Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 35: Q.1 - Chương 35: Đêm nay anh ngủ với em




Trong tĩnh lặng, Bạch Tiểu Hoa có thể nghe thấy tiếng bước chân truyền vào tai, Ngọc Đường Xuân rời đi, tiếng bước chân vẫn nhẹ nhàng như vậy, chỉ có hắn. Cô nhắm mắt lại, cảm giác được một bàn tay mang theo mùi hương thơm ngát thản nhiên, ôn nhu xoa mặt của cô .

Sở Vân Hiên nhẹ nhàng kéo chăn của cô , đem thân thể nhỏ xinh của cô bế lên, hướng phòng tắm đi đến.

Bạch Tiểu Hoa túm chặt cánh tay của hắn, hai mắt nhắm chặt bỗng dưng mở ra, bắn ra một đạo ánh sáng lạnh lùng.

"Anh làm gì vậy?"

Sở Vân Hiên kêu nhỏ một tiếng, mặt mày đều là ý cười, "Anh nghĩ em vẫn giả bộ ngủ."

"Biết tôi tỉnh, còn dám quấy rối, ngứa da hả?" Nhưng trong lòng có một chút mê mang, vốn muốn làm bộ như cái gì cũng không biết, hiện tại xem ra, Sở Vân Hiên tất nhiên biết mình nghe được lời bọn họ nói .

"Lời này của phu nhân không đúng rồi, vi phu chẳng qua muốn giúp em đi tắm nước ấm mà thôi, làm sao có thể gọi là quấy rối?" Vẻ mặt ủy khuất, khuôn mặt xinh đẹp, nhăn lại thành một nắm, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, "Vi phu thật đau lòng!"

Bạch Tiểu Hoa liếc hắn một cái, thầm nghĩ, người này vô sỉ quá mức cho phép rồi.

Giãy dụa đối với người như thế mà nói, không dùng được, quyết đoán để hắn tùy ý ôm, vừa mới ra mồ hôi lạnh, tắm một cái cũng không có gì không tốt.

"Thả tôi xuống dưới, tôi tự tắm, anh có thể đi rồi." Vừa đến phòng tắm, mỗ nữ đã đi xuống, đuổi khách.

"Phu nhân, em không thể qua cầu rút ván, làm người không nên làm như vậy ." Sở Vân Hiên không đợi cô phản ứng, mạnh mẽ đem cô ôm ở trong ngực mình, thật cẩn thận ngồi chồm hổm xuống, mở nước ấm, bắt đầu thử nước.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên.

Ai mà biết được, Sở Vân Hiên mà lại tự mình hầu hạ nữ nhân, hơn nữa không chỉ một lần, chủ yếu là, nữ nhân này còn thập phần không tình nguyện, ngược lại hắn lại còn cười lấy lòng.

Không phải không biết kháng cự của cô, không phải không lý giải tâm tình của cô, ngược lại, hắn thập phần rõ ràng. Nhưng bởi vì chỉ có hắn biết, cho nên mới đem hết thảy đặt ở trong lòng.

Nhiều lời, vĩnh viễn vô ích.

Mặt ngoài trong sáng, kiên cường, bướng bỉnh, nhìn như xảy ra chuyện gì đều không sao cả, nữ nhân đem mình mạ vàng lên, kỳ thật nội tâm là sợ hãi, yếu ớt, hắn biết hết.

Ít nhất, hắn còn có thể bên người cô, vì cô mà làm chút chuyện.

Cô đưa lưng về phía hắn, mặt hướng vách tường. Không biết là bởi vì khẩn trương hay là khí nóng, hai má đỏ rực, tim bỗng đập mạnh.

Hắn quay mắt nhìn về phía cô, ngón tay ở sau lưng duyên dáng của cô chậm rãi di động, da thịt trơn mêm như sữa làm cho hắn lưu luyến không muốn buông.

Trong không khí trầm mặc, làm người ta hít thở không thông. Trò đùa dai của Sở Vân Hhiên trò làm cho bên hông cô hơi nhột, lập tức thành công làm cho cô chửi ầm lên ——

"Nha, anh muốn bị đánh phải không? Còn nắm thắt lưng của tôi, coi chừng đánh gãy chân anh đó!"

Hắn cười vui vẻ, hai tay ở trên người cô chạy loạn, tìm đúng huyệt vị, nhẹ nhàng massage. Hình như cô vừa mới gặp ác mộng, nên thân thể tựa hồ thập phần suy yếu, giống như mới đi đánh nhau về.

"Hôm nay cũng thật kỳ quái, tại sao tôi chỉ nhìn thấy có mình anh?" Cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy kỳ quái, giống như thiếu cái gì đó, cho tới bây giờ mới phát hiện, ba người kia hình như không có ở đây.

Sở Vân Hiên chuyên tâm giúp cô thư giãn, mí mắt cũng không nâng lên chút nào, thản nhiên nói, "Thiên Long hội cũng không phải là nhà của bọn họ, ông đây quyết tâm đem bọn họ đuổi đi, đỡ phải chướng mắt, còn luôn mơ ước phu nhân của ông, ông còn giữ lại làm gì?"

Biết hắn nói cho có lệ với mình, Bạch Tiểu Hoa cũng không hỏi nữa. Lãnh Như Phong, Hạ Lưu Ly còn có Tiêu Lạc Hàn, ba người này cũng không phải là người rảnh rỗi không có việc gì làm, nhất định là đã đi làm chuyện gì đó rồi.

Hắn cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Khóe mắt lơ đãng liếc về phía cổ tay trắng nõn của cô, nơi đó, có một vết sẹo nếu như không nhìn kĩ sẽ không thấy.

Khuôn mặt yêu nghiệt lạnh nhạt bỗng gợn sóng, rốt cục không thể làm như không có việc gì mà mỉm cười.

Bạch Tiểu Hoa mẫn cảm nhận thấy được thân thể nam tính phía sau kia đang ấm áp, đột nhiên cứng ngắc một chút. Nhưng lập tức, khôi phục bình tĩnh, tiếp tục làm tiếp việc trong tay.

Đem cô từ trong nước ôm lên, lấy một cái khăn tắm khô, bao cô lại bên trong.

"Tôi tắm xong rồi, bây giờ muốn đi ngủ, anh cũng đi ngủ đi?"Được hắn nhẹ nhàng đặt lêntrên giường lớn mềm mại, Bạch Tiểu Hoa bình tĩnh mở miệng nói.

Sở Vân Hiên không nói lời nào, ngồi ở bên giường, bình tĩnh nhìn cô.

Ánh sáng nhu hòa của đèn ngủ đầu giường chiếu vào dung nhan tinh xảo tuyệt sắc của hắn, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thiếu đi một tia lạnh nhạt, hơn một ít ấm áp. Thường ngày lạnh nhạt xa cách,thế nhưng bây giờ ôn nhu như nước, phượng mâu không có tình dục, thập phần sáng ngời trong suốt.

"Buổi tối hôm nay anh sẽ không đi." Đặt xấu hổ và giận dữ của cô ở trong mắt thản nhiên cười nói, "Anh sẽ ở lại với em."

Bạch Tiểu Hoa mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nói, "Tôi không muốn! Tôi không cần anh giúp tôi, nam nữ thụ thụ bất thân."

Nhưng Sở Vân Hiên làm như không nghe thấy cô nói chuyện, ngược lại tự làm theo mục đích bản thân cởi y phục của mình, đem hồng bào để trên ghế sa lon.

"Chúng ta đều là vợ chồng gì cả rồi, còn nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, phu nhân cũng thật hài hước." Sở Vân Hiên nói xong, đang muốn lên giường, lại bị một bàn chân trắng nõn đạp vào, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

"Anh là cái thứ có ý đồ đen tối." Tiểu Hoa từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn qua, đem thân thể của chính mình bao lấy, cảnh giác nhìn Sở Vân Hiên.

Sở Vân Hiên xoa bụng mình, nữ nhân này ra chân cũng thật ngoan độc.

"Chớ khẩn trương, anh chỉ muốn ngủ cùng em mà thôi, sẽ không động một sợi tóc của em, thề!" Sợ cô không tin, thậm chí giơ lên hai tay.

Yêu nghiệt Sở Vân Hiên không sợ trời không sợ đất cư nhiên cũng sẽ làm động tác này? Bạch Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy được có chút buồn cười.

Thừa dịp cô cười không phòng bị, Sở Vân Hiên đưa tay, đem cô ôm vào trong ngực, trong tiếng kinh hô của cô, cùng nhau ngã lên trên giường. Thuận tay kéo chăn, bao trùm lên người hai người.

Đem thân thể nhỏ bé của cô ôm thật chặt vào trong lòng, thấp giọng nỉ non, "Ngủ đi, tối nay anh ngủ bên cạnh em. Đừng giãy dụa, đừng cự tuyệt, em có thể coi anh thành gối ôm, anh cam đoan sẽ không làm chuyện gì làm cho em mất hứng ."

Bạch Tiểu Hoa bị hắn bộ ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp quen thuộc vây quanh cô.

Lời nói của hắn, làm cô không có biện pháp, lập tức bình tĩnh trở lại. Trái tim kịch liệt nhảy lên, bàn tay cũng hơi hơi có chút ẩm ướt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mí mắt của cô cũng càng ngày càng nặng, có lẽ là biết có người đang bên cạnh mình, cho nên mặc kệ là thân thể hay là tâm lý, đều dần dần trầm tĩnh lại.

Ngay tại lúc cô cảm thấy mình sắp ngủ, đột nhiên cảm thấy được ngực chợt lạnh, một bàn tay to lớn lặng lẽ đánh úp về phía bộ ngực của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.