Tuy rằng
nhiều năm không gặp dì Thúy nhưng tình cảm vẫn như ngày xưa, Diệc Phương và bà cùng kể cho nhau nghe những chuyện từ trước đến nay, Kình Thiên
cố ý tránh đi, để hai người tâm tình.
Phải chịu
bệnh tiểu đường hành hạ nhiều năm, dì Thúy dùng xe lăn thay đi bộ, người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng yểu điệu, thông minh hoạt bát ngày nào, nay đã thành một bà lão tóc bạc phơ gầy yếu. Nhìn thấy bà, giống như nhìn thấy mẹ của mình vậy, Diệc Phương cố hết sức đè nén, những vẫn không nén
được mà cùng dì Thúy ôm nhau khóc.
Khi ra khỏi phòng ngủ của dì Thúy, đã quá nửa đêm. Diệc Phương đồng ý ở lại đây một đêm, bà mới bằng lòng đi ngủ.
Diệc Phương nghĩ Kình Thiên nhất định vẫn chờ mà chưa ngủ, liền đi đến phòng anh.
Khi Phương Diệc Ngôn hiện ra đã dọa cô nhảy dựng.
“Cô đừng đi tìm anh ta.” Anh ta ngăn cản nói. “Đừng đi bây giờ.”
“Trừ phi
anh có lý do hợp lý, nếu không đừng can thiệp vào chuyện tôi quyết định
gả cho anh ấy nữa.” Diệc Phương nói xong liền tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta lại chắn trước mặt cô.
“Hãy nghe tôi nói, tôi tìm được hai người họ rồi.”
Diệc
Phương chớp mắt mấy cái. “Thật sao? Thật tốt quá, vậy anh tự do rồi,
không phải sao? Chúc mừng anh.” Cô thật tình vui mừng thay anh ta.
“Vẫn chưa, còn có việc chưa giải quyết xong, tôi cần cô giúp đỡ.”
“Chỉ cần
có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp anh, nhưng mà bây giờ anh rời đi
trước, được không? Anh sẽ dọa đến người trong phòng này đấy.”
“Không, cô không rõ……”
Diệc
Phương đã đi tới ngoài cửa phòng Kình Thiên, cô còn nói chuyện với
Phương Diệc Ngôn tiếp nữa, Kình Thiên sẽ có thể nghe thấy, cô phất tay
yêu cầu Phương Diệc Ngôn đi.
Đồng thời cô cũng nghe được tiếng nói chuyện bên trong phòng. Một nam một nữ.
Nam là Kình Thiên, còn nữ là ai? Anh từng nói nơi này chỉ có anh và dì Thúy.
Cửa phòng khép hờ, ngọn đèn mờ nhạt cùng tiếng tranh luận trầm thấp nhưng kịch liệt, từ khe cửa truyền ra.
“Anh không thể cưới Ngôn Diệc Phương, tôi không cho phép anh cưới cô ta.” Người nữ đang ra lệnh với Kình Thiên, giọng nói gay gắt.
“Cô không được xen vào.” Giọng nói Kình Thiên phẫn nộ. “Cô có quyền gì mà khống chế tôi?”
“Anh quên rồi sao? Anh thuộc về tôi, anh và tôi là một thể.”
“Cô tính cứ đi theo tôi cả đời như vậy sao?”
“Nếu cần thiết thì đúng vậy.”
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Anh muốn nghĩ như vậy cũng không sao.”
Cửa bỗng nhiên chậm rãi mở ra, vừa lúc có thể cho Diệc Phương nhìn thấy người nữ bên trong phòng.
Cũng là người đã bí mật nói chuyện với Kình Thiên ở vườn rau.
Trái tim Diệc Phương nháy mắt đông lại, trong lỗ tai ù ù.
Cô xoay
người, trong đầu thầm nghĩ đến một việc: Cô phải rời khỏi nơi này, rời
khỏi Kình Thiên, kiếp này cô không muốn nhìn thấy anh nữa.
Kình Thiên ở trong phòng hoàn toàn không biết, vẫn còn trừng mắt nhìn Lục Uyển Như ở đối diện.
Cô ta lại đột nhiên lộ ra nụ cười đắc ý.
“Cô cười cái gì?” Kình Thiên nhíu mày.
“Tôi nói với anh nhiều lần rồi, anh chính là tôi. Tôi uy hiếp anh, không phải là uy hiếp chính bản thân tôi à?”
“Cô tâm tư kín đáo, tràn ngập oán hận, bụng dạ khó lường. Không, tôi không phải
cô, Lục Uyển Như. Tôi yêu Diệc Phương, không ai có thể làm dao động tình cảm tôi dành cho cô ấy. Cô cũng không thể.”
Cô ta cười lạnh. “Đáng tiếc cô ấy không nghe được lời nói từ đáy lòng này của anh. Chỉ sợ anh cũng không còn cơ hội nói với cô ấy nữa rồi.”
Kình Thiên biến sắc. “Cô đã làm gì?”
“Gì tôi cũng chưa làm, nhưng Diệc Phương của anh vừa mới ở ngoài cửa……”
Giọng nói của cô ta chưa dứt, Kình Thiên đã lập tức chạy đến cạnh cửa.
Nhưng không nhìn thấy bóng người Diệc Phương?
“Cô ta đã đi rồi, cô ta sẽ không quay trở lại nữa đâu.”
“Bất luận cô đã làm ma pháp gì, tôi cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Kình Thiên không rảnh nói nhiều với cô ta nữa, chạy đi khắp các ngõ nhỏ.
Nhưng mà xe máy của Diệc Phương đã không còn ở chỗ cũ, chỉ còn nón bảo hiểm màu trắng của anh nằm lẻ loi trên mặt đất.
※※※
Kình Thiên sắp gấp đến điên rồi, anh đã mất đi vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh vốn có.
Gần một tuần nay, anh dường như phát cuồng tìm Diệc Phương.
Trong bệnh viện, cô nghỉ phép dài hạn.
“Nghỉ phép dài hạn? Là ý gì? Dài hạn? Bao giờ mới trở về?”
“Không rõ lắm, xin lỗi.”
Cô không ở nhà trọ của cô. Kình Thiên đi tìm cô, nhóm bạn cùng phòng của cô làm
mặt của anh bị đập phải cửa. Sau đó có một lần bọn họ mở cửa, anh không
lễ phép hỏi nữa, đẩy cửa đi thẳng vào, phát hiện bọn họ không có lừa
anh, phòng của cô trống rỗng, có cảm giác như đã rất lâu cô chưa trở về.
Có lẽ cô không tính quay lại nữa.
Cô cũng
không quay về chỗ ba cô. Ngôn Trí Trung nhiệt tình chiêu đãi Kình Thiên, quan tâm anh và Diệc Phương đã tiến triển đến đâu, hiển nhiên hoàn toàn không biết chuyện, lại càng không biết Diệc Phương đang ở đâu.
Kình Thiên uể oải, suy sụp tới cực điểm, ở trước mặt mẹ anh phải làm bộ cười vui,
làm bộ như không có chuyện gì. Anh giải thích đêm đó bởi vì Diệc Phương
có bệnh nhân cần điều trị gấp, nhất định phải về bệnh viện.
Anh tìm Quan Quan, vì cô ấy là người bạn duy nhất của Diệc Phương mà anh biết.
Quan Quan hỏi gì cũng không biết.
“Tôi thật
sự không biết, cô ấy không liên lạc với tôi. Diệc Phương cũng sẽ không
chủ động tìm bạn bè, anh là vị hôn phu của cô ấy, ngay cả việc này cũng
không biết à.” Cô chế nhạo.
Sau khi gác điện thoại, cô quay sang Diệc Phương ngồi ở một bên.
“Thế nào? Bạn chí cốt chứ?”
Diệc Phương trừng mắt nhìn cô ấy. “Cậu chưa từng nói rằng cậu có quen biết Lạc Kình Thiên đấy.”
Vì vậy nên cô mới đến chỗ Quan Quan ở tạm.
Không ngờ Kình Thiên cũng điện thoại tới chỗ mà cô cho là an toàn nhất.
“Ách…… mình đã từng phỏng vấn anh ta. Ài, thật ra cũng không xem là quen biết.”
“Quan Quan tiểu thư cũng sẽ nói lắp sao? Không phải cậu cũng từng là “hồng phấn tri kỷ” của anh ta chứ?”
“Sao cậu
có thể nói như thế? Người khác không hiểu mình, cậu cũng không hiểu mình sao?” Quan Quan vừa nói vừa lau nước mắt,hạt lớn hạt nhỏ đều rơi xuống.
“Cậu kể hết sự thật cho mình, có lẽ mình sẽ tương đối hiểu một chút.”
“Đã nói
với anh là Diệc Phương không có ở đây mà, cô ấy nghỉ phép rồi, không
biết khi nào mới trở về.” Kem chống tay vào cửa, cẩn thận nhìn Kình
Thiên.
Lần trước anh ta đến, đẩy mạnh cửa xông vào, ván cửa đập phải mũi Thi Công, đến bây giờ vẫn sưng đỏ.
“Tôi biết. Tôi có thể vào trong nhà nói chuyện với mọi người một chút không? Những người khác có ở nhà không?”
Mới hỏi xong, mấy khuôn mặt từ đằng sau Kem giống như xếp chồng lên nhau mà ló ra.
“Hi, chào mọi người.” Kình Thiên nở nụ cười, vẫy tay với bọn họ.
“Anh muốn nói gì?” Tổ Minh hỏi.
“Đi vào trước rồi nói được không?”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Anh ta thật thân thiện nhỉ, không hung dữ như lần trước.” Trân Nghi nói.
“Cái mũi của tôi còn rất đau.” Thi Công nói.
“Xin lỗi, Thi Công.” Kình Thiên thành khẩn xin lỗi. “Tôi có thể gọi anh là Thi Công không?”
“Đại khái có thể.” Thi Công lẩm bẩm.
“Bọn họ gọi tôi là Ngưu ca.” Tổ Minh nói, chìa một tay, “có muốn vào uống ly rượu không?”
“Tôi không uống rượu, cám ơn.” Động tác của Tổ Minh có lẽ nhìn như thành thạo,
Kình Thiên bắt tay cũng là thật tình, đơn thuần, nhiệt tâm.
“Vào đi.” Vì thế Kem mở rộng cửa hơn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Kình Thiên hỏi trước: “Diệc Phương có liên lạc về, đúng không?”
Bọn họ nhìn qua nhìn lại lẫn nhau.
“Diệc Phương cũng không dặn là không được nói cô ấy có liên lạc về.” Trân Nghi nói với bọn họ.
“Nhưng chúng tôi không biết cậu ấy đang ở đâu.” Kem nói với Kình Thiên.
“Diệc Phương cho chúng tôi ở đây, cho chúng tôi một gia đình, cùng sinh hoạt với nhau như người một nhà vậy.”
“Cô ấy giống mẹ, chị, bạn bè của chúng tôi.”
“Cô ấy cho chúng tôi tất cả, tiền tiêu vặt và những vật dụng, cả những thứ không thể mua được ở bên ngoài.”
“Bây giờ vì anh mà không thấy tăm hơi cô ấy nữa.”
“Chúng tôi muốn Diệc Phương trở về.”
Bao gồm cả hai người đàn ông trưởng thành, bọn họ bắt đầu nghẹn ngào.
“Tuy rằng
Diệc Phương đưa cho tôi tiền lương chăm sóc bọn họ, làm bạn bọn họ,” Kem cũng lã chã chực khóc, “nhưng mà tôi biết, cô ấy là hảo tâm cho tôi một phần công việc, cho tôi một phần tôn nghiêm, bởi vì,” cô hít hít mũi,
“thật ra tôi cũng giống như bọn họ, chỉ là tình huống của tôi có vẻ nhỏ
hơn chút.”
Những gì bọn họ nói, Kình Thiên trên thực tế đã hỏi thăm và biết được.
“Tôi không dám nói tôi hiểu hết được cảm nhận của mọi người,” anh chân thành nói,
“nhưng tôi và mọi người giống nhau đều cần cô ấy, muốn cô ấy trở về. Xin tin tưởng tôi, tôi không hề làm bất cứ chuyện gì thương tổn Diệc
Phương, cô ấy rất thương tâm, nhưng hoàn toàn là hiểu lầm. Tôi cần một
cơ hội để giải thích với cô ấy, nhưng càng cần mọi người hỗ trợ hơn.”
“Nhưng chúng tôi thật sự không biết cô ấy ở đâu.” Kem nhắc lại lần nữa.
“Diệc
Phương tuyệt đối sẽ không mặc kệ mọi người, tôi tin cô ấy cũng không nói cô ấy đang ở đâu, nhưng cô biết làm sao để liên lạc với cô ấy, phải
không?”
Mặt Kem lộ vẻ khó xử.
“Diệc Phương không muốn cô nói ra số di động hoặc số máy nhắn tin của cô ấy, phải không?”
“Là máy nhắn tin.” Trân Nghi nói.
Lập tức rước lấy lời trách mắng của những người khác.
“Cá Hấp!”
“Được thôi, tôi đi ngủ.” Trân Nghi lầm bầm.
“Không, không sao, cô Trân Nghi, mời ngồi.” Kình Thiên ôn hòa nói.
Trân Nghi lần đầu được người khác phái đối xử điềm đạm, lịch sự như thế, được đối tốt mà kinh ngạc, ngượng ngùng ngồi trở lại.
“Cô Long,
tôi sẽ không làm khó dễ cô. Như vậy đi, cô chỉ cần đồng ý gọi Diệc
Phương về, mà không nói tôi ở chỗ này, như thế vừa không tính làm trái
lời cô ấy, đồng thời cũng là giúp mọi người chúng ta. Cô thấy có được
không?”
Những người khác nhất trí gật mạnh đầu.
Kem do dự.
“Tôi phải dùng lý do gì để gọi cô ấy trở về? Sau khi gọi cô ấy về rồi thì sao? Anh muốn làm gì?”
Khi Kình Thiên nói chủ ý của anh ra, tất cả bọn họ đều mở to hai mắt, giống như người kém trí chính là anh vậy.
Dựng xe máy vào một bên tường, Diệc Phương vừa cởi nón bảo hiểm, vừa vội vàng vào nhà.
“Diệc Phương, cậu mau trở về đi, xảy ra chuyện rồi!” Ở trong tin nhắn Kem chỉ nói một câu không đầu không đuôi ấy.
Diệc Phương lập tức gọi điện thoại về, nhưng mãi vẫn không có ai nghe.
Khi máy nhắn tin của cô đổ chuông, cô đang ở trên núi, quanh quẩn ở gần vườn rau của Kình Thiên.
Cô vừa
muốn tìm anh, hỏi anh về việc trù tính mở triển lãm tranh giúp cô, vừa
không muốn gặp mặt anh khi suy nghĩ trong lòng vẫn còn rối như tơ vò.
Bây giờ cô đang lo lắng vì khoảng thời gian nán lại để xuống núi gọi điện thoại
khiến cho những đứa trẻ to xác trong nhà hoảng loạn chạy ra ngoài tìm cô rồi.
Vì trong nhà một mảnh tối tăm, mà Trân Nghi sợ tối, cho nên bọn họ mặc kệ là ngày hay đêm, đều luôn mở đèn không tắt.
Diệc Phương vừa vào nhà liền mở cái đèn sáng nhất trong phòng khách.
Đèn cũng không sáng.
Tất cả đèn trong nhà đều không sáng.
“Hỏng bét.” Diệc Phương thì thào.
Chẳng trách mọi người đều không ở nhà, nhất định Trân Nghi đã sợ hãi nên bọn họ đưa cô ấy ra ngoài, đến nơi có ánh sáng rồi.
Nghĩ như thế, Diệc Phương yên tâm hơn chút.
Về nhà,
cảm giác căng thẳng hơi được thả lỏng, cô mới cảm thấy cả người mỏi mệt. Một tuần nay dài đằng đẵng giống như một thế kỷ.
Cô rất ít nghỉ phép, lúc nào người khác nghỉ phép, cô cũng không từ chối mà làm thay ca.
Lúc ấy cũng không phải nghỉ phép, mà là cố hết sức hạ quyết tâm làm chuyện cô vẫn muốn làm mà chưa làm được.
Cô đưa đơn xin từ chức.
Nhưng viện trưởng không phê chuẩn, chỉ ký “giữ chức không lương”.
“Cô quá mệt mỏi rồi, cứ nghỉ ngơi thật thoải mái. Khi nào nghỉ ngơi đủ rồi thì trả phép quay lại.” Viện trưởng đã nói như vậy.
Diệc Phương nghĩ, cái cô cần chính là chấn chỉnh lại cuộc sống của cô, chứ nghỉ phép cũng không vá lành trái tim đã vỡ nát được.
Cô thở dài một hơi, đang muốn đến phòng tắm để tắm rửa một cái, bỗng Phương Diệc Ngôn xuất hiện.
“Ơ, đã lâu không gặp.” Cô gần như đã quên anh ta.
“Khí sắc của cô rất kém.” Anh ta đánh giá, “còn giống ma hơn tôi.”
“Cám ơn.”
“Không có chi. Tôi đến nói lời từ biệt.”
“Nói lời
từ biệt?” Diệc Phương ngẩn ra. “À, đúng rồi, anh đã tìm được mẹ anh và
Lục Uyển Như.” Cô nhớ lại. “Như vậy, đã giải quyết xong cả rồi ư?”
“Còn một việc.”
“Cần tôi giúp?”
“Đúng.”
“Tự mình giúp việc cho mình, cũng nên. Nói thử xem.”
“Cô và Lạc Kình Thiên……”
Diệc Phương lập tức ngắt lời anh ta. “Anh không cần quan tâm, tôi sẽ không gả cho anh ta.”
“Không, cô nhất định phải gả cho anh ta.”
Cô thất thần. “Anh nói cái gì?”
“Cô không
thể không gả cho anh ta, nếu không tôi không đi được, mà tôi không thể
không đi, tôi không còn thừa nhiều năng lượng nữa.”
“Tôi không hiểu. Lúc trước anh cật lực, kiên quyết phản đối tôi gả cho anh ta, sao bây giờ lại tự mâu thuẫn với mình như vậy.”
“Nếu tôi không đi được, bị kẹt lại ở đây, thì một tôi khác, cũng chính là cô, sẽ phiền phức lớn.”
“Dù tôi có phải đền bù bằng cả đời mình sao?”
“Cả đời của cô cũng là của tôi. Một thể hai mặt.”
“Chờ đã,
Phương Diệc Ngôn, là tôi hồ đồ, hay là năng lượng của anh yếu đi nên
năng lực suy xét cũng giảm? Tôi phải gả cho một công tử ăn chơi để đổi
lấy tự do của anh à?”
“Tôi tự do, cô mới có thể được tự do.”
Diệc
Phương lắc đầu. “Tôi rất mệt mỏi, đầu óc trống rỗng, nghe không hiểu câu đánh đố của anh, chờ tôi ngủ một giấc dậy rồi nói sau.”
“Dù sao cô nhất định phải gả cho anh ta là được. Thời gian không còn nhiều nữa.” Anh ta ở phía sau cô lo âu kêu lên.
Diệc Phương mệt nhọc xua xua tay, đi vào phòng.
Mặc dù
Phương Diệc Ngôn và cô là quan hệ mà anh ta gọi là một thể hai mặt,
nhưng trước khi Diệc Phương thay quần áo, vẫn quay đầu xác định rằng anh ta không theo đến.
Cô đi về
phía phòng tắm, trên đường cởi quần áo, áo sơmi, quần dài, tất, lười
biếng tiện tay quăng lung tung. Chờ cô đi đến cạnh cửa phòng tắm, thì
gần như chỉ còn thừa lại đồ lót. Bởi vì không có đèn, cơ thể cô sáng
bóng mà đẫy đà, hiển nhiên trở thành một vật thể sáng thần bí mà rực rỡ.
Trong bóng tối, Kình Thiên nằm ở trên giường cô nhìn chằm chằm, cảm thấy cơ thể
như bị lửa thiêu từ dưới mà lên, rồi hình thành nên ngọn lửa cháy lớn
xoay xung quanh anh, đốt cháy dục vọng nguyên thủy của anh.
Anh ngừng thở, không dám làm bừa.
Diệc
Phương vừa vào phòng tắm, anh mới lặng lẽ thở một hơi. Không biết đã
quên cái gì, cô lại đi ra, lúc này thì ngay cả mảnh vải cuối cùng che
đậy thân thể cũng đã cởi.
Bỗng dưng, cả người cô đứng im bất động ở cửa, ước chừng qua vài giây, cô đột
nhiên bừng tỉnh, chạy trở lại phòng tắm, khi trở ra trên người đã quấn
một chiếc khăn tắm lớn.
Cô mở to mắt nhìn giường một lúc thật lâu, sau đó ấn công tắc đèn điện cành cạch, cuồng loạn lục tung.
Kình Thiên không thể lên tiếng, không biết cô có đang tìm vũ khí gì để đối phó mình hay không.
Việc này thật đúng gọi là tự làm tự chịu, anh suy sụp nghĩ.
Lần đầu tiên trong đời vắt hết óc theo đuổi người mình yêu, nhưng không có một việc là làm đúng.
Dường như cô đã tìm được vật mình cần, cô ngừng lục lọi.
“Chờ tôi nhìn rõ rồi sẽ cho anh thật khó coi.” Diệc Phương thì thào.
Nếu cô đánh anh ngất xỉu cũng được thôi, nhưng Kình Thiên chỉ lo cái cô cầm là thứ có thể chết người.
“Tách” một tiếng, trong phòng có một ánh sáng.
Thì ra thứ cô tìm long trọng cả nửa ngày là một cây nến.
Diệc Phương giơ nó lên rọi về phía giường, khi nhìn rõ ràng rồi thì không khỏi ngây người.
“Kình Thiên!” Cô nghẹn lời. “Anh…… sao lại là anh? Đây…… đây là có chuyện gì?”
Anh bị
trói gô ở trên giường cô, vả lại còn bị lột sạch sẽ, chỉ mặc một cái
quần lót màu trắng, trên cánh tay và đùi bị dán vài vệt giống như băng
dán phản quang. Chính là chúng làm cô nhìn thấy anh.
“Ưm ưm……” Anh nói.
“A, xin
lỗi. Ôi, trời ơi!” Diệc Phương vội vàng đi qua, “roạt” một tiếng xé cái
băng dán trên miệng anh. Anh đau đến rên rỉ. “A, xin lỗi, xin lỗi. Kình
Thiên, xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, giúp anh cởi dây thừng ra được không?”
“Dây thừng? À, được. Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi không biết…… Tôi không ngờ…… bọn họ…… a, chết mất!”
Hai tay có lại được tự do, anh đong đưa làm cho máu tuần hoàn.
Diệc Phương luống cuống tay chân, thật vất vả mới cởi xong dây thừng trên chân Kình Thiên.
“Là ai…… ôi, trời ạ, sao bọn họ có thể như vậy? Kình Thiên, anh không sao chứ? Có bị thương hay không?”
“Nhìn thấy em lo lắng, quan tâm cho anh như vậy thì bị thương cũng đáng.”
“Anh còn có tâm tình nói giỡn? Sao lại thế này? Bọn họ tìm được anh ở đâu?”
“Là anh tự đưa tới cửa. Anh tới tìm em, anh đến đây vài lần rồi. Anh nghĩ đại khái là anh tự làm tự chịu,” câu này cũng là lời nói thật. “Anh tìm em đến
nóng vội, thái độ không tốt lắm. Anh còn dùng cửa làm mũi Thi Công bị
thương.”
“Anh làm Thi Công bị thương? Còn những người khác? Bọn họ đi đâu hết rồi?”
“Bọn họ đã đi ra ngoài, hình như nói là đi tản bộ.” Anh hàm hồ trả lời. “Không cần lo lắng, Thi Công không hề gì, cái mũi có chút giống mũi bã rượu(mũi đỏ sần sùi như vỏ cam) mà thôi, qua vài ngày sẽ hết sưng ấy mà.”
“Anh còn nói đỡ cho bọn họ? Bọn họ……” Cô chỉ chỉ vào dây thừng đã ném xuống đất, “trói chặt anh, anh còn nói đỡ cho bọn họ ư?”
“Anh tin tưởng bọn họ là vì yêu em. Anh cũng yêu em, Diệc Phương.”
Diệc Phương bỗng nhiên bị nhắc nhở, thái độ lập tức chuyển thành lãnh đạm. “Nếu anh không có việc gì, có thể đi rồi.”
“Anh không thể đi đâu được cả.” Kình Thiên nhẹ nhàng nhún nhún vai. “Bọn họ cầm quần áo của anh đi rồi.”
“Tôi đi tìm cho anh.”
Bởi vì biết chắc cô sẽ không tìm được, Kình Thiên ung dung hai tay ôm đầu gối ngồi ở trên giường.
Diệc Phương chán nản trở về tay không.
“Anh chờ một lát, tôi đến chỗ mẹ anh lấy giúp anh một bộ quần áo.”
“Em định nói thế nào với bà về lý do anh lại cần em đi lấy quần áo của anh?”
“Tôi…… tôi sẽ nghĩ trên đường đến đó.”
“Diệc Phương, đừng đi,” Anh nắm cổ tay cô, “chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
“Chúng ta không……”
“Đêm đó vì sao em không nói gì mà đi vậy? Rồi sau đó vì sao lại bỏ trốn?”
Cô đứng đưa lưng cứng đờ về phía anh.
“Anh lại còn muốn tôi giải thích?”
“Như vậy để anh giải thích. Bất quá em phải trả lời anh một vấn đề trước.”
“Tôi có cần thiết phải trao đổi điều kiện với anh không?”
“Nếu như em yêu anh, thì có. Hơn nữa đây không phải trao đổi điều kiện, mà là nói chuyện.”
Diệc Phương lặng im trong chốc lát.
“Được, anh hỏi đi.”
“Trước khi em vào đây đã nói chuyện với ai ở phòng khách?”
“Ai?”
“Em nhắc
tới Lục Uyển Như với anh ta, anh ta nói em nhất định phải gả cho anh,
đúng rồi, người này nếu như có cơ hội anh rất muốn gặp mặt cảm tạ anh
ta.”
Diệc Phương rất nhanh quay mặt về phía Kình Thiên.
“Anh…… anh nghe được anh ta nói chuyện?”
“Hai người nói lớn tiếng như vậy, anh đương nhiên……” Kình Thiên dừng lại, quái dị
nhìn Diệc Phương, “anh không thể nghe được anh ta nói chuyện sao?” Anh
cẩn thận hỏi. “Còn nữa, làm sao em biết Lục Uyển Như?”
Diệc Phương trở tay nắm lấy tay anh. “Anh biết Lục Uyển Như?”
“Anh đâu
chỉ biết cô ấy, cô ấy……” Kình Thiên lại dừng lại, “chờ một chút, chẳng
lẽ…… vừa mới nói chuyện với em là một…” Diệc Phương rất chậm mà gật đầu. “Lục Uyển Như anh ta tìm và anh ta đều giống nhau, nếu như anh biết Lục Uyển Như, vậy chứng tỏ thân xác này của anh cũng là chữ mà bọn họ không muốn nói ra kia.”
“Anh hiểu
rồi.” Kình Thiên thì thào. “Buổi tối hôm đó em nghe được anh và Lục Uyển Như nói chuyện, em cũng nhìn thấy cô ấy, bởi vậy em mới không từ mà
biệt.”
“Cô ấy chính là Lục Uyển Như?”
Kình Thiên gật đầu. “Em vì một hồn ma mà đánh anh xuống địa ngục.”
Diệc Phương ngồi xuống mép giường. “Làm sao em biết bên cạnh anh cũng có một cái?”
“Ừm, anh cũng không nghĩ tới em nhìn thấy được cô ấy. Anh cho rằng chỉ mình anh có thể, cô ấy đã nói với anh như vậy.”
“Có lẽ bởi vì bốn người chúng ta có một quan hệ mật thiết.” Diệc Phương thì thầm lẩm bẩm.
“Kiếp trước của em, chính là đại thiếu gia đào hôn, ích kỷ, không chịu trách nhiệm, làm hại kiếp trước của anh tự sát sao?”
“Anh ta
không biết tình hình sẽ nghiêm trọng như vậy. Anh ta không có trốn, anh
ta tránh ở bên ngoài bệ cửa sổ, không cẩn thận ngã chết. Anh ta không hề muốn làm tổn thương bất cứ ai cả, chỉ là không muốn bị bày bố cùng thao túng thôi. Anh ta cho rằng hai người yêu nhau kết hợp với nhau mới là
hôn nhân mỹ mãn, chứ không phải dựa vào quyết định của cha mẹ hai bên,
ép buộc hai người không quen biết cùng sống cả đời.”
“Nghe ra, Diệc Phương,” Kình Thiên trầm ngâm, “Có giống tình hình của chúng ta không?”
“Gần như là tái bản. Lúc ban đầu anh cũng không chịu chấp nhận, không phải sao?”
Anh chăm chú nhìn cô. “Mà em vì thay Phương Diệc Ngôn chuộc lỗi, đã đợi anh rất nhiều năm.”
Cô nhìn lại anh. “Quả thế, em không hề có câu oán hận nào.”
“Ôi, Diệc Phương.” Kình Thiên ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi.” Tựa vào trên vai anh, Diệc Phương nói nhỏ.
“Không, là anh có lỗi với em, để em chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Anh hơi hơi đẩy cô ra, dùng hai tay nâng mặt của cô lên, để cô nhìn thấy tình nồng ý đậm của anh.
“Diệc
Phương, đừng bao giờ không từ mà biệt nữa, giữa chúng ta đừng có bất cứ
hiểu lầm gì nữa, được không? Anh muốn chúng ta có thể cho nhau thẳng
thắn, tín nhiệm.”
“Nói đến
thẳng thắn, anh mua tranh của em, còn có triển lãm tranh là anh một tay
tính toán, vì sao một chữ anh cũng không đề cập tới?”
Kình Thiên nhíu mày. “Anh đã từng nói với Quan Quan, thời cơ thích hợp, anh sẽ chính miệng nói với em.”
“Khi nào anh mới cho rằng thời cơ thích hợp?”
“Anh muốn
dùng bức tranh ấy làm quà bất ngờ tặng cho em vào đêm tân hôn của chúng
ta. Em cảm thấy thời cơ như vậy có tính là thích hợp không, bà Lạc tương lai?”
Hai má cô đỏ bừng. “Còn chuyện triển lãm tranh?”
“Là quà gặp mặt anh tặng cho vị hôn thê.”
“Trước khi anh đến tìm em, đã hỏi thăm cặn kẽ tỉ mỉ những thứ có liên quan đến em. Mở triển lãm tranh, là vì anh biết em cần một khoản kinh phí, để chuẩn
bị quyên góp cho hội những người kém trí.”
“Quan Quan thật lắm chuyện.”
“Là em ép cô ấy nói. Thật ra Quan Quan vô cùng thích anh, anh biết không?”
“Ôi, đừng làm phức tạp thêm nữa. Em thật sự nghĩ anh là công tử ăn chơi hết thuốc chữa sao?”
“Hừ, còn chờ quan sát.”
“Diệc Phương, nếu anh là như vậy, giống như chúng ta bây giờ, lại ở trên giường, em nghĩ anh sẽ buông tha cho em sao?”
Lúc này cô mới nhớ lại cô dưới khăn tắm trần như nhộng, thân hình anh cũng lộ ra trọn vẹn.
Diệc Phương hét một tiếng, nhảy dựng lên.
Kình Thiên giữ cô lại, kéo cô ngã trên người anh, anh thì nằm ở bên dưới.
“Không cần kinh hoảng, anh cam đoan, anh chỉ làm công tử ăn chơi của em thôi.”
Trong góc phòng, Phương Diệc Ngôn và Lục Uyển Như đang đứng ở đó.
“Cô sáng tỏ cả rồi chứ?”
Cô rủ lông mi không nói.
“Tôi hối hận thì cũng đã muộn, một tôi khác xem như đã bồi tội với cô, có thể tha thứ cho tôi không?”
Lục Uyển Như chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Tôi chỉ
hỏi anh, nếu anh và tôi không phải do mai mối, mà đổi thành một tình
huống cùng tôi quen biết khác, anh có lại trốn tránh hay không?”
“Tuyệt đối sẽ không.” Anh ta đáp nhanh chóng mà quả quyết.
Vì thế, oán hận một đời của Lục Uyển Như tan biến.
“Chúng ta có thể đi rồi chứ?” Phương Diệc Ngôn đưa tay về phía cô.
Cô xấu hổ mang theo vui mừng đưa tay cho anh.
Bọn họ đồng thời cùng nhau hóa thành khói nhẹ, còn một đôi khác của bọn họ thì kết thành một thể.
Kết thúc
Diệc
Phương chưa quay lại bệnh viện, cô chuyên tâm làm vợ Kình Thiên, cùng
dốc sức giúp đỡ những người kém trí, Kình Thiên toàn lực hỗ trợ là hậu
thuẫn hữu lực cho sự nghiệp từ thiện của cô.
Bởi vì
Diệc Phương ở giữa hòa giải, dì Thúy và chồng đã hòa thuận trở lại, quay về ‘Kính Tư Lư’. Vợ chồng bọn họ lại xây dựng tổ ấm ở sườn núi khác
cách vườn rau không xa, cũng thường đón ba Diệc Phương đến ở chơi. Về
sau Ngôn Trí Trung lại tìm được mùa xuân thứ hai.
Sau này
Diệc Phương từ một giấc mộng kỳ lạ biết được, cha mẹ chồng của cô chính
là cha mẹ cô kiếp trước. Sau khi cô và Kình Thiên kết hôn, bệnh của dì
Thúy kỳ tích dần dần hồi phục.
Một năm rưỡi sau, Diệc Phương sinh ra một đôi song sinh trai gái.
Bọn họ cũng không còn gặp lại Phương Diệc Ngôn và Lục Uyển Như nữa.
^o^ Toàn Văn Hoàn ^o^