Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Dắt mười con chó lại đây




Từ sau khi Bạch Tiểu Hoa cùng Sở Vân Hiên nhất trí đạt thành hiệp nghị, Bạch Tiểu Hoa cùng tiểu bảo yên tâm thoải mái ở trong tổng bộ Thiên Long hội.

Thiên Long hội chia thành hai đại hộ pháp, bốn tứ đường, sáu cánh cửa tám người, đó là những nhân vật nòng cốt trung tâm. Ngoại trừ Sở Thiếu Hoa đã gặp qua kia, thì Bạch Tiểu Hoa cũng không biết ai khác. Tuy rằng trước kia nàng cũng đã được nghe nói Thiên Long hội có quy củ phân chia cấp bậc, nhưng kia cũng chỉ là chuyện nhỏ mà tất cả mọi người biết đến, cũng may nàng đối với những việc này căn bản không cảm thấy hứng thú, lấy tính tình tự do tiêu sái, chỉ cần ăn được ngủ ngon chơi vui cũng thỏa mãn lắm rồi .

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Sở Vân Hiên mới xuất hiện trước mặt BạchTiểu Hoa.

"Hoa Hoa, anh mang em đi gặp một người."

Bạch Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn hắn, lập tức nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt bắt đầu trở nên khủng bố

"Có phải Ngọc Đường Xuân hay không?"

Lại nói tiếp, tại sao nàng tới nơi này đã hai, ba ngày, nhưng vẫn chưa thấy được hắn một lần nào?

Sở Vân Hiên biết nàng đang suy nghĩ gì, mím môi cười khẽ

"Không phải, là anh muốn tặng cho em một lễ vật nho nhỏ mà thôi."

Lúc Bạch Tiểu Hoa đi theo Sở Vân Hiên đi vào tầng hầm bí ẩn, mới hiểu được cái gọi là lễ vật, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra .

"Triệu Mĩ Linh?"

Bạch Tiểu Hoa cho là mình hoa mắt, người đang bị giam ở trong lao, vẻ mặt tiều tụy, nữ nhân cả người chật vật, muốn chết không được sống cũng không xong đang nằm trên mặt đất.

"Đúng vậy, chính là cô ta. Nếu đã muốn đáp ứng giúp em, dù thế nào cũng phải đưa em một phần đại lễ trước, ha hả."

Trên dung nhan tuyệt sắc của Sở Vân Hiên, gợi lên một nụ cười mị hoặc mê người, chỉ thấy hắn làm nũng, dường như lấy tay chỉ điểm nhẹ khóe miệng của mình

"Hoa Hoa, em không phải nên thưởng cho anh một chút sao?"

Bạch Tiểu Hoa làm như không thấy, trực tiếp đẩy hắn ra, đi vào trước cửa nhà lao

"Triệu Mĩ Linh, có đúng là cô không?"

Chỉ thấy nữ nhân vẫn nằm trên mặt đất không có phản ứng, sau khi nghe được thanh âm của Bạch Tiểu Hoa, chậm rãi mở hai mắt ra. Tuy rằng hiện tại sắc mặt của ả tái nhợt, cả người đầy vết máu, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được, ả là một nữ nhân cực kì xinh đẹp.

Lúc bóng dáng Bạch Tiểu Hoa xuất hiện rõ ràng trước mặt, Triệu Mĩ Linh liền từ trên mặt đất đi lên, kinh ngạc nói

"Cô. . . . . .cô là Bạch Tiểu Hoa? Cô không chết, cư nhiên vẫn còn sống?"

Bạch Tiểu Hoa vừa nghe liền thấy không vui cho lắm, làm gì có ai 5 năm không gặp, vừa thấy mặt liền nguyền rủa mình chết?

"Thảo nê mã*”. Cô mới đã chết, cả nhà cô đều chết hết."

(* : một câu chửi rất tục )

Triệu Mĩ Linh cúi đầu, hắc hắc nở nụ cười, ngẩng đầu, giương lên đầu cao ngạo, bất mãn nói

"Không tồi, 5 năm không thấy, cô thay đổi trở nên xinh đẹp hơn, nhưng đầu óc của cô dường như ngày càng ngu đi, cư nhiên đến bây giờ còn ở cùng nam nhân hại chết cha mình à, thật sự là không biết liêm sỉ. Lúc trước, sao cô không chết theo cha luôn cho rồi? Thật sự là đáng tiếc!"

Bạch Tiểu Hoa nhíu nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh nói

"5 năm không thấy, tôi thật không nghĩ đến, cô lại biến thành bộ dạng này. . . . . . Xú lão thái bà vừa xấu vừa thối. Đừng cho là tôi không biết, cô cưới cha tôi, chẳng phải vì yêu thương gì ông ấy, cô có mục đích, cha của tôi chết chỉ sợ cô cũng có liên quan. Vả lại, chỉ cần bắt được cô, tôi cùng người đàn ông nào ở với nhau, liên quan cái rắm gì đến cô sao? Có thì con mẹ nó xả ra đi!."

Dứt lời, vẫy vẫy tay, hai mắt hiện lên ngọn lửa phẫn nộ

"Hiên Hiên, lão thái bà này rất ghê tởm, tôi chướng mắt, anh thay tôi giáo huấn ả một chút."

Sở Vân Hiên vừa nghe Bạch Tiểu Hoa kêu hắn Hiên Hiên, hưng phấn giống như chó con, phe phẩy cái đuôi chạy lại, cười tủm tỉm chém ra một chưởng, Triệu Mĩ Linh còn chưa kịp kêu thảm thiết, đã bị bay ra, đụng vào vách tường, gương mặt thũng xuống thật sâu, hàm răng rớt ra hai cái, miệng đầy máu tươi.

Bây giờ đừng nói là nhờ hắn đi giáo huấn người, có gọi hắn đi tìm chết, hắn chỉ sợ cũng sẽ không một chút nhíu mày.

"Anh đánh ả?"

Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, nhìn như không quá cao hứng.

Sở Vân Hiên buồn bực, không phải nàng bảo mình đi giáo huấn Triệu Mĩ Linh sao? Chẳng lẽ hắn làm sai, không phải giáo huấn là làm như vậy sao?

Bạch Tiểu Hoa lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng thở dài một hơi, liếc trắng mắt, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của hắn, nắm lấy bàn tay thon dài như ngọc của hắn, chà lau thật cẩn thận

"Ai cho anh lấy tay đánh ả? Làm phiền tôi phải giúp anh tiêu độc, loại đàn bà này cả người đều là độc, anh đụng vào không cảm thấy bẩn sao?"

Triệu Mĩ Linh bị đánh đến đầu óc choáng váng cũng vô cùng buồn bực cùng nghẹn khuất, nghe được lời nói của Bạch Tiểu Hoa, thiếu chút nữa nghẹn thở mà chết. Lấy thực lực người đàn ông này, căn bản là không cần đụng tới mình, chỉ cần bắn một chút khí công cũng có thể đả thương mình, huống hồ ánh mắt nào của cô nhìn thấy đến tay hắn đụng tới tôi ?

"A, vậy đổi loại phương thức khác."

Sở Vân Hiên thập phần phối hợp với Bạch Tiểu Hoa, cười giễu cợt, sau đó nhấc chân một cái, Triệu Mĩ Linh lại lặp lại bi kịch .

Vài tiếng rắc rắc vang lên, cũng không biết bị gãy bao nhiêu cái xương.

Triệu Mĩ Linh vốn đã bị thương, lại bị Sở Vân Hiên công kích, cho dù ả có lợi hại như thế nào, cũng không thể chịu nổi bị đánh như vậy.

Máu không ngừng tuôn ra, Triệu Mĩ Linh vẫn quật cường nhìn Bạch Tiểu Hoa như cũ, lạnh lùng cười

"Có gan thì giết ta đi, 5 năm trước ta có thể đem ngươi dẫm nát dưới lòng bàn chân, bây giờ cũng có thể! Muốn Triệu Mĩ Linh ta cúi đầu với ngươi, ngươi nằm mơ đi !"

Bạch Tiểu Hoa lạnh lùng cười

"Cô là ngốc sao? Tôi cần đem cô giẫm dưới lòng bàn chân sao? Cô căn bản cũng đã ở dưới lòng bàn chân tôi rồi. Tôi không biết trước cô sẽ không dễ dàng khai ra như vậy, xem ra cần phải cho cô dùng đến khẩu vị nặng hơn mới được."

Dứt lời, từ trong túi lấy ra một cái bọc.

"Đây chính là thuốc 7 ngày hoan ái, chỉ cần đem nó thoa vào trên người của cô, cô sẽ động dục, mặc kệ cô nhìn thấy là đàn ông hay súc vật, đều sẽ kìm lòng không đậu. . . . . . nhào vào đòi ân ái."

Bạch Tiểu Hoa cười tà ác, hai mắt tràn đầy tàn nhẫn cùng vô tình.

"Hiên Hiên!"

Bạch Tiểu Hoa nhìn nam nhân bên người vẻ mặt kinh ngạc, cười vô lại

" Dắt mười con chó lại đây!"

Sở Vân Hiên nhếch mép

Còn Triệu Mĩ Linh trực tiếp phum một búng máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.