế là nữ chính vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người vô cùng đẹp trai mang theo dương quang bên người, khuôn mặt còn có vài nét tương đồng với nam chính Âu Dương Thuấn. Vốn là bởi vì trong mắt chưa đầy nước nên bạn học nữ chính không nhìn rõ cho lắm, lập tức liền xem nam ba quân thành bạn học nam chính, nước mắt liền ào ào mà chảy ra, bên trong giọng nói nghẹn ngào mang theo tia mừng rỡ: “Âu Dương...” Khuôn mặt oan uất xen lẫn nũng nịu -- nam ba vừa nghe xong tròng lòng “ọi” một tiếng -- thật không biết tiểu tử Viêm gia coi trọng đứa con gái này ở điểm nào.

Vì danh tiếng của anh họ cùng mạng sống của bản thân, Nam Cung Vũ vẫn là mở miệng giải thích: “Tôi không phải là Âu Dương Thuấn.”

Nữ chính nghe xong liền sững sờ, xoa xoa nước mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện hóa ra là học bá quân của lớp đệ nhất!

Tuy rằng bình thường đều thề son thế sắt là muốn đánh bại học bá, nhưng mà lúc này lại được học bá ôn như đưa cho một tờ khăn giấy như vậy, bạn học nữ chính đột nhiên cảm thấy, học bá Nam Cung Vũ hình như cũng là một cái tên không tồi.

Lam Tuyết Nhi lau nước mắt trên mặt, nhìn Nam Cung Vũ hơi cúi đầu một xíu, sau đó liền chạy đi. Bên trong bước chân tựa hồ còn mang theo chút ít e thẹn, nếu như bị Tô Nghiêu nhìn thấy, thì sẽ chuẩn bị phun tào: Sao có thể nhanh chóng di tình biệt luyến như thế?!

-- Sau khi căn cứ vào biểu hiện của nữ chính, tựa hồ thực sự vì một tờ khăn giấy tình duyên này, mà đối nam ba di tình biệt luyến →_→.

Bất quá chuyện bây giờ không có liên quan gì đến nữ chính.

Sau khi nữ chính rời đi, hiện tại cũng chỉ còn sót lại nam hai với nam ba. Nam hai quân vừa nhìn thấy một loạt hành động của Nam Cung Vũ, vẫn còn ở trong trạng thái =ロ= -- Mẹ nó, kỹ năng cua gái của tên này thật phong phú... Không đúng! Hắn dám cướp người con gái của tôi!

Thế là nam hai lại bắt đầu trừng người.

Nam Cung Vũ thấy vậy cười khinh miệt một cái, sau đó giễu cợt nói: “Đứa con gái như vậy mà cậu cũng để ý, có thể thấy được ánh mắt nhìn người của Viêm gia ra sao...”

“Này! Mày nói cái gì?!” Nghe thấy bạn học nam ba mở miệng làm thấp đi giá trị của nữ chính, nam hai rất tức giận, lập tức căm phẫn như sôi sục: “Tuyết nhi cô ấy so với tất cả những người con gái khác đều đáng yêu thuần khiết thiện lương hơn rất nhiều, còn có thể nấu ăn, mày thì hiểu gì về cô ấy chứ?!”

Nhìn thấy nam hai quân bất bình giùm nữ chính như thế, trong lòng Nam Cung Vũ không biết tại sao lại càng thêm khó chịu -- có lẽ là vừa mới bắt đầu nhìn thấy Viêm Dạ đã khó chịu đi -- Khóe miệng của Nam Cung Vũ câu lên một nụ cười gằn, mở miệng nói: “Thuần khiết? Thiện lương? Cái loại chuyện cười này là do ai dạy cậu nói?”

“Mày có ý gì?”

“Nhìn vào mặt mũi của Viêm gia, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết vài chuyện -- vốn cũng không phải là bí mật gì -- cái đứa con gái mà cậu nói thuần khiết đó, đã hạ thuốc vào trong ly rượu của Âu Dương Thuấn, sau đó còn cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt Âu Dương Thuấn -- cậu nói cô ta thuần khiết? Sau khi đứa con gái cậu nói là thuần khiết này nghe được từ chỗ ai đó biết người nào đó là đồng tính, thì bắt đầu phát tán các loại lời đồn của cậu ấy với Âu Dương Thuấn ở trong trường học, còn lén lút xui khiến mấy người đi bắt nạt người nào đó -- cậu nói cô ta thiện lương? Đến nỗi đáng yêu... Hừ.”

“Không, tao mới không tin, nhất định là mày nói xấu Tuyết nhi!” Có lúc, nam hai quân thực sự cố chấp như vậy.

“Vậy những tấm hình này cậu xem xong rồi cảm thấy thế nào?” Nam Cung Vũ lấy điện thoại di động ra tìm mấy lần, chọn ra mấy tấm hình đưa cho nam hai xem -- bức ảnh là ở buổi tối Halloween hôm đó, hắn chụp trong văn phòng hội học sinh, đó là lúc nam chính quân ném kiện hàng đó lại cho hắn, hắn tiện tay chụp mấy tấm làm chứng cứ.

Nam hai nhìn thấy thì đỏ mặt, nói: “Dựa...những tấm ảnh này cũng không thể chứng minh được vấn đề gì cả! Có lẽ là trùng hợp!”

Nam Cung Vũ liền nở nụ cười gằn, lọc ra một đoạn ghi âm, đưa cho Viêm Dạ nghe.

Nội dung của đoạn ghi âm là về qúa trình bỏ thuốc cùng với động cơ gây án của nữ chính, nói chung là lục lọi rất tỉ mỉ rất rõ ràng.

“... Cho nên, người Tuyết nhi thích là Âu Dương Thuấn?” Nam hai quân lúc này thật sự là bị dọa cho khiếp sợ.

Trên trán của Nam Cung Vũ nỗi lên một sợi gân xanh -- con mẹ nó có thể hay không nói đúng trọng điểm!

Bất quá trên mặt hắn vẫn treo một biểu tình cười như không cười, nói: “Có tin hay không là tùy vào cậu, ngược lại cậu với đứa con gái kia ra sao, cũng không có liên quan gì đến tôi cả.” Nói xong liền vô cùng tiêu sái mà rời đi, chỉ chừa lại một mình nam hai quân đứng trong rừng cây nhỏ thưởng thức sự thống khổ khi thất tình của mối tình đầu tiên.

Nam hai quân cũng không phải là ngớ ngẩn, chỉ là nhị một chút, thông minh vẫn có, cho nên mấy ngày kế tiếp, cũng hơi hơi tỉnh táo lại, dự định bản thân mình tự đi đào móc chân tướng của mọi việc.

Nữ chính cho dù đã sa đọa thành nữ phụ, nhưng cũng không phải là mỗi ngày đều đi làm chuyện xấu, huống hồ là một nữ phụ đầy tâm kế, làm chuyện xấu sao có khả năng để cho người thứ hai biết được chứ? Cho nên tất nhiên nam hai không thể phát hiện được nữ chính có chỗ nào không thuần khiết có chỗ nào không thiện lương -- kỳ thực cũng đúng, chỉ khi đối đầu với Tô Nghiêu và Âu Dương Thuấn cô mới ác độc một chút, những lúc khác vẫn còn bình thường chán.

Bất quá làm STK mấy ngày, nam hai quân phát hiện, quả thật là cậu có xu thế bị thất tình -- Hình như nữ chính đang theo đuổi nam ba quân này thì nên phá hoại thế nào đây?

Viêm Dạ âm u suy nghĩ, lúc trước Nam Cung Vũ nói xấu Lam Tuyết Nhi như vậy, nhất định là hắn muốn lừa gạt mình từ bỏ Tuyết nhi để thừa lúc vắng mà xông vào đi!

Nhưng mà lại thấy Nam Cung Vũ căn bản không đem Lam Tuyết Nhi để vào trong mắt, không thèm để ý, thậm chí trong lúc lơ đãng còn có thể toát ra biểu tình chán ghét... Thật sự là không quá giống với bộ dáng thích cô như hắn á.

Viêm Dạ thoáng có chút xoắn xuýt.

Xoắn xuýt xoắn xuýt, cậu lại gặp phải Tô Nghiêu.

Lúc đó Tô Nghiêu đang trong tiết thể dục, tất cả mọi người đang tiến hành hoạt động thể dục, cậu lại ngồi ở một bên lười biếng. Chỗ ngồi rất khuất, đại khái là bởi vì độ tồn tại của bản thân chưa đủ, nên giáo viên cũng không nhận ra là thiếu mất một người.

Mà nam hai quân, bởi vì bình thường biểu hiện quá...lôi, hơn nữa nhìn vào gia thế, một số tiết không quá quan trọng, giáo viên giống nhau nhất trí không thèm quản cậu ta, cho nên khi cậu ta nhìn thấy Tô Nghiêu lười biếng ngồi ở góc đó, trực tiếp bỏ tiết chạy đi tìm Tô Nghiêu.

-- Làm giáo viên của trường quý tộc có phải là quá cực khổ rồi không?!

Kỳ thật bản thân Viêm Dạ cũng không biết vì cái mao gì lại muốn đi tìm Tô Nghiêu, hay là nhìn thấy dáng dấp nhàn nhã của cậu, nên rất khó chịu? Nói chung cậu ta vẫn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Nghiêu.

Tô Nghiêu vừa nhìn người đến ngồi bên cạnh, sinh lòng cảnh giới: Đến thay nữ chính xả giận?

Bất quá đợi cả nửa ngày cũng không thấy nam hai có bất cứ hành động gì, trong lòng cũng càng ngày càng nghi ngờ -- kiện hàng này không phải là cũng đến đây ngồi ngẩn người đó chứ?

Trong lúc Tô Nghiêu đang oán thầm, Viêm Dạ cuối cùng mở miệng nói chuyện: “Cái kia... Lần trước chuyện của cậu tôi có nói cho Tuyết nhi biết, chỉ là muốn để cô ấy cách cậu xa một chút, không nghĩ tới cô ấy lại...”

Hừ. Tô Nghiêu hừ lạnh một tiếng.

Ái chà chà, bầu không khí có chút cứng ngắt, không thể đối thoại nỗi nữa...

“Xin lỗi!” Mặc dù nam hai quân nhìn qua có chút ngu có chút ngốc, nhưng mà vẫn biết đạo lý làm sai thì phải xin lỗi này, cho nên một câu xin lỗi vừa ra khỏi miệng, trái lại lại làm cho Tô Nghiêu kinh sợ.

Tô Nghiêu:...Lạnh lùng chế giễu không nổi nữa.

“Thôi, chuyện cũng qua lâu rồi.” Tô Nghiêu rất độ lượng, tỏ vẻ không thèm so do với cậu.

“Đúng rồi, hình như gần đây cô ta đang theo đuổi Nam Cung Vũ á, mỗi ngày đều làm thức ăn cho hắn ta.” Bất quá Tô Nghiêu cũng không ngại bổ vào một đao, làm cho cái vòng tròn này loạn thêm một chút.

“À...” Viêm Dạ nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, bất quá trong giọng nói mang theo cô đơn là thật.

Đột nhiên Tô Nghiêu cảm thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.

“Cậu còn thích cô ta?” Tô Nghiêu cảm thấy tâm ý mà nam hai quân dành cho nữ chính quá mức thần kỳ, cho dù đã biết nữ chính làm ra rất nhiều chuyện phá nát tam quan như vậy, thế nhưng nam hai dĩ nhiên còn đối nữ chính...

-- Lần trước sau khi trở về từ rừng cây nhỏ, Nam Cung Vũ liền đem chuyện gặp phải cậu ta nói cho nam chính quân nghe, Tô Nghiêu tiện thể có dự thính một chút.

“Tôi chỉ là... cảm thấy hơi khó tiếp thu một chút...” Sau một lúc lâu, nam hai hộc ra một câu nói như vậy.

... Aizz, Thoạt nhìn thấy nam hai quân tâm bình khí hòa nói chuyện cũng không quá thích ứng, tác giả kỳ thực là viết OOC* đi?

*OOC: Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.

“Vậy tôi hỏi cậu, cậu thích cô ta ở chỗ nào?” Tô Nghiêu cảm giác mình sắp biến thành ca ca tri tâm*.

*Dạng giống như một chương trình/1người ngồi nghe ng khác tâm sự rồi đưa ra lời khuyên, bla blo gì đó.

“Thiện lương đáng yêu thuần khiết... Còn có nấu ăn ngon nữa.”

“Thiện lương...” Tô Nghiêu không nhịn được nghĩ muốn phun tào.

“... Cậu không cần phải nói, tôi biết cậu muốn nói cái gì, chỉ là nếu như không tận mắt nhìn thấy, quả nhiên là bản thân không có cách nào để tiếp thu được...”

“À...” Tô Nghiêu cảm thấy thiếu niên này cũng thật là chấp nhất, nữ chính không theo cậu mà lại di tình biệt luyến đi tìm nam ba thực sự là mắt mù con mẹ nó rồi, bất quá bán cậu ta đem phân chia cho nữ chính thì cũng tội nghiệp quá. Tô Nghiêu nghĩ, chắc là phải giúp cậu ta một tay mới được.

“Vậy để tôi cho cậu một chủ ý.” Tô Nghiêu nói.

“Cái gì?”

“Cậu sẽ giả bộ... Làm bộ cậu cũng thích Nam Cung Vũ, sau đó cùng Lam Tuyết Nhi đi tranh cướp người.” Có phải là hơi có chút tổn hại?... Bất quá...mà thôi kệ.

“... Tôi cũng không phải là đồng tính luyến ái!” Viêm Dạ lại có chút tạc mao.

“Ể, đừng kích động, chỉ là làm bộ mà thôi. Tôi cảm thấy đây là phương án nhanh nhất, nếu như Tuyết nhi của cậu thật sự thuần khiết như vậy, vậy thì sẽ không làm bất cứ chuyện gì xấu với cậu. Còn người lại, nếu như cô ta cũng có chút thích cậu, vậy thì cũng vừa hay có thể nhờ vào đó kích thích cô ta một chút. Đó là chuyện của cậu, làm hay không đều do cậu quyết định.”

Viêm Dạ trầm mặc.

Tô Nghiêu quay đầu nhìn về phía xa xa, khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ.

Một hồi lâu, tiết thể dục cũng đã gần hết, Tô Nghiêu đứng lên dự định đi, sau đó cậu nghe được Viêm Dạ hỏi: “Vậy, tôi làm thế nào để cướp người hả?”

Tô Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Hay là cậu lấy học kèm để làm lý do, đi tìm Nam Cung Vũ đi, dù sao cậu học tập cũng không tốt lắm.”

“Há, được.” Có một loại cảm giác như là bị bán còn giúp đối phương kiếm tiền. Đột nhiên cảm thấy, tiểu tử này tuy rằng không phải là người hay được chú ý đến, cơ mà cũng thấy cậu ta nhị đến mức đáng yêu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.