Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 20: Q.1 - Chương 20: Có chuyện để xem




Bóng đêm mờ mịt, mang theo sương mù, gió lạnh thổi vào phòng, làm cho đại não hôn mê trở nên tỉnh táo một chút.

Nhìn Tiêu Lạc Hàn đã không sao nữa, lại còn đang ngủ, Bạch Tiểu Hoa không thể ức chế được mà thở phào một gơi.

Đứng dậy, tính về phòng của mình tắm rửa nghỉ ngơi, lại phát hiện nam nhan áo hồng đang tựa trên cửa, ánh mắt hơi hơi tức giận và hoảng sợ, theo bản năng rống lên, "Sở Vân Hiên! Anh tới lúc nào thế?"

Im hơi lặng tiếng, hắn là quỷ sao?

Sở Vân hiên nhếch môi cười, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, lại càng ngày càng bùng lớn

"Đến cũng một lúc rồi"

Lúc này Sở Vân Hiên vô cùng tức giận, đúng vậy, hắn cực kỳ tức giận, cho nên lúc hắn cười càng quyến rũ sang lạn, chính là lúc địch nhân sẽ chết rất thảm

"Một lúc rồi? Vậy sao không lên tiếng?" Bạch Tiểu Hoa không kiên nhẫn, đôi mi thanh tú nhíu lại. Hoặc là nói, cô là có ý muốn né tránh Sở Vân Hiên.

"Cũng trễ lắm rồi, phiền tránh ra, tôi muốn đi ngủ!"

Sở Vân Hiên khóe miệng hơi hơi cong lên, cười nói, "Đối mặt với ân nhân cứu mạng mình, ngay cả câu cám ơn cũng buồn không nói sao?"

"Cám ơn!" Bạch Tiểu Hoa không đợi hắn nói xong, liền thản nhiên phun ra hai chữ này

Nàng mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi, cần có thời gian sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn trong đại não.

Nàng đi qua bên cạnh hắn, cổ tay lại bị hắn nắm chặt.

"Hoa Hoa, cho dù em biết là anh không dám đụng đến em, nhưng em cũng đừng nên chọc giận anh chứ!" Trên dung nhan tuyệt sắc mất đi nụ cười bất cần ban nãy.

Tình huống hôm nay, nếu như hắn tới chậm một bước, sẽ phát sinh hậu quả như thế nào, hắn không dám tưởng tượng. Hắn lại càng không dám tin, chỉ vài ba chiêu mèo quào của phụ nữ, lại có thể bảo vệ nổi bản thân khỏi địch nhân hùng mạnh.

"Nếu còn lặp lại việc hôm nay một lần nữa, anh sẽ bẻ gãy chân em, nhốt em cả đời!" Hắn nhẹ giọng nỉ non ở bên tai cô

"Sẽ không có lần tiếp theo, tôi không phải kẻ ngốc, tự biết mình có bao nhiêu phân lượng." Bạch Tiểu Hoa xoay đầu, hô hấp của hắn làm cho nàng thở không nổi, "Với lại, lời nói này phải sửa lại một chút, tôi không thuộc về anh, cũng không phải là của bất kỳ ai, tôi là tôi, không ai có quyền khống chế tôi cả”

"Hoa hoa, em thật là hư!" Sở Vân Hiên cười giống yêu tinh, sóng mắt lưu chuyển, "Vẫn là trước kia đáng yêu hơn, nhưng mà kỳ lạ, anh lại thích em thế này. . . . . ." Một tay nắm lấy tay cô kéo vào trong lòng, "Em của ngày hôm nay."

"Đừng giở trò động tay động chân với tôi!" Bạch Tiểu Hoa nhấc chân, thân thể Sở Vân Hiên lùi về đằng sau, né tránh công kích của cô, nhưng vẫn ôm chặt cô không buông.

"Là em khơi gợi đề tài này ra trước, anh nghĩ chúng mình cũng nên hảo háo tính toán tội mà em gây nên hôm nay chứ nhỉ ." ngón tay Sở Vân Hiên thon dài nâng chiếc cằm khéo léo của cô lên, ánh mắt thâm tình nhìn cô.

Đột nhiên lại có cảm giác lông tơ dựng đứng, "Tôi có gợi cái gì đâu. Với lại, cái gì gọi là tội lỗi của hôm nay?"

"Từ nay về sau, không được anh cho phép, em không được đi làm chuyện ngốc nghếch kéo theo một mớ nguy hiểm về cho mình."

Bạch Tiểu Hoa đột nhiên có loại cảm giác xúc động muốn đánh nhau với hắn, hắn nói cái lông gì vậy? Chẳng lẽ bị mình đồng hóa sao?

"Mặt khác, sự tình lúc đó của em và Tiêu Lạc Hàn, em không định giải thích với anh sao?"

"Tôi và hắn có cái gì để giải thích, thuộc hạ của anh không cho anh biết sao? Tôi nếu biết trước đó là công ty của hắn, có đánh chết tôi cũng không bước chân vào”

Sở Vân hiên nhìn vẻ mặt tức giận đương nhiên của nữ nhân trước mặt, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn biến thành chuyện làm cô ấy xúc động.

Ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Em muốn trêu tức anh sao?"

Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn.

Sở Vân Hiên xoa xoa cái trán.

"Hôm nay, ở trong mật thất, hai người đã làm gì?" Nhất định phải bắt hắn hỏi trắng ra mới chịu à?

"Ơ, có làm gì đâu!" Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói, khóe miệng lại vụng trộm cười lén

"Cái gì gọi là không làm gì?" Hắn cũng chưa quên, lúc đến hắn nhìn thấy quần áo Bạch Tiểu Hoa không chỉnh tề, dây lưng đã vứt xuống đất, nằm ở dưới thân Tiêu Lạc Hàn, hắn đã bị đả kích lớn đến thế nào, nếu không có địch nhân đang ở đó, có thể hắn đã một cước đá chết Tiêu Lạc Hàn

"Anh có cần phải đầu óc đen tối như vậy không?" Tuy rằng bọn họ thiếu chút nữa liền làm cái kia, nhưng là đã dừng lại ở lúc mấu chốt rồi mà?

"Anh đâu chỉ là đầu óc đen tối!" Sở Vân Hiên cười tà mị, chặn ngang ôm lấy cô, "Xem ra, anh cất công để dành thì sẽ bị người khác ăn mất, ngại quá, anh tính ăn luôn em, mất hết 5 năm triền miên, anh thật sự nhịn muốn điên luôn rồi."

Ăn luôn? Triền miên?

Bạch Tiểu Hoa nhớ tới 5 năm trước, cả người run lên, thân thể trở nên mềm yếu.

5 năm trước, thân thể của cô đã bị bọn họ dạy dỗ đến hư hỏng, nhưng kỳ quái là đối với nam nhân khác thì lại không có cảm giác, còn bọn họ chỉ cần câu nói đầu tiên là có thể làm cô có phản ứng.

Cô không kháng cự, cũng không muốn kháng cự loại sinh lý tự nhiên này

"Sở Vân Hiên, nếu anh dám làm thế, đừng trách tôi không khách khí”

Vừa dứt lời, chỉ nghe vụt một tiếng, một cái phi tiêu xé gió bay đến Sở Vân Hiên

"Này này! Tự xông vào nhà dân là phạm pháp." Sở Vân Hiên cầm phi tiêu trong tay, không hờn giận nhìn vị khách không mời mà đến này.

Làm màu, chính anh lúc trước cũng xông vào nhà dân, lại còn phá nát vụn nhà người ta.Trong lòng Bạch Tiểu Hoa hung hăng rủa thầm hắn

Vừa quay đầu lại liền đối mặt với một đôi mắt tối đen như mực.

"Lãnh Như Phong. . . . . ."

Giống như Satan tới đòi mạng, Lãnh Như Phong bóng dáng cao ngất đứng dưới bóng trăng có vẻ dị thường quỷ dị. Tóc đen, con ngươi đen, hắc y. . . . . . Người đàn ông này, quả thực chính là hóa thân của đêm tối, vì đêm tối mà sinh ra.

"Buông Tiểu Hoa ra!" trên gương mặt tuấn mỹ nam tính của Lãnh Như Phong không có...chút độ ấm nào, chỉ có lúc nhìn Bạch Tiểu Hoa, mới hơi hơi có dấu vết tan chảy.

"Nếu ta không buông?" Sở Vân Hiên hỏi lại.

Lãnh Như Phong cũng không nói lời vô nghĩa, hai tay nâng lên, mười đầu ngón tay tất cả đều lóe mũi nhọn phi tiêu lạnh băng sắc bén

"Ta đây sẽ bắn cho ngươi thả mới thôi."

Bắn, thả? Bạch Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến chỗ nhạy cảm nào đó, nếu hai người này muốn thực hiện lời nói của mình, vậy ai là công ai là thụ*, hắc hắc?

(*: top và bot, seme và uke, anh yêu và em yêu hehe)

"Bỏ cái nụ cười đáng khinh của em đi." Sở Vân Hiên hắc tuyến đầy mặt, hai người bọn họ bởi vì cô mà chém giết lẫn nhau, còn cô thì đứng đó cười bỉ ổi ==

"Ơ!" Bạch Tiểu Hoa chà xát nước miếng, sau đó từ trong lòng Sở Vân Hiên giãy dụa, ý bảo hắn buông mình ra trước đã.

Sở Vân Hiên nhìn thoáng qua Lãnh Như Phong, lập tức chậm rãi buông thân thể mềm mại trong lòng ra.

"Anh sao lại tới đây?" Bạch Tiểu Hoa nghi ngờ hỏi.

"Không có chỗ ở thôi, tới đây tá túc mấy ngày!" Lãnh Như Phong nhìn Bạch Tiểu Hoa, ảm đạm cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều sủng nịch.

"Ngươi không có chỗ ở?" sắc mặt Sở Vân Hiên tối sầm, thấp giọng mắng, "Phiền toái quá đi."

"Thỉnh chiếu cố nhiều, về sau tôi ở Thiên Long hội sẽ không khách khí đâu ." Lãnh Như Phong làm như không nhìn thấy bất mãn của hắn, nói ra mục đích của bản thân

"Ê ê ê, Lãnh Như Phong, ngươi coi ta là không khí sao, ngươi tới đây ở đã là phiền toái lớn nhất rồi!" gương mặt xinh đẹp của Sở Vân Hiên nhăn lại. "Ngươi là tự đi, hay ta mời ngươi cút đi?"

Lãnh Như Phong nhìn hắn, hơn nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng rốt cục nghẹn ra một câu, "Người của ngươi chỉ sợ cũng không có chỗ ở đâu."

Sở Vân Hiên lạnh lùng, "Có ý gì?"

"Vừa nãy khi ta tới, Hạ Lưu Ly cũng tới, mang theo quân đội, một xe xăng và bom, nếu không có gì bất ngờ xảy ra trong lời nói, hắn sẽ cho nổ Thiên Long hội, sau đó ở phóng đem hỏa thiêu từng tí từng tí một!"

Sở Vân Hiên run run khóe mắt, rống lên “Fuck"

Mà Bạch Tiểu Hoa thì mặt đầy hắc tuyến. 1,2,3,4, bốn người này đều đến đông đủ, Thiên Long hội về sau có thể có nhiều chuyện để xem rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.