Ba cô im lặng một lúc lâu, Diệc Phương vẫn kiên nhẫn chờ.
Không phải cô không tin Kình Thiên nói, cô tìm ba nói chuyện chủ yếu là muốn
hỏi để hiểu rõ ông cùng ba Kình Thiên năm đó đã xảy ra chuyện gì mà làm
cho hai nhà ngăn cách.
“Kình Thiên đã nói gì?” Ngôn Trí Trung hỏi.
“Chính là chuyện con nói với ba đấy.”
“Vậy con còn muốn biết cái gì?”
“Ba, dường như ba hoàn toàn không hề trả lời vấn đề của con.”
Với sự hiểu biết của cô về ba mình, ông lảng tránh như thế, tỏ rõ trong đó có nhiều bí ẩn.
“Con hỏi vấn đề này căn bản là dư thừa.” Ông bắt đầu không kiên nhẫn. “Cái
gì mà hỏi ba vì sao muốn con gả cho Lạc Kình Thiên? Con là vị hôn thê đã đính ước từ lâu của nó, không gả cho nó thì con muốn gả cho ai?”
“Cách lâu như vậy, ba đột nhiên lại sốt ruột đối với chuyện này, trở nên nhiệt tình như thế nên con mới cảm thấy khó hiểu.”
“Có gì mà khó hiểu? Cũng không phải ba chưa từng nói với con là có chuyện này.”
“Đó là vì ba biết con ở nước Anh có bạn trai, ba kiên trì muốn con với anh
ấy cắt đứt quan hệ, vì muốn con nghe theo lời của ba, nên ba mới nói
ra.”
“Chậc, con vẫn là ranh con làm sao hiểu được.”
“Hiểu được cùng hiểu rõ chuyện nặng nhẹ là có chênh lệch.” Diệc Phương đổ
người về phía trước: “Ba, nếu như ba của Lạc Kình Thiên có lỗi với ba,
ba sẽ không muốn con gả cho anh ấy. Còn nếu ngược lại, thì ba cũng sẽ
vẫn không muốn con gả cho anh ấy. Nếu là giả thiết đầu tiên thì vì bị
làm tức giận, còn nếu là giả thiết thứ hai thì vì muốn tranh chấp một
chút. Cách nói, ý nghĩa khác nhau, nhưng kết quả cơ bản vẫn giống nhau.”
Ba cô liền phẫn nộ với cô. “Con cho rằng con rất hiểu ba sao?”
Lúc này, Diệc Phương suýt nữa đã nhảy dựng từ sofa lên.
Phương Diệc Ngôn lại lần nữa đột ngột hiện thân, hơn nữa lại còn gần như là
mũi kề mũi, khom người đứng trước mặt ba cô, nhìn ông tỉ mỉ tường tận.
Diệc Phương cố hết sức giữ bình tĩnh.
“Ba……”
“Ông ta không phải cha cô.” Phương Diệc Ngôn đứng thẳng dậy, chỉ vào Ngôn
Trí Trung hô, sau đó lắc lắc đầu, “Không đúng, ý tôi là ông ta không
phải cha tôi.”
“Anh đừng náo loạn nữa được không?” Diệc Phương buột miệng thốt ra.
Lông mày bạc của Ngôn Trí Trung nhướng lên thật cao. “Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa xem!”
“Ài, ba, con không phải nói ba.”
“Ồ, bộ dáng tức giận của ông ấy lại có chút giống đấy.” Phương Diệc Ngôn lại đánh giá Ngôn Trí Trung lần nữa.
Diệc Phương lấy tay che mặt rên rỉ.
“Ba, xin lỗi, con sẽ quay lại ngay.”
Cô đứng dậy, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo kiêm ra hiệu cho Phương Diệc Ngôn cùng cô đi.
Hắn đi theo ra ngoài phòng, nhìn thấy là toilet, liền đứng lại.
“Cô muốn tôi cùng vào đây với cô? Làm cái gì? Cô không sợ ma nữa à.”
“Đúng vậy, cho nên muốn hồn ma như anh cùng tôi làm bạn đây.” Cô tức giận nói.
Diệc Phương vươn tay bắt lấy hắn, nhưng tay lại xuyên qua cánh tay hắn ta,
sắc mặt cô trắng bệch, phải cắn môi mới không thét chói tai.
Phương Diệc Ngôn đi vào trong.
“Tôi nói cho cô, người bên ngoài kia không phải cha chúng ta. Ông ta là ai vậy?”
“Ông ấy là ba tôi. Dù anh có thật sự là kiếp trước của tôi, thì người cha
kiếp trước cũng không nhất định sẽ cùng là cha của cả người con trai và
gái. Anh âm hồn không tiêu tan như vậy, nói đến là đến, tôi sớm muộn
cũng bị anh hù chết!”
Phương Diệc Ngôn suy nghĩ một chút.
“Tôi cũng không phải giống cô nói “Nói đến là đến”, tôi là cảm ứng được tín hiệu cô phát ra mới…… cùng cô hội họp.”
Diệc Phương khó hiểu. “Tín hiệu tôi phát ra? Tôi không phải nhà ngoại cảm, cũng không có làm phép thuật triệu hồi anh.”
“Cô và lão tiên sinh bên ngoài ầm ĩ chuyện gì thế?”
“Tôi và ba tôi đang nói chuyện, nếu anh rời khỏi, đừng quấy rầy nữa thì tôi sẽ vô cùng cảm kích.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện các người nói cùng tôi có liên quan.” Giọng nói
của hắn tràn ngập hoang mang, ấm ức, “Tôi còn chưa tìm thấy mục tiêu của mình, nếu cô đã là tôi của kiếp này, cô hẳn nên giúp tôi, như vậy có lẽ tôi sẽ không phải âm hồn không tiêu tan nữa.”
Trời mới biết, cô phải giúp một hồn ma như thế nào?
“Chúng ta có thể đổi một địa điểm cùng một thời gian khác để thảo luận chuyện
này được không? Hiện giờ tôi thật sự có chuyện quan trọng hơn muốn nói
với ba tôi.”
“À, ừm, được rồi.”
“Cám ơn anh.” Diệc Phương thả lỏng một chút.
Cô trở lại phòng khách, ba đang chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa sổ sát sàn.
“Diệc Phương, không phải là con không muốn gả cho Kình Thiên đó chứ?” Ba cô hỏi.
“Con……” Không thể đơn giản dùng muốn hay không muốn để trả lời vấn đề này.
Ngôn Trí Trung chuyển hướng sang cô.
“Nếu như con không thích cậu ta, Diệc Phương, ba tuyệt đối sẽ không bắt buộc con, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của con.”
Cô lặng im không nói.
Vấn đề bây giờ là cô rất thích anh.
“Nhưng mà,” Ngôn Trí Trung chậm rãi nói tiếp, “Ba từng ở phòng con nhìn thấy
một quyển sổ cắt dán……” “Ba!” Diệc Phương kêu to, mặt đỏ lên. “Ba sao có thể…… Thật là.”
Thôi chết, cô đột nhiên nghĩ đến “Ba không có đưa cho Kình Thiên xem chứ?”
Đối với việc cô vô tình thuận miệng gọi thẳng tên Lạc Kình Thiên, Ngôn Trí Trung đa mưu túc trí che dấu đắc ý của mình.
“Diệc Phương, con hỏi như vậy quả thực là làm nhục ba rồi. Ba nhắc tới sổ cắt dán của con, bất quá là bởi vì nó làm cho ba nghĩ rằng nếu như con đã
quan tâm đến chuyện có liên quan đến Kình Thiên như vậy, chắn hẳn là rất có hảo cảm với nó, cho nên mới làm chủ đồng ý cho nó toàn quyền quyết
định tất cả những hạng mục từ chọn ngày kết hôn cho đến tổ chức hôn lễ.”
Diệc Phương nghe vậy hoảng hốt. “Anh ấy chưa từng nói cho con biết hai người đã thảo luận qua ngày kết hôn.”
“Sao? Hai đứa đã gặp mặt?”
Diệc Phương nhìn ba mình, “Sao con cứ cảm thấy ba đang giả vờ vậy nhỉ?”
“Con nói chuyện với ba càng ngày càng càn rỡ rồi đấy.” Ngôn Trí Trung đầu
tiên giả vờ ra vẻ không vui, nhưng sau đó lại vội vàng hỏi: “Nó đi tìm
con sao?”
Ông vừa hỏi câu này, liền làm Diệc Phương bừng tỉnh đại ngộ.
“Là ba nói cho anh ấy chỗ con ở!”
“Cái gì? Nó tìm được chỗ con ở sao? Hắc, thằng nhóc này quả thực thần thông
quảng đại!” Ngôn Trí Trung lộ rõ vui mừng trên gương mặt.
Xem ra chuyện này ba quả thực không biết.
“Con và Lạc Kình Thiên đã gặp mặt qua mấy lần.” Diệc Phương thừa nhận.
“Ốc, vậy sao?”
“Ba, ba cười giống như anh ấy là đứa con làm rạng rỡ tổ tông cho ba vậy.”
“Con rể cũng là con, không khác biệt lắm mà.”
Vậy sao không bảo anh ta đi học ngành y, làm bác sĩ, thực hiện giấc mộng khi còn trẻ của ba đi.
Nhưng những lời này Diệc Phương không dám nói ra.
“Con ấn tượng không tệ về nó chứ?”
“Ba, ba còn chưa trả lời vấn đề của con.”
“Con truy cứu để làm cái gì?” Ngôn Trí Trung vung bàn tay to lên, xoay người sang nơi khác.
Động tác này rõ ràng không muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt của ông.
Ngôn ngữ thân thể của ba tiết lộ rõ rệt như thế, Diệc Phương không khỏi bắt đầu bất an.
Cô nghĩ trong đầu, hôm nay mặc kệ ba muốn hay không, cô cũng kiên quyết hỏi cho ra mọi chuyện.
“Bởi vì nếu con gả cho Lạc Kình Thiên, con không hy vọng hôn nhân của con và anh ấy mang theo bí mật ân oán của đời trước.”
Ngôn Trí Trung quay lại lộ ra khuôn mặt bình thản.
“Chuyện này con có thể yên tâm, nếu không phải việc đã qua, làm sao ba đồng ý gả con đi được.”
“Nếu việc đã qua, nói một chút thì có sao đâu?”
Ngôn Trí Trung mang vẻ mặt khó xử. “Con và Kình Thiên đã gặp mặt, nó chưa nói sao?”
“Anh ấy nói ba và ba anh ấy trước kia dường như có hiểu lầm, là con không hỏi nhiều, con tình nguyện nghe ba nói.”
“Không phải dường như, mà xác thực từng có hiểu lầm, nhưng khúc mắc nhiều năm
đã được giải trừ, không cần nhắc lại. Kình Thiên cũng đã có thể thông
suốt rồi, sau khi nó biết vẫn đi tìm con, không phải là chứng minh tốt
nhất sao?”
Diệc Phương trầm mặc.
“Diệc Phương, ba cam đoan, sự việc ấy tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của các con.”
“Ài, ba, nói đi đâu vậy? Bát tự vẫn còn chưa xem qua mà.”
“Còn chưa?” Ngôn Trí Trung bắt lỗi lời nói của cô.
“Không thèm nghe ba nói nữa, nói nửa ngày, cũng giống như chưa nói cái gì. Con phải về bệnh viện rồi.”
“Đừng quá vất vả nhé, Diệc Phương.”
Ba cùng cô đi đến cổng.
“Con là bác sĩ, có vất vả hay không, con không có đường lựa chọn.”
Cô sải bước đến xe máy, lúc đội nón bảo hiểm, Ngôn Trí Trung đột nhiên giữ cánh tay cô.
“Diệc Phương, ba ép con học y, con có từng oán trách ba không?”
Là từng oán trách, nhưng cô đương nhiên sẽ không nói với ông. Diệc Phương
mượn việc điều chỉnh nón bảo hiểm để che dấu lời nói dối của mình.
“Không có đâu, ba không cần nhạy cảm quá.” Cô cắm chìa khóa vào khởi động xe,
quay đầu nhìn ba mình cười cười, “Con đi đây, ba vào đi thôi.”
“Ba mua cho con một chiếc xe nhé, sắp đến sinh nhật con rồi.”
Ông vẫn phản đối cô lái xe máy, nhất là xe máy lớn như vậy.
“Ba, chuyện này trước đây chúng ta đã thảo luận qua rồi.”
Vẫy tay, Diệc Phương rong ruổi mà đi.
Lúc trước học y, quả thực là ba đã tạo áp lực với cô, nhưng lựa chọn cuối cùng kỳ thật vẫn ở chính cô.
Cô từng trải qua vô số lần đấu tranh, hối hận, ngầm tràn ngập oán hận với ba. Bất quá con người là sẽ trưởng thành.
Sau khi làm bác sĩ, sinh, lão, bệnh, tử, cả ngày diễn ra ở trước mắt từng
hồi một có vui có buồn,nhưng cũng may mắn là, đến nay cô chưa từng trải
qua ca mổ có kết quả bi kịch nào.
Mẹ mất sớm, lại nói tiếp, từ nhỏ cô đã cùng ba sống nương tựa lẫn nhau, kỳ thật nỗi đau mất vợ của ba vẫn kéo dài đến khi Diệc Phương thi vào học
viện Y, tại trước đó, toàn bộ trạng thái tinh thần của ông có chút không ổn định. Cho dù khi thơ ấu, lúc bảo mẫu còn chăm sóc cô, cô cũng đã bắt đầu chăm sóc ba.
Kiên trì đi xe máy, là chuyện đầu tiên Diệc Phương tranh thủ cho chính mình, chuyện thứ hai là dọn ra khỏi nhà, thuê phòng ở gần bệnh viện sống một
mình, mãi đến khi nhóm bạn cùng phòng vì duyên phận mà dọn vào ở chung.
Trừ hai việc này ra, cô giống như đều vì ba mà sống, làm tất cả mọi thứ đều vì để khiến ông cao hứng vui vẻ.
Tựa hồ chỉ có Lạc Kình Thiên, cùng chuyện kết quan hệ thông gia với nhà họ Lạc là cô và ý nguyện của ba giống nhau.
Đó là nói, nếu cô đồng ý.
Cô làm sao không đồng ý được? Không ai biết cô đã yêu Lạc Kình Thiên bao lâu.
Gần như là một thế kỷ.
‘Anh cảm thấy người mà anh vẫn chờ cả đời này chính là em.’
Khi ở vườn rau, Kình Thiên từng nói với cô như thế.
Diệc Phương hy vọng biết bao lời anh nói là thật tâm xuất phát từ đáy lòng.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Diệc Phương đảo mắt nhìn quanh.
Cầm tấm thiệp trong tay, chân vắt chồng lên nhau gác ở một góc bàn, Phương
Diệc Ngôn ngồi trên ghế dựa của cô đến vô cùng tự tại, còn nhìn về phía
cô lắc đầu lia lịa.
“Cô thật đáng sợ.”
“Một hồn ma nói tôi đáng sợ?” Diệc Phương vừa buồn cười vừa tức giận. “Anh thực hài hước.”
Cô từ trong tay hắn lấy đi tấm thiệp.
“So với cái tên lấy buồn nôn làm thú vị này vẫn còn hơn.” Hắn chỉa chỉa tấm thiệp.
Trên tấm thiệp viết Diệc Phương: Đêm qua anh ở lại “Tùy Tâm Duyên [viên]”.
Từ khi xây khu vườn tới nay, lần đầu anh ở qua đêm trong khu vườn, bởi vì luyến tiếc cảm giác em đã từng tới.
Khi ra về, vẻ mặt em có khác thường, nhưng em không nói, nên anh cũng không hỏi.
Nhớ nhung tựa như một con sông nhỏ róc rách, Diệc Phương, anh đáp ứng không dồn ép em, anh sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, chỉ hy vọng em sẽ không để anh chờ quá lâu.
Chờ em thật nhanh sẽ mang đến một kinh ngạc vui mừng khác.
Hãy nhớ, “Tùy Tâm Duyên” vĩnh viễn không bao giờ đóng, nó càng là vĩnh viễn vì em mà mở.
Vị hôn phu lâu năm Kình Thiên của em p.s.: Chúng ta có lẽ là một đôi đính
hôn lâu nhất trong lịch sử trong và ngoài nước đấy, hẳn là không cần lo
lắng có người sẽ phá vỡ kỷ lục này.
Đây là tấm thiệp tự làm, bìa ngoài tấm thiệp là một cảnh ở “Tùy Tâm Duyên” do anh tự chụp.
Kỹ thuật chụp ảnh của Kình Thiên tương đối tốt, làm nổi bật nét đặc biệt
của cây su su rủ xuống ở hàng rào tre, chụp được sinh động có sức sống,
một đôi cây su su trùng hợp mọc cùng một chỗ, gắn bó ngả vào nhau, uốn
lượn giống như tình nhân thân mật.
Bức ảnh chụp làm bìa ngoài tấm thiệp, cùng p.s. cũng biểu lộ rõ hàm ý, Diệc Phương sao lại không hiểu?
Cô há lại không có tình ý với anh? Chỉ là ở chỗ sâu dưới đáy lòng cô mãi
luôn có một chút do dự không thể tiêu tan khó mà giải thích.
“Sao cô lại lái cái con gì đó đáng sợ kia vậy?”
“Đó là một “chiếc” xe máy, phương tiện giao thông thời nay, tiện lợi hơn ô tô, giảm bớt không gian.”
“Xe đạp càng tiện lợi, chẳng những tiết kiệm không gian, đồng thời còn không tạo ra ô nhiễm. Cái thứ này không thể tin được.”
“Này, anh ý kiến nhiều quá. Mời chân của anh hãy rời khỏi cái bàn của tôi.”
Hắn làm theo, nhìn chăm chú cô lấy áo trắng trên giá mặc vào.
“Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không thể tin tưởng.”
“Đó xem như là kinh nghiệm của anh sao?”
“Cô cứ việc châm chọc tôi đi, tôi là muốn tốt cho cô thôi.”
“Lúc anh còn sống có phải cũng phong lưu phóng khoáng tám lạng nửa cân như Lạc Kình Thiên hay không?”
“Cái cô thật sự muốn nói, là có lẽ tôi đã tìm lầm đối tượng, anh ta mới là tôi của kiếp này đúng không?”
Diệc Phương chính là ý này.
“Tôi thật
không muốn thừa nhận, có điều anh ta còn phong lưu hơn. Cô đừng quá mất
lòng tin, tôi không tìm sai người đâu.” Hắn thán một tiếng, “Có lẽ là vì quả báo ứng nghiệm, kiếp trước tôi bất cần đời, kiếp này liền gặp phải
một công tử ăn chơi.”
Diệc Phương cả kinh. “Trí nhớ của anh khôi phục rồi?”
“Chậc, căn bản là có mất đâu,chỉ có một chút chấn động não như vậy mà thôi. Cô vẫn nghĩ vậy à? Thành oan hồn rồi, lại còn chấn động não, buồn cười!”
Diệc Phương mỉm cười. “Anh còn muốn làm cái gì?”
“Là cô nhắc nhở tôi.”
“Lại có liên quan gì đến tôi.”
“Hắc, liên quan lớn nữa ấy. Cha tôi chưa được sự đồng ý của tôi, đã bắt tôi phải
cưới một cô gái căn bản chưa từng gặp mặt, hoàn toàn không quen biết,
thậm chí còn giấu tôi, ngày cưới cũng đã quyết định ổn thỏa rồi.”
Diệc Phương không lên tiếng.
“Nghe rất quen, đúng không?”
“Không hẳn vậy, tôi đã gặp Lạc Kình Thiên, rất lâu trước kia đã gặp.”
“Nhưng anh ta nhất định không biết, mà có lẽ biết, cũng không nhớ rõ, đúng hay không?”
Diêc Phương lấy trầm mặc đáp lại.
“Tôi đã nói rồi thôi, nên tôi đến kiếp này là để chịu báo ứng.”
“Việc này dường như không quá hợp lý. Nếu đúng như anh nói, thì kiếp này có tôi rồi, anh còn tới làm cái gì?”
“Tôi cũng muốn biết. Ài, có lẽ là đến ngăn cản cô gả cho tên công tử ăn chơi kia rồi.”
“Vậy thì còn gì là báo ứng?”
“Chậc, có ngăn cản được hay không vẫn chưa biết mà.”
Diệc Phương lúng túng một chút. “Tôi có nói muốn gả cho anh ta sao?”
“Cô không cần phải nói, ánh mắt cô nhìn anh ta đã thay cô nói rồi. Còn nữa
nhé, nét mặt cô lúc xem thư tình của anh ta, chậc chậc chậc, một tâm hồn thiếu nữ đã sớm bay về phía anh ta.”
“Tôi hiểu rồi.” Diệc Phương thì thào.
Do dự của cô, chẳng lẽ là vì có Phương Diệc Ngôn, kiếp trước của cô đang ngăn cản phản đối?
“Nếu cô gả cho anh ta, tôi cam đoan cô sẽ hối hận không kịp.”
“Anh chỉ vì không muốn cưới đối tượng ba anh sắp đặt nên nhảy lầu?”
“Ài, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Tôi không có nhảy lầu, là không cẩn thận ngã xuống.”
“Có lẽ anh kỳ thực nên cưới cô ấy, kết quả anh đã chết, vì thế kiếp này tôi liền
phải gả……” Đột nhiên nhận ra phương hướng mình phân tích, Diệc Phương á
khẩu.
Phương Diệc Ngôn cũng lâm vào ngẩn ra.
“Ý cô là chỉ…… Lạc Kình Thiên chính là cô gái kiếp trước tôi nên cưới mà không cưới?”
Diệc Phương lắc đầu. “Không thể nào, quá vô lý, quá…… trùng khớp.”
“Coi như là anh ta đi, cô lại càng không thể gả.”
“Vì sao? Ôi, trời ạ, tôi đang nói cái gì thế?!”
“Nếu đúng như cô phỏng đoán, anh ta liền có khả năng trả thù cô.”
“Trả thù?”
“Ừm, trả thù tôi không chịu cưới anh ta, ý tôi là, anh ta kiếp trước.”
Đầu Diệc Phương choáng váng. “Tôi hồ đồ rồi.”
“Rất đơn giản thôi, anh ta là……”
“Đừng nói nữa, chuyện này dừng ở đây, còn phân tích, suy đoán tiếp nữa, sẽ thành nghìn lẻ một đêm mất.”
“Hiện giờ
tôi đã biết rõ nhiệm vụ tới nơi này của mình rồi. Tôi sẽ không nhìn cô
đẩy tôi xuống vách núi, tôi sẽ cố gắng hết sức ngăn cản cô.”
Điện thoại vang lên, Diệc Phương nhận điện thoại.
“Ngôn Diệc Phương nghe.” Cô nói. “ Diệc Phương, nhận được tấm thiệp chưa?” Là Kình Thiên.
Phương Diệc Ngôn sát lại gần, Diệc Phương cho hắn một ánh mắt cảnh cáo “Đừng gây rối”.
“Nhận được rồi. Danh tiếng “Tác phong hành động siêu tốc” của anh quả nhiên không
tầm thường.” Cô cố hết sức duy trì giọng nói bình thản nhưng ôn hòa.
“Là công
lao của chuyển fax nhanh. Cây su su là trùng hợp trời ban nhân duyên.
Sau khi em đi, anh dọn dẹp ở chỗ hàng rào tre thì nhìn thấy, lập tức
chụp ngay, phải cảm ơn công nghệ rửa hình nhanh.”
Hỏi anh ta có nhớ trước kia từng gặp qua cô hay không? Phương Diệc Ngôn khoa tay múa chân cộng thêm mấp máy môi.
Diệc Phương lắc đầu, đưa một ngón tay lên muốn hắn đừng ồn ào.
“Cám ơn tấm thiệp của anh, Lạc tiên sinh, rất đáng yêu. Còn chuyện gì khác không?”
Phương Diệc Ngôn vừa lòng mà gật đầu khen ngợi.
Im lặng hồi lâu, Kình Thiên hỏi: “Lại biến thành Lạc tiên sinh?”
Diệc Phương cũng im lặng một lát.
“Tôi cảm thấy chúng ta có lẽ cũng không thích hợp.” Cô nói.
“Anh từ chối nói vấn đề này trong điện thoại, tối nay anh muốn gặp em.” Đó là một mệnh lệnh, không phải yêu cầu.
“Rất khuya tôi mới tan tầm, sau khi tan tầm vô cùng mệt mỏi.” Cô gián tiếp từ chối.
“Buổi sáng ngày mai?”
“Không được.”
“Diệc Phương, nếu đây là khảo nghiệm kiên nhẫn của anh……”
“Không phải, bất quá anh muốn nghĩ như vậy, tùy anh.”
Cô không cho anh cơ hội trả lời, lập tức cúp điện thoại.
Sau đó cô trừng mắt Phương Diệc Ngôn.
“Anh đang khống chế tôi!”
Mới vừa rồi trong nháy mắt cô có cảm giác mất đi tự chủ.
“Tôi?” Hắn vô tội chỉa chỉa cái mũi.
“Tôi không bao giờ lại cúp điện thoại bừa bãi như vậy!”
Câu nói cuối cùng với giọng điệu kịch liệt cũng không phải ý muốn của cô.
“Tôi ngược lại cảm thấy cô làm rất đúng.”
“Anh không được làm như vậy lần nữa.”
“Cô không được bị anh ta thuyết phục.”
“Anh không muốn bị khống chế, không muốn bị thao túng tự do ý chí, mà anh lại đối phó với tôi như vậy?”
“Tôi bây giờ đang làm cho “Tôi” khỏi bị mê hoặc. Cô có thể xem tôi như lý trí cùng trí tuệ của cô.”
“Tôi cũng có đủ trí tuệ cùng lý trí để biết mình muốn cái gì.”
“Tin tôi
đi, tôi là đàn ông, đàn ông để có được người con gái hắn muốn, sẽ dùng
những thủ đoạn và chiến thuật nào, tôi rất rõ ràng.”
Điểm ấy, cô không có cách nào cùng hắn tranh luận. Diệc Phương nhất thời á khẩu không nói lại được.
Trước khi tan tầm, lại có một bệnh nhân cần chữa trị gấp. Một bác sĩ ngoại
khoa đang phẫu thuật, còn một người khác đã có lịch phẫu thuật cho người bệnh từ trước, chỉ còn Diệc Phương.
Cô đi vào phòng giải phẫu, gần trời sáng mới đi ra.
Vừa ra tới, liền nhìn thấy Kình Thiên.
Anh ngồi trên ghế bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật, cô xuất hiện, anh
lập tức đứng lên, bước chân nhẹ nhàng mà sải rộng đi về phía cô.
Cô mệt đến suýt nữa đã đứng không vững, nhưng cho dù mệt mỏi tới cực điểm, thấy anh, trái tim vẫn sẽ đập vô cùng mạnh mẽ.
Kình Thiên cầm cánh tay cô.
“Em cần một cái giường.” Anh nói.
Diệc Phương nở nụ cười.
“Ừm.” Cô nói, “Chứ nếu hai chiếc với tôi mà nói thì quá khổ người rồi.”
Anh cũng cười lên.
“Chào buổi sáng.” Anh dịu dàng nói nhỏ.
“Chào buổi sáng.” Cô cũng đáp lại như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, tình ý vô hạn đều không tiếng động uốn lượn ở ngực lẫn nhau.
“Chào buổi sáng, bác sĩ Ngôn.”
Hai y tá đi qua bên người bọn họ, chào hỏi Diệc Phương, ánh mắt vừa liếc nhìn Kình Thiên, vừa cười nói thì thầm.
“Chào buổi sáng.” Diệc Phương đáp lại các cô ấy, tầm mắt hơi dời đi, Diệc
Phương như ở trong mộng mới tỉnh, lại cùng Kình Thiên đối diện, không
khỏi ngượng ngùng mà hơi cúi đầu.
Khi đang bước đi, Kình Thiên muốn cầm tay cô, cô bối rối cho tay vào túi
áo.Phản ứng xấu hổ kèm theo rụt rè, làm Kình Thiên cảm thấy kinh ngạc
mừng rỡ, vui sướng không nói nên lời.
“Mới sớm như vậy anh đến bệnh viện làm gì?” Diệc Phương bỗng nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu hỏi anh, “Ba hay mẹ anh……”
“Họ đều rất khỏe, anh sẽ chuyển giúp lời thăm hỏi của em.”
“Như vậy……”
“Đêm qua anh đã ở lại đây.”
Diệc Phương giật mình tại chỗ. “Anh đợi ở đây cả đêm?”
“Không phải em cũng vậy sao? Em thường như thế à?”
“Tôi là bác sĩ, tôi làm công việc của tôi. Anh…… Không nên như vậy.”
Trong lòng Diệc Phương cuồn cuộn dậy sóng.
“Không nên như thế nào?”
“Đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật cả đêm chỉ vì tôi……”
“Em hiểu là đủ rồi. Hơn nữa, ai nói anh không nên? Em là bạn đồng hành cả
đời của anh, em mệt mỏi mà suy sụp, hoặc mệt mỏi mà sinh bệnh, anh nên
khoanh tay đứng nhìn sao?”
Vào thang máy, cô không nói lời nào, anh cũng không nói lời nào nữa.
Nhưng sáng nay tất cả mọi người, bao gồm đồng nghiệp trong bệnh viện hoặc
bệnh nhân quen biết Diệc Phương, dường như đặc biệt nhiệt tình, mỗi
khuôn mặt gặp trên đường đi đến văn phòng cô ở tầng trệt, hay ra vào
thang máy, đều nở ra nụ cười nhiệt liệt với hai người bọn họ.
Giống như toàn thế giới đều biết bọn họ là một đôi vậy.
Đến văn phòng, Diệc Phương cởi áo khoác mới tháo đến vai, Kình Thiên đã cởi ra giúp cô, treo lên giá áo.
“Kình Thiên……”
“Nghỉ ngơi một lát.” Anh dẫn cô ra phía sau bàn, muốn cô ngồi xuống. “Uống
tách trà nóng.” Anh rót một tách trà bưng tới trước mặt cô.
“Tôi không quen được người ta hầu hạ.” Diệc Phương không tự nhiên nói.
“Anh rất vui vì mình là người đầu tiên hầu hạ em. Đây là cúc vạn thọ có thêm hoa hồng, tuy rằng em nhịn đói cả đêm, bụng rỗng, nhưng trà hoa quả sẽ
không gây hại cho dạ dày.”
Cô cầm tách lên. “Đối với phụ nữ nào anh cũng đều săn sóc tỉ mỉ như vậy sao?”
“Anh cũng không rõ, có người từng nói kiếp trước anh là phụ nữ.”
Diệc Phương chấn động, buông lỏng tay, cả tách trà đều đổ ra. May mắn là bị đổ ra ngoài, chỉ có một ít là bắn vào người cô.
Kình Thiên vội vàng đi đến, lấy khăn tay ra lau cho cô.
“Không phỏng chứ?”
“Không.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy.”
“Tôi…… Không sao.”
“Thế sao nhìn anh như vậy?”
Cô vốn ngây ngẩn nhìn anh, lúc này cúi mặt.
Kình Thiên nâng cằm cô lên, muốn cô đối diện với anh.
“Anh không ngại em nhìn anh. Diệc Phương, đó là nói giỡn thôi.”
“Sao?”
“Nói anh kiếp trước là phụ nữ, là nói giỡn.”
“À.” Diệc Phương thở phào một hơi.
“Em…… Có tin kiếp trước kiếp này không?” Bởi vì phản ứng của cô, anh cẩn thận hỏi.
Nếu cô tin, Kình Thiên sẽ cân nhắc nói với cô chuyện của Lục Uyển Như.
“Không tin.” Diệc Phương đáp rất mau. “Anh tin không?”
Nếu anh tin, cô nghĩ, có lẽ nên nói với anh chuyện của Phương Diệc Ngôn.
“Không bài xích.” Là kết quả mà anh nói, sau đó kéo cô đứng lên. “Bỏ đi, cũng
đừng uống trà nữa. Dù sao anh cũng để hai hộp ở trong này, em có thể
thường xuyên lấy pha uống. Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Em cần một bữa sáng dinh dưỡng.”
“Tôi nhớ anh nói tôi cần một cái giường mà.”
Anh mỉm cười. “Cái kia à, cũng phải. Ăn sáng xong đã.”