Edit: Sương Tức
Hạ Tranh buổi tối trở về, nói với Hứa Trì Quy sự quan tâm của Trần Chanh và người đọc.
Hứa Trì Quy ảo não cực kỳ, mấy ngày nay y chỉ lo bản thân khổ sở thương tâm, không có xem Weibo, từ sau khi Hạ Tranh trở về, y cơ hồ mỗi ngày đều sẽ ở trên Weibo chia sẻ chuyện hằng ngày của y cùng Hạ Tranh, mà lần này vài ngày không có động tĩnh gì, mọi người hơn phân nửa đều đã nhận ra khác thường.
Hứa Trì Quy nhanh chóng cầm điện thoại, nhấn vào Weibo, bởi vì bình luận cùng tin nhắn quá nhiều, giao diện đơ một lát mới khôi phục lại bình thường. Hứa Trì Quy click mở nhìn đại khái một chút, che trời lấp đất tất cả đều là sự quan tâm đến từ người đọc, hốc mắt Hứa Trì Quy có chút nóng, tuy rằng y cùng những người đọc này chưa từng gặp mặt, các nàng lại không chút bủn xỉn nào mà cho y rất nhiều can đảm cùng quan tâm.
Mấy năm mất đi Hạ Tranh, nếu không phải bởi vì viết lách truyện mạng, gặp được các nàng, khả năng Hứa Trì Quy mỗi ngày đều chỉ có thể đắm chìm trong thống khổ, có thể kiên trì đến tận bây giờ hay không cũng là một vấn đề to lớn.
Hứa Trì Quy âm thầm điều chỉnh tốt cảm xúc, đang chuẩn bị đánh chữ báo bình an, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng.
Trong khoảng khắc, điện thoại biến thành củ khoai lang bỏng tay, Hứa Trì Quy nắm chặt điện thoại giấu ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tranh, một khuôn mặt đỏ như cà chua hướng hắn, hỏi: “Hạ Tranh, anh hẳn là......sẽ không theo dõi Weibo của tôi đi?”
Theo dõi, hơn nữa còn là người theo dõi đầu tiên.
“Làm sao vậy?” Hạ Tranh xem bộ dáng đỏ mặt của y cảm thấy thú vị, cố ý trêu chọc một câu: “Chẳng lẽ còn muốn chia sẻ cuộc sống hằng ngày của chúng ta?”
Hứa Trì Quy khuôn mặt tiến hóa thành cà chua chín rực, cố nén ngượng ngùng hỏi: “Có, có thể sao?”
Hứa Trì Quy sở dĩ còn muốn tiếp tục đăng cuộc sống hằng ngày của y và hắn, không phải là bởi vì thói quen, mà là người đọc của y rất chú ý đến đoạn tình cảm yêu thầm này, cho dù kết quả cuối cùng là Hạ Tranh cự tuyệt y, Hứa Trì Quy cũng sẽ nói cho các nàng, xem như là một công đạo.
Nhưng tiền đề là không thể cho Hạ Tranh nhìn thấy, bằng không y sẽ không có can đảm chia sẻ.
Hứa Trì Quy đang nghĩ cái gì cũng không khó đoán ra, Hạ Tranh không muốn gạt người, cố tình đánh trống lảng, trả lời: “Có thể, cậu gửi đi, tôi không xem.”
Hứa Trì Quy an tâm, chờ nhiệt độ trên mặt giảm bớt một chút, mở điện thoại ra một lần nữa, gõ chữ trên Weibo.
- - Xin lỗi, thật xin lỗi, làm các đại gia lo lắng rồi. Các bạn phỏng chừng cũng đoán được, tâm tư của tôi đã bị hắn phát hiện. Mấy ngày hôm trước hắn đi công tác, tôi nghĩ lầm rằng hắn không bao giờ trở về nữa, đem bản thân mình lăn lộn ra bệnh, hiện tại đã không có việc gì! Hắn thật sự thật sự rất tốt, nguyện ý chiếu cố một người sinh bệnh như tôi, nấu cơm cho tôi, còn nói tôi không cần phải tự ti, nói tôi rất tốt, có thể được tôi thích là vinh hạnh của hắn. Hắn rất nghiêm túc đối đãi tình cảm của tôi, đáp ứng sẽ cho tôi một cái đáp án. Hai mươi sáu năm cuộc đời qua, điều tôi thấy may mắn nhất, không hối hận nhất chính là đã biết đến hắn, yêu hắn, bất luận sau này kết quả là gì, tôi cũng đều cảm thấy mĩ mãn.
? Vì để ngừa vạn nhất, dòng tin này của Hứa Trì Quy chỉ có fans mới thấy, vừa gửi đi liền nhanh chóng nhận được rất nhiều tin nhắn. Hứa Trì Quy nhìn qua Hạ Tranh một cái, thấy hắn đang chuyên chú xem tivi, lén lút mở khung bình luận.
Cả đời ghét rau thơm: Oa oa oa, thật tốt, hai người đều rất ôn nhu, ở bên nhau đi mà, cầu xin đó!
Cục cưng túm tỷ: Nam nhân này tôi thấy rất tốt. Trân Châu, nhanh chóng, bắt lấy hắn.
Không uống trà sữa sẽ chết: Trân Châu, tôi cảm thấy không được. Hơn nữa nếu cuối cùng hắn cự tuyệt, cậu thật sự cam tâm sao? Cậu hỏi bản thân một chút đi, thật sự sẽ cam tâm sao.
Một người không thú vị: Trân Châu, nếu hắn đã biết tâm ý của cậu, vì sao cậu không tranh thủ cho mình một chút đi? Tôi trước kia cũng yêu thầm một người, thẳng đến sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đường ai nấy đi, hắn cũng chưa từng biết tôi thích hắn. Tôi đến bây giờ còn hối hận, phải hay không lúc đó chính mình dũng cảm thêm một chút, kết cục liệu có khác đi? Trân Châu, tôi không hy vọng về sau cậu sẽ hối hận giống tôi.
Đốt cháy mỡ: Trân Châu, có trả giá mới có thu hoạch. Theo đuổi hắn đi, coi như là vì chính mình.
Mật ong chanh dây: Những lời nói của tỷ muội, tôi đều tán đồng! Trân châu, tôi chỉ hỏi cậu một câu, nếu cậu nhìn thấy hắn và một nữ nhân khác ở bên nhau, thì sẽ có tâm tình gì? Nhất định trong lòng sẽ không dễ chịu, sẽ ghen đi? Vậy không cần tự ti nữa, nhào lên cho lão nương, thông báo, hôn môi ngay và luôn!
Xem xong mấy cái bình luận nóng hổi, Hứa Trì Quy đỏ lên tắt điện thoại, cuống quít từ trên sô pha đứng lên, vội vàng cáo biệt nói: “Hạ, Hạ Tranh, ngủ ngon, tôi đi ngủ!”
Tiếng nói vừa dứt, Hứa Trì Quy nắm chặt điện thoại liền chạy, trên đường mà dép lê rớt cũng không quản, toàn bộ vọt vào phòng ngủ, phanh một chút đóng cửa lại.
Hạ Tranh cứ như vậy bị vứt bỏ ở phòng khách, không thể hiểu được nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ phụ một lúc lâu, sau khi thu hồi tầm mắt, Hạ Tranh như suy tư cái gì, cầm lấy điện thoại, mở khóa, ngón tay cái dừng trên giao diện Weibo, cuối cùng vẫn là không có bấm vào.
Thôi, nếu hắn đã đáp ứng Hứa Trì Quy rồi, vậy không thể nhìn lén.
Hạ Tranh muốn đem lực chú ý một lần nữa tập trung vào tivi, nhưng chỉ được 10 phút liền thất bại, đem dép lê Hứa Trì Quy làm rơi đặt trước cửa phòng y, cũng trở về phòng ngủ.
Nhưng mà giờ phút này, cách một bức tường, Hứa Trì Quy nằm bò trên giường cũng không có ngủ, mà là đem toàn bộ những bình luận đọc hết.
Muốn......theo đuổi Hạ Tranh sao?
Hứa Trì Quy buông điện thoại, đem mặt vùi vào đệm chăn mềm mại, trái tim bởi vì khẩn trương sợ hãi mà kịch liệt nhảy lên. Hứa Trì Quy vẫn duy trì tư thế này thật lâu, thẳng đến hô hấp trở nên không thoải mái mới đứng dậy, y ngồi dậy dựa vào đầu giường, cầm lấy gối đầu nhét vào trong lòng, từng ngón tay vô thức xoa xoa.
Hứa Trì Quy, chờ một tháng sau Hạ Tranh rời đi, cùng một nữ nhân khác ở bên nhau, có thể là nữ nhân xinh đẹp lúc trước, mày thật sự có thể chúc phúc hắn sao? Thật sự cam tâm sao?
Tựa như các nàng nói, dù Hạ Tranh đã biết tâm ý của y, nhưng y không theo đuổi Hạ Tranh, kết quả đến cuối cùng cũng sẽ không thay đổi. Nhưng là, nếu lựa chọn dũng cảm một lần, có thể sẽ không nhận được kết quả như y mong muốn, cho dù đã theo đuổi những vẫn bị cự tuyệt nhưng ý nhất y cũng đã dùng hết toàn lực, ngày sau cũng sẽ không hối hận.
Hứa Trì Quy, không phải sợ, không phải sợ. Mày để tay lên ngực tự hỏi, mày rốt cuộc có muốn Hạ Tranh không?
Hứa Trì Quy hai tròng mắt vừa ướt vừa hồng, ở càng ngày càng nghiêm trọng tim đập trúng cử khởi cờ hàng.
Như thế nào sẽ không muốn, y nằm mơ cũng muốn.
Hứa Trì Quy cầm lấy điện thoại, run tay một lần nữa vào Weibo.
- - Tôi phải theo đuổi như thế nào? Tôi thật sự không biết, mong các đại gia chỉ chỉ chút đỉnh, tôi thật sự rất muốn cùng hắn ở bên nhau.
Một đêm qua đi, Hạ Tranh phát hiện Hứa Trì Quy trở nên có chút kỳ quái.
Biểu hiện chủ yếu là không dám cùng hắn đối diện, chỉ vì một lời nói của hắn mà khẩn trương đến nói lắp, buổi tối ăn cơm xong liền nhanh chóng trốn vào thư phòng.
Trạng thái giằng co như vậy vài ngày, thẳng đến ngày thứ 6, Hạ Tranh cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
Thời điểm giữa trưa, Hạ Tranh nhận được điện thoại của shipper, đi trước cổng lấy cơm, hộp cơm vẫn là hộp cơm lúc trước, chẳng qua lúc này có nhiều hơn một bó hoa hướng dương và vài bông cúc non cùng một hộp nhung tựa hộp nhẫn.
Những công nhân còn chưa đi qua ngoài ăn, nhìn đến cảnh tượng này, không hẹn mà cùng bắt đầu ồn ào, trên mặt một đám là thần sắc bát quái hưng phấn.
Hạ Tranh hiếm thấy bị trêu chọc đến trên mặt nóng lên, miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh, một tay cầm hộp cơm, một tay ôm bó hoa cùng chiếc hộp nhung, bước về văn phòng, cho đến lhi đóng cửa mới nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Trì Quy đang làm cái gì?
Hạ Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua bó hoa trong lòng ngực, trong đó kẹp một tấm card màu lam. Hạ Tranh đi đến sô pha ngồi xuống, buông đồ vật trong tay, cầm lấy tấm card kia.
- - Hạ Tranh, em có thể theo đuổi anh không?
Đề khoản không phải là tên Hứa Trì Quy, mà là Trân Châu.
Hạ Tranh nhìn chằm chằm hàng chữ này một hồi lâu, trong mắt hiện lên chút ngoài ý muốn, ở trong ấn tượng của hắn, Hứa Trì Quy lá gan rất nhỏ, y có thể yên lặng thích một người nhiều năm, liền chứng minh y khuyết thiếu dũng khí chủ động.
Nhưng hiện tại, Hứa Trì Quy lại nói muốn theo đuổi hắn, khó trách đối phương mấy ngày hôm trước khác thường như thế, hơn phân nửa là đang tích góp dũng khí.
Hạ Tranh buông tấm card, lại cầm lấy hộp nhung màu đen bên cạnh, trong lòng có suy đoán, mở ra vừa thấy, quả nhiên là một viên trân châu hình dạng mượt mà, màu trắng trong trẻo, xinh đẹp.
Buổi tối Hạ Tranh lại không thể về đúng giờ tan tầm, khoảng 5 giờ hắn gửi Hứa Trì Quy một tin nhắn WeChat, nói mình tăng ca, sẽ về trễ chút.
Xử lý tốt mọi sự tình, đã là 9 giờ tối. Hạ Tranh cầm lấy cặp da công văn rời đi, lúc ngang qua bàn trà liền dừng lại bước chân.
Trên bàn bày một cái bình hoa, bên trong cắm hoa hướng dương cùng mấy cây cúc non, hắn duỗi tay búng búng mấy cái cánh hoa cúc non, đem hộp nhung bên cạnh cầm lên.
Thời điểm về đến nhà, phòng khách tối đen, chỉ có cây đèn nhỏ ở cửa vẫn sáng lên, cửa thư phòng lộ ra một vệt ánh sáng mỏng manh.
Hạ Tranh đem đồ trên tay buông xuống, trong tay chỉ còn hộp nhung, đi qua gõ gõ cửa thư phòng.
Hạ Tranh đợi hai phút, Hứa Trì Quy mới từ trong phòng bước ra.
Hạ Tranh thấy rõ ràng y sửa soạng bản thân, ngẩn người.
Hứa Trì Quy ở nhà vẫn luôn mặc quần áo hưu nhàn rộng thùng thình, hôm nay ăn mặc lại đặc biệt nghiêm túc, áo sơmi màu trắng cùng quần tây đen, vạt áo chui vào lưng quần, nhìn Hứa Trì Quy có vẻ phá lệ tinh thần.
Chẳng qua trên chân vẫn mang một đôi dép cotton, trong sự nghiêm túc lại lộ ra một tia đáng yêu.
Hạ Tranh bật cười: “Mặc như vậy là làm gì vậy?”
Hứa Trì Quy đâu có thể không biết xấu hổ nói là bởi vì hôm nay muốn thông báo một chuyện rất quan trọng nên phải ăn mặc nghiêm túc, đàng hoàng.
Tuy rằng không nhận được câu đó trả lời, nhưng nhìn gương mặt phiếm hồng cùng ánh mắt né tránh của Hứa Trì Quy, Hạ Tranh liền đoán được. Nếu Hứa Trì Quy nghiêm túc như vậy, Hạ Tranh cũng thu cười, bộ dáng mặt vô biểu tình thoạt nhìn quá mức nghiêm túc, làm Hứa Trì Quy càng thêm khẩn trương.
Hạ Tranh thở dài, mở ra hộp nhung, lộ ra một viên trân châu bên trong, hướng Hứa Trì Quy, hỏi: “Vì cái gì muốn đưa cái này cho tôi?”
Từ Hạ Tranh dẫn dắt đề tài, cảm xúc căng thẳng của Hứa Trì Quy có điều giảm bớt, trả lời: “Viên trân châu này là lễ vật năm ngoái em được giải, với em mà nói rất quan trọng, hiện tại, em muốn đem nó tặng cho anh.”
Cùng với suy đoán của hắn không sai, Hạ Tranh đem hộp nhung hướng tay Hứa Trì Quy, lắc đầu cự tuyệt nói: “Nếu rất quan trọng, tôi đây không thể lấy.”
Hứa Trì Quy đem đôi tay giấu ra phía sau, liều mạng lắc đầu, trong mắt mang theo một chút cầu xin.
“Hạ Tranh, anh nhận lấy đi. Bút danh của em......không được sự cho phép đã mượn tên của anh, cũng may gần hai năm nay cũng coi như có chút thành tựu, không làm cho anh mất mặt. Vinh dự này lẽ ra anh nên có một phần, giấy chứng nhận em lưu làm kỷ niệm, cũng chỉ dư lại viên trân châu này, hy vọng anh không ghét bỏ.”
Hạ Tranh trầm mặc một lát, đem hộp nhung thu vào lòng bàn tay.
Hứa Trì Quy biết đây là ý tứ quyết định nhận lấy, nhấp miệng cười rộ lên, đôi mắt tròn tròn biến thành hình trăng lưỡi liềm, sau khi cười xong lại bắt đầu khẩn trương.
Hứa Trì Quy dưới đáy lòng âm thầm cổ vũ vì bản thân, ngửa đầu nhìn Hạ Tranh liền rơi vào đôi mắt thâm thúy của hắn, hốc mắt y dần trở nên ướt át, cầm lòng không đậu, mở miệng: “Hạ Tranh, em rất thích anh.”
Đây là Hạ Tranh lần đầu tiên chính tai nghe được Hứa Trì Quy tự thẳng thắn tâm ý của mình, trái tim hắn không chịu khống chế mà nhanh có chút nhanh.
“Ân,“ Hạ Tranh nhẹ giọng trả lời, “Tôi biết.”
Hứa Trì Quy hồng mắt lắc đầu, khó có được một lần phản bác: “Anh không biết, anh căn bản không biết em có bao nhiêu thích anh.”
Hạ Tranh không nói nữa, hắn khả năng thật sự không biết rõ, tình yêu Hứa Trì Quy dành cho hắn có bao nhiêu lớn lao, tha thiết cùng nặng nề.
Hứa Trì Quy cúi đầu nhìn nhìn cái tay Hạ Tranh cầm nhung hộp kia.
Hạ Tranh, nếu anh đã thu viên trân châu nhỏ kia, có thể mang luôn viên đại trân châu trước mặt hay không