Edit: Sương Tức
Ngày hôm sau, Hạ Tranh không vội vã đi công ty, đem đồ vật muốn gửi đi trước để ở phòng khách, bao gồm cả ghế mát xa lúc trước hắn mua cho Hứa Trì Quy.
Nguyên bản Hạ Tranh không tính mang nó theo, hứa với Hứa Trì Quy về thành phố A sẽ mua cái mới, nhưng y khó được một lần không nghe lời, một hai phải mang đi, nói cái khác cùng cái này không giống nhau, thấy y vẫn luôn kiên trì, Hạ Tranh liền đồng ý.
Sipper chuyển phát nhanh tới so với giờ hẹn trễ một chút, mang hết đồ đạc đã sắp 11 giờ, Hạ Tranh đơn giản quyết định ăn cơm trưa xong mới đi công ty, dù sao việc nên làm thì cũng đã làm xong không sai biệt lắm, hắn hôm nay đi chỉ thu dọn ít chuyện nhỏ nên giao tiếp công tác cũng đều không sai biệt lắm giao tiếp xong, hắn hôm nay đi chỉ thu dọn chút chuyện nhỏ nhặt, buổi tối cùng các đồng nghiệp tụ lại ăn bữa cơm, chính thức từ biệt.
Trước khi ra cửa, Hạ Tranh hỏi: “Buổi tối có muốn tới công ty ăn cơm không?”
Hứa Trì Quy nghiêm túc suy xét hai phút, tuy rằng y hiện tại không kháng cự ra ngoài như trước nhiều, nhưng một lúc bảo y đối mặt nhiều người như vậy, khẳng định sẽ không thích ứng, vì không để Hạ Tranh mất mặt, cuối cùng vẫn là quyết định không đi.
“Thôi bỏ đi,” Hứa Trì Quy không yên tâm mà công đạo nói, “Anh dạ dày không tốt, uống chút rượu thôi. Nếu uống nhiều quá thì gọi em, em tới đón anh.”
Hạ Tranh cười cười, duỗi tay đem người kéo vào trong lòng ngực, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu y xoa xoa hai cái, “Yên tâm, đáp ứng ngày mai bồi em đi trường học cùng nghĩa trang, tôi có chừng mực mà.”
Từ khi cùng Hạ Tranh ngủ cùng nhau, bệnh mất ngủ của Hứa Trì Quy không trị cũng khỏi,rất ít khi nằm mơ, có lẽ đêm qua trước khi ngủ có hồi ức lại một số thứ, tối đó y lâm vào giấc mộng đã lâu không mơ. Trong mộng hiện lên những hình ảnh, đều là bản thân y năm mười bốn, mười năm tuổi, đơn phương đi theo đằng sau Hạ Tranh hai năm.
Sáng sớm tỉnh lại, Hứa Trì Quy nhập nhèm trong mắt còn tàn lưu hoài niệm, liền cùng Hạ Tranh nói muốn về trường học một chuyến. Đến nghĩa trang, trước khi rời đi đương nhiên muốn cùng người nhà nói lời tạm biệt.
Buổi tối, Hứa Trì Quy kiên nhẫn chờ đến 10 giờ, mới gửi cho Hạ Tranh tin nhắn đầu tiên trong ngày:
—— Anh trở về chưa?
Đợi năm phút, vẫn chưa nhận được hồi âm, Hứa Trì Quy bắt đầu lo lắng, ngay sau đó lại gửi đến mấy cái:
—— còn chưa có kết thúc sao?
—— có phải uống nhiều quá không?
—— Hạ Tranh, nhìn thấy liền nhắn lại cho em, em lo lắng.
Không có gì bất ngờ xảy ra vẫn không nhận được hồi âm, Hứa Trì Quy chờ không nổi nữa, hắn biết địa chỉ khách sạn Hạ Tranh liên hoan,hai ba động tác đã thay xong quần áo, cầm điện thoại và chìa khóa liền đi ra ngoài.
Chạy chậm xuống lầu, Hứa Trì Quy gọi điện choHạ Tranh, “Đô đô” tiếng vang đã lâu, trước khi cắt đứt cuối cùng cũng chuyển được.
“Ai?”
Hứa Trì Quy mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy chữ này lại bắt đầu đau đầu, đây là uống bao nhiêu đây, người cũng không nhận, “Là em nha, Quy Quy.”
“Hử, Bảo Bảo.”
Hạ Tranh từ trước đến nay chưa bao giờ gọi y như vậy, nay dính men say, lại so với từ “Bảo bối” ngày thường càng muốn sủng nịch hơn, lỗ tai không nhịn mà nóng lên.
Hứa Trì Quy nhanh bước chân hơn, thanh âm khó tránh khỏi có chút suyễn, “ Dạ, kết thúc rồi sao? Em hiện tại lại đón anh, ngoan ngoãn nha, không cần cùng người khác đi đâu.”
“Được, tôi ngoan, không cùng người khác đi.”
Hứa Trì Quy ở cửa tiểu khu đợi mười lăm phút, mới có tài xế tiếp đơn. Ra ngoài quá cấp, y quên lấy mũ cùng khăn quàng cổ, đứng ngốc ngoài gió lạnh thổi lâu như vậy, thân mình sớm bị đông cứng, chóp mũi, lỗ tai cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng, lên xe có máy sưởi, mới như được sống lại.
Khách sạn cách tiểu khu cũng không xa, nhưng đường xe chạy lại phủ một tầng tuyết đọng, tài xế vì an toàn nên chạy rất chậm, nửa giờ sau mới đến nơi.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Hứa Trì Quy quên hỏi Hạ Tranh vị trí cụ thể, đi vào khách sạn, đang chuẩn bị gọi điện thoại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hạ Tranh ngồi trên sô pha ở.
Hạ Tranh một tay chống tay vịn, nhíu mày ấn huyệt Thái Dương, một bộ dáng rất rất khó chịu, Hứa Trì Quy chạy chậm qua, hậu tri hậu giác phát hiện bên cạnh Hạ Tranh vây quanh vài người, bước chân lại chần chờ.
Chính là giây tiếp theo, Hạ Tranh như là có cảm ứng, giương mắt nhìn lại, khoé miệng bình thẳng gợi lên, biểu tình lạnh nhạt theo đó cũng nhu hòa xuống, hướng Hứa Trì Quy ngoéo một ngón tay, ôn nhu kêu: “Bảo Bảo, lại đây.”
Những người quay quanh Hạ Tranh cũng theo tầm mắt của hắn hướng lại, thấy “Bảo bảo” trong miệng Hạ tổng là một người nam nhân, phần lớn đều phi thường khiếp sợ, chỉ có một mình Trần Chanh bụm mặt không tiếng động thét chói tai.
Lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Hứa Trì Quy nháy mắt luống cuống, bàn tay giấu ở túi áo lông vũ nắm chặt thành quyền, theo bản năng lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Tranh.
Hạ Tranh mày mới vừa thả lỏng hai giây lại nhíu lại, thân hình có chút lảo đảo, vài bước đi đến trước mặt Hứa Trì Quy, đem mặt y vùi vào lòng ngực mình, một chút cũng không thẹn, “Bảo bảo ngoan, tôi ở đây, không sợ, không sợ.”
Trấn an xong Trân Châu bảo bối trong lòng ngực, Hạ Tranh ôm y xoay người lại, triều những cấp dưới đang đứng lăng ở bên cạnh sô pha nói: “Không được xem y. Đi thôi, lão bà của tôi tới đón, nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành, chạy nhanh đi.”
Đối mặt hình ảnh có tính chất bùng nổ như vậy, không ai muốn chạy, có người chủ động nói: “Hạ tổng, ngài không lái xe đi? Tôi đưa hai người trở về ha.”
Lại có người phụ họa: “Đúng vậy, ngài uống nhiều quá, để chúng ta đưa ngài về nhà.”
Hạ Tranh cự tuyệt nói: “Không cần.”
Trần Chanh lập tức liền nhìn ra trạng thái Hứa Trì Quy không đúng, tuy rằng nàng một chút đều không muốn đi, nhưng chuyện làm Trân Châu không thoải mái, nàng khẳng định sẽ không làm, liền chủ động ôm nhiệm vụ xua đuổi đàn thẳng nam thích bát quái này, tốn thật lớn công phu mới đem toàn bộ người tiễn đi, sau đó chính mình quay đầu hướng khách sạn đi vào
Trần Chanh có điểm không yên tâm, rốt cuộc Hạ tổng hôm nay xác thật uống có chút nhiều, nàng sợ Trân Châu một người trị không được, nhưng mà sự thật chứng minh là nàng lo lắng quá nhiều.
Cách cửa lớn khách sạn còn 100 mét, Trần Chanh thấy lưỡng đạo hình bóng quen thuộc bước ra, Hạ Tranh đem cánh tay đáp trên vai Hứa Trì Quy, Hứa Trì Quy một cánh tay vòng qua vịnh eo Hạ Tranh, hai người nâng nhau đi ra ngoài, ở trên nền tuyết lưu lại một trường dấu chân gắt gao dán bên nhau.
Trần Chanh muốn nhìn hai người an toàn lên xe, liền cách một khoảng đi theo phía sau bọn họ.
Khi hai người nói chuyện đều nhìn mặt đối phương, ở góc độ Trần Chanh, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt bọn họ, trên mặt Hạ tổng biểu tình không có rõ ràng, nhưng mặt mày đều là ôn nhu, trạng thái cùng ngày thường ở công ty hoàn toàn không giống nhau. Trân Châu trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tranh, ánh mắt rất mềm cũng rất chuyên chú, bên trong chứa đựng tình yêu và sự sùng bái tràn đầy.
Trần Chanh bất tri bất giác đỏ mắt, trong lòng dâng ngăn không được sự hâm mộ. Nàng tuy rằng chưa nói qua chuyện tình cảm, nhưng bạn bè bên cạnh đều đã trải qua, thế mà chưa từng có cặp đôi nào mang lại cho nàng cảm giác mãnh liệt như vậy. Thật giống như bọn họ đã ở bên nhau thật lâu thật lâu, lâu đến mức chỉ lơ đãng thôi cũng đã toát ra tình yêu nồng đậm của đối phương đối với nhau, tốt đẹp đến mức làm nàng cũng khao khát tình yêu.
Chờ đợi tương lai, cũng có thể gặp được một người nam nhân trong tâm trong mắt đều chỉ chứa mình nàng, tại ban đêm khi tuyết rơi sẽ tới đón nàng về, sủng nịch mà gọi một tiếng “Bảo bảo”, tay trong tay bước đi trên đường cái, rồi ở trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân thân mật, nhẹ nhàng mà lãng mạn.....
____________
Hứa Trì Quy khó được một lần tính tình, nguyên nhân là buổi sáng Hạ Tranh bao tử lại phát bệnh.
Tối hôm qua Hạ Tranh không muốn uống nhiều, nhưng không chịu nổi công ty người nhiều, một người lại một người đi lên kính rượu, nói một phen chân thành xuất phát từ nội tâm, Hạ Tranh ngượng ngùng cự tuyệt, thường xuyên qua lại liền uống nhiều quá.
Hạ Tranh nằm ở trên giường, một tay che lại nơi dạ dày, nhìn cửa phòng ngủ mở rộng, tự biết đuối lý mà thở dài.
Không quá hai phút, Hứa Trì Quy bước vào, trên mặt không có gì biểu tình, nhìn còn rất hù người, trong tay cầm một hộp thuốc cùng ly nước, đi đến mép giường ngồi xuống, không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt ý bảo Hạ Tranh ngồi dậy.
Hạ Tranh nhìn y không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, Hứa Trì Quy quay đầu đi không nhìn hắn, lạnh như băng mà nói: “Dậy, uống thuốc.”
Hạ Tranh chơi xấu: “Trên người không sức lực, không dậy được.”
Hứa Trì Quy đem mặt xoay trở về, nhìn Hạ Tranh trên mặt có chút tái nhợt, đôi mắt đều đỏ, “Ai kêu anh uống nhiều rượu như vậy.”
Nghe Hứa Trì Quy khóc nức nở, Hạ Tranh thầm kêu không xong, đứng dậy lấy đi đồ vật trong tay y, cúi người đem y ôm lấy, trấn an nói: “Tôi chọc em thôi, không đau, thật sự. Đừng khóc, đừng lo lắng.”
Hứa Trì Quy không muốn nhanh như vậy tha thứ hắn, nhưng cái này ôm ấp quá mức quen thuộc, hai cái cánh tay không nghe đại não chỉ huy, tựa ý thức mà đáp trên eo Hạ Tranh.
Hứa Trì Quy thầm mắng chính mình mềm lòng, chỉ có thể ngoài miệng duy trì kiên cường còn lại không nhiều lắm, ủy khuất lên án nói: “Anh lại gạt em.”
“Quy Quy, tôi sai rồi.”Thái độ nhận sai của Hạ Tranh phi thường đoan chính, cầm lấy tay Hứa Trì Quy đặt lên mặt, làm bộ mang y đánh mặt mình, “Đánh tôi vài cái, bớt giận được không.”
Hứa Trì Quy dùng sức tránh tay ra, không có lực gì uy hiếp mà trừng mắt liếc hắn một cái, “Ai muốn đánh anh.”
Hạ Tranh dùng mặt đi cọ mặt y, được tiện nghi còn muốn làm ra vẻ thông minh, “Không đánh tôi thì như thế nào có thể làm bảo bối nguôi giận.”
Hứa Trì Quy hừ nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua thuốc cùng nước ấm trên đầu tủ, mở miệng nói: “Anh trước đem thuốc uống đi.”
“Ăn xong là có thể tha thứ cho tôi?” Hạ Tranh không thuận theo, nhất quyết không buông tha.
Hứa Trì Quy guc đầu xuống, một bàn tay vói vào vạt áo Hạ Tranh, động tác thực nhẹ mà xoa ấn vị trí dạ dày, “Chờ anh không còn đau, em liền tha thứ.”
Nếu không phải còn chưa đánh răng, Hạ Tranh thật muốn thân chết y.
Hai người ăn xong cơm trưa mới ra ngoài, hôm nay có ánh mặt trời, tuy rằng mùa đông mặt trời cũng chẳng có độ ấm bao nhiêu, nhưng chiếu vào địa phương nào, vẫn sẽ làm người cảm thấy ấm áp.
Hứa Trì Quy ý tứ muốn đi trường trung học phụ thuộc nhìn xem, bọn họ cấp 3 cùng học chung, nhưng Hạ Tranh còn muốn đi cấp hai, muốn đi xem nơi bọn họ lần đầu tiên tương ngộ.
Nửa giờ sau, Hạ Tranh dừng xe ở ven đường, Hứa Trì Quy đi theo ký ức, đem Hạ Tranh dẫn đến một hẻm nhỏ hẻo lánh bí ẩn.
Phát hiện nơi này không có cái gì biến hoá, Hứa Trì Quy đặc biệt vui vẻ, rốt cuộc nhiều năm trôi qua như vậy, rất nhiều nơi đều cảnh còn người mất, y sợ nơi bảo tồn ký ức giữa y và Hạ Tranh đều không còn nữa.
“Chính là nơi này,” Hứa Trì Quy đi đến tận cùng góc tường bên trong, xoay người đối với Hạ Tranh cách mình vài bước, “Chính là ở chỗ này, anh đã cứu vớt em.”
Hạ Tranh nhìn đôi mắt mỉm cười của Hứa Trì Quy, nỗ lực tìm kiếm trong đầu, đáng tiếc không có kết quả.
Cấp hai hắn đặc biệt thích lo chuyện bao đồng, thường xuyên giúp những người bị khi dễ, trừ bỏ những người sau này thật sự đến tìm hắn, những người còn lại thì chẳng có ấn tượng gì.
Nếu thật sự có cổ máy thời gian, Hạ Tranh rất muốn trở về đêm hôm đó của mười mấy năm trước, không chỉ để lại hai câu nói không quá để tâm, mà hắn muốn ôm bảo bối của hắn vào lòng, từ nay về sau sẽ mang y theo bên người, che chở y, không cho bất luân6 kẻ nào dám thương tổn y.
Hứa Trì Quy nhận thấy được cảm xúc Hạ Tranh không đúng lắm, thu cười, chạy chậm đứng trước người Hạ Tranh, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, dạ dày lại đau sao?”
Hạ Tranh một phen đem kéo Hứa Trì Quy vào trong lòng, trầm giọng nói: “Bảo bối, rất xin lỗi, tôi tới quá muộn.”
Hứa Trì Quy ngẩn người, cong mắt cười rộ lên, lắc đầu nói: “Chỉ cần anh sẽ đến, khi nào đều không tính là trễ.”
Sớm tại cái năm mười bốn tuổi kia, Hứa Trì Quy vận mệnh đã được chú định. Y vì Hạ Tranh làm lại cuộc đời, mỗi một nơi trên người đều vô hình khắc tên Hạ Tranh, đơn phương trở thành vật sở hữu của y, từ năm mười sáu tuổi đã không thể tìm đường thoát ra.
May mà ông trời rủ lòng thương, chỉ khiến y đợi mười năm, liền đem người y ngày đêm tơ tưởng đến bên y rồi.