Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 14: Q.2 - Chương 14: Đẹp đến làm người ta giận sôi




Edit: Thúy Băng

Beta: Tuyết Huệ

Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, không biết một chút nào về bóng đen như một con báo con nhanh nhạy, ôn ào một cái liền xông vào rừng cây biến mất không thấy bóng dáng.

Ba người Sở Vân Hiên, Lãnh Như Phong, Ngọc Đường Xuân lấy tốc độ nhanh như lốc xoáy truy bắt.

Nếu bọn họ không có nghe sai, thì vật thể không biết tên kia có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn là tiếng Trung Quốc chính gốc, cái này chứng minh hắn là người bình thường, chẳng qua xuất hiện tại nơi này chỉ có thể là người của trấn Nguyệt Lạc, nhưng mà hiện giờ bọn họ tìm không ra đường đi, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, nếu như để hắn trốn thoát, bọn họ chẳng phải là sẽ bị vây ở chỗ này sao?

Cho dù tốc độ có nhanh, sao có thể thoát được ba cao thủ Địa giai cùng Huyền giai đuổi bắt .

Sở Vân Hiên đan tay vung lên, Một mảnh vải dài màu đỏ từ cổ tay áo vung ra giống như bươm bướm bay lượn, chính xác xuyên qua một đường nhánh cây cùng chướng ngại vật, thẳng đến mục tiêu.

Phượng Loan liều mạng chạy như điên, phía sau truyền đến hơi thở mạnh mẽ làm hắn bất an, nếu là người xấu, khẳng định bản thân sẽ chết chắc rồi. Phượng tộc chỉ còn lại có mình hắn, bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ an toàn tính mạng bản thân, nhất định phải đợi đến khi người kia đến, nhất định phải đợi người kia...

"A - -!" Tiếng kêu vang thê thảm tuyệt vọng trong rừng cây, làm chim thú bị dọa sợ.

Phượng Loan liều mạng giãy dụa, ý muốn kéo đứt mảnh dây đỏ đang quấn chặt ở eo mình.

"Vô dụng, Hồng Lăng của Sở Vân Hiên tôi cũng không phải là loại tiểu quỷ cậu có thể thoát thân." Âm thanh quỷ mị của Sở Vân Hiên vang lên, khẽ cười hai tiếng, tay phải nhẹ nhàng dùng lực, kéo trở về, thân mình Phượng Loan bé bỏng liền nhẹ nhàng đi tới, vững vàng dừng ở trước mặt Sở Vân Hiên .

Sở Vân Hiên từ sau cổ anh xách lên, một tay nhắc tới, chống lại mặt hắn.

Đầu không tự giác nhíu mày, một đống miếng vải đen rét đậm này là cái gì vậy?

Nhịn không được dùng một tay khác che mũi của mình, ném hắn ta ra phía xa.

Mùi vị này... Cũng quá đặc biệt đi thôi? Kết quả Tiểu Quỷ này đã bao lâu không tắm rửa rồi hả ?

Phượng Loan bị ném trên mặt đất không chút lưu tình nào , mông đít rơi xuống đất, quăng ngã bốn chân chổng lên trời. Ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt Sở Vân Hiên, một ánh mắt trắng đen rõ ràng mang theo cái nhìn sắc bén cùng tìm hiểu kỹ càng.( Ari: Tác giả dùng từ mạnh bạo quá @@)

Bộ dáng này , cực kỳ giống thú vật.

Giờ phút này, Ngọc Đường Xuân cùng Lãnh Như Phong cũng chạy đi lại, khi bọn họ thấy Phượng Loan ngồi dưới đất, lộ ra biểu cảm giống Sở Vân Hiên.

Đứa nhỏ này, bộ dáng thoạt nhìn đại khái chỉ có mười sáu mười bảy tuổi , rất gầy yếu, đen thui, trên mặt thấy không rõ cái mũi miệng, chỉ có một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng , lóe lên một sự hoang mang tuyệt đẹp, rất thần bí và độc đáo.

"Tiểu quỷ, cậu chạy cái gì?"

Phượng Loan lui về phía sau một bước, như trước bất an trừng mắt bọn họ, tìm đường chuẩn bị chạy trốn.

Sở Vân Hiên cười nhạo, dung nhan tuyệt sắc lộ ra nụ cười duyên mê hoặc, "Chúng tôi nếu muốn giết cậu, cậu cho là cậu có thể chạy sao? Chỉ nói chuyện vài giây mà thôi, vẫn là cậu đừng mù quáng ép buộc."

Lãnh Như Phong trực tiếp rút súng lục ra, bắn hai phát ngay cạnh chân Phượng Loan

Phượng Loan dọa sợ thét tiếng chói tai, đứng lên nhanh chân bỏ chạy.

Sở Vân Hiên nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng hơi cong, thân thể Phượng Loan không nặng được mấy cân thịt liền bay trở về, lại rơi vào trong tay Sở Vân Hiên .

Lãnh Như Phong quyết định không cho phép người hay vật gì nguy hiểm tới gần Bạch Tiểu Hoa, lãnh khốc đem súng chống lên trán của hắn, con ngươi đen lóe lên ánh sáng khát máu, giống như ác ma.

"Cậu là loại người nào? Vì sao xuất hiện tại nơi này?"

Phượng Loan không có thấy qua súng, cũng không biết để súng để ở đầu mình là sao, nhưng mà vừa thấy nó bắn ra hai lần khủng bố, cái loại này uy lực nếu đối với đầu mình, vật này tuyệt đối có thể đưa bản thân hắn đến gặp Diêm Vương rồi.

"Này... Lời này hẳn là tôi hỏi các người mới đúng, anh, các anh là loại người nào, vì sao ở trong này? Có, có mục đích gì? Có phải không phải đến bắt tôi?"

Phượng Loan nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng thật sợ hãi, vẫn như trước kiên trì đem biểu đạt lời nói của mình ra.

Những người này nói không sai, nếu bọn họ muốn giết mình, bất luận như thế nào mình cũng là trốn không thoát.

Săn bắt?

Tiểu quỷ này thật sự coi mình như dã thú rồi sao?

Ngọc Đường Xuân cười một bên vô hại, khí chất độc hữu ôn hòa làm anh thoạt nhìn có chút thân thiện, anh chậm rãi tới gần người thiếu niên này, cười nói, "Chúng tôi chỉ là lạc đường mà thôi, cũng không phải tới săn giết cậu, sở dĩ bắt cậu, là vì cậu vô duyên vô cớ bỏ chạy, chúng tôi và cậu có cùng suy nghĩ, vạn nhất mục đích của cậu là gì, hoặc là muốn giết chúng chúng tôi thì sao? Cho nên, cậu không cần sợ hãi, chúng tôi cũng không thật sự thương hại cậu."

Phượng Loan thấy mắt anh mỉm cười, một mặt chân thành, cả người tản ra hơi thở ôn hòa , cũng hơi buông cảnh giác một chút, nhỏ giọng nói, "Tôi cho rằng, anh, các anh là người xấu, cho nên mới chạy... Nơi này đã nhiều năm không có người tới rồi."

Sở Vân Hiên thấy cảm xúc cậu ta đã ổn định, nhẹ buông tay, để cậu ta trên mặt đất.

"Trả lời hết vấn đề của chúng tôi, sẽ để cậu đi."

Phượng Loan nghĩ, những người này đại khái thật sự chính là vô ý đi vào đây lạc đường mà thui, vì thế gật đầu, "Được, các anh hỏi đi, vùng này tôi rất quen thuộc."

Vô nghĩa, từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, có thể không quen sao?

Thấy hắn đáp ứng, ba người mới yên lòng.

Ngọc Đường Xuân hỏi, "Cậu có thể nói cho chúng ta biết trấn Nguyệt Lạc ở đâu không? Cậu nói đã quen thuộc vùng này, nhất định đã biêt?"

Không nghĩ tới ba chữ trấn Nguyệt Lạc vừa nói ra, thiếu nhiên ban đầu thả lỏng thiếu niên đột nhiên đứng lên khẩn trương lạ thường, ánh mắt lộ ra càng hung mãnh hơn so với lúc trước, giống như nhìn kẻ thù , thậm chí còn có thể nghe được một loại âm thanh khàn khàn của con thú nhỏ, đây là khi gặp nguy hiểm cảm xúc mới có thể lộ ra ngoài

Không cần nhiều lời, cậu ta nhất định biết trấn Nguyệt Lạc .

Đương nhiên, bộ dáng vừa thấy, chỉ biết không diễn, cậu ta xác định vững chắc sẽ không mở miệng rồi.

Phượng loan cả người xù lông, gầm nhẹ, ánh mắt đều trở nên màu đỏ tươi đứng lên, "Các anh làm sao mà biết trấn Nguyệt Lạc? Các anh vì sao muốn đến trấn Nguyệt Lạc? Cuối cùng các anh là loại người nào?"

Sở Vân Hiên thấy hắn chợt trở mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu, khớp xương tay phải rung động, giống như một giây sau có thể bóp chết cậu ta.

Lãnh Như Phong hiểu rõ đi trấn Nguyệt Lạc phải đi qua đảo Thiên Lang này, cũng biết rõ đảo Thiên Lang đối với Tiểu Hoa có múc đích quan trọng, nơi nào còn nhịn được tiểu tử này khóc lóc om sòm, đặc tính ác ma giờ phút này phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, Bày ra răng nanh ma quỷ sẽ làm cậu ta nếm thử mùi vị địa ngục.

"Tránh ra!" giọng nữ mãnh khảnh bay tới, Bạch Tiểu Hoa mang theo Tiểu Bạch cùng Diệp Đan Phượng, còn có Sở Thiếu Hoa bốn người đã chạy đi lại. Thấy ba người đàn ông này vây lấy một đưa trẻ, không khỏi nhăn đầu lông mày, hung liếc bọn họ một cái, hoàn toàn không muốn thấy chạy tới đuổi qua một bên rồi.( Ari: Bắt nạt trẻ con >.<)

Phượng Loan ngơ ngác thấy dường như từ trên trời một chị tiên nữ giáng xuống , cả người phảng phất không có linh hồn nhỏ bé, đến Bạch Tiểu Hoa đi tới trước mắt cậu ta, cũng không hề phát hiện.

"Có bị thương chổ nào hay không?" Thấy thiêu niên này bị dọa sợ đến ngây ngốc, không khỏi quan tâm hỏi.

Giọng nói ôn nhu phảng phất thấm vào da thịt, sâu ở trong lòng, chảy vào trong máu.

Linh hồn Phượng Loan giống như chiêm được đồng minh, cư nhiên kích động cả người run run, loại lạ thường này chính cậu ta cũng không thể khống chế, cho nên cuối cùng cũng không biết là chuyện gì xảy ra với bản thân mình, chỉ có để bàn tay trắng nõn của cô tùy ý đặt trên trán cậu

Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói, "Không có phát sốt, mạch đập cũng bình thường, trừ bỏ tim đập có chút nhanh, những chỗ khác không vấn đề gì."

Diệp Đan Phượng không thể tin nổi nhìn Bạch Tiểu Hoa lạnh nhạt tự nhiên đụng chạm vào người tiểu quỷ bẩn thỉu dơ dáy kia, trong lòng đối cô càng bội phục sát đất

"Tiểu đệ, thật sự là thực xin lỗi, bọn họ đã dọa đến cậu, hiện tại cậu đã không có việc gì , cho nên không cần sợ hãi, nhà cậu ở nơi nào? Có thể tự mình trở về không?"

Lúc này Phượng Loan mới hồi phục tinh thần lại, chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh nóng bỏng, may mắn sắc mặt đen nhìn không ra nhan sắc, bằng không, nhất định là một mảng ửng hồng

"Tôi... Tôi không sợ hãi!"

Nói dối!

Ba người đàn ông ở bên cạnh bị phát đứng đồng loạt hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta

Đàn ông hiểu đàn ông, đứa trẻ đáng chết, chưa đủ lông đủ cánh cư nhiên dám tán gái? Hơn nữa còn cô bé của bọn họ. Nhìn thấy một bộ dáng phát xuân, nơi nào còn có chút hung ác vừa rồi.

Đúng là thú vật, nháy mắt biến thành con mèo rồi.

Bạch Tiểu Hoa cười nhạt, nhẹ nhàng nắm giữ tay hắn, ôn nhu nói, "Tiểu đệ, chị cùng mấy anh không cẩn thận lạc đường, cậu có thể đưa chúng tôi đi ra ngoài đâu không?"

Không hề lý do, hoàn toàn không tạo ra một tia chán ghét, chỉ có lòng tràn đầy vui mừng. Tinh thần Phượng Loan phấn khích đứng lên, phản ứng nắm tay Bạch Tiểu Hoa, cái gì cũng chưa nói, liền bắt đầu dẫn cô đi.

Mọi người sững sờ là lúc, Bạch Tiểu Hoa quay đầu, trừng mắt nhìn - - ngốc, còn không đuổi theo!

Một mảnh sương mù mờ mịt, ở trong hoàn cảnh này, người thiêu niên không cảm thấy trở ngại dẫn đi phía trước, xem ra thiếu niên này luôn ở tại nơi này, nói không chừng,người thiếu niên này chính là người của trấn Nguyệt Lạc.

Trực giác nói cho Tiểu Hoa, đi theo người thiếu niên này, nhất định có thể đi tới trấn Nguyệt Lạc, lần này đi đảo Thiên Lang, hi vọng là được.

Ước chừng đi được nửa giờ đồng hồ, chung quanh dần dần có ánh sáng, sương trắng chậm rãi biến mất không thấy, cuối cùng xuất hiện ở trong mắt mọi người đích thị một mảnh rừng cây xanh um tù, mà đi qua rừng cây này, cảnh sắctrước mắt không khỏi làm người ta nhìn đủ, quên hô hấp.

Đây là một mảnh phong cảnh hoàn toàn không bị ô nhiễm

Không xa thấy thảm cỏ xanh, bướm bay thành đàn nhảy múa trên bụi hoa, hàng loạt Dương Liễu lắc lư theo gió, đủ loại cây đại thụ nổi tiếng đứng sừng sững, rất đồ sộ.

Bầu trời Nơi này , đều có màu xnah thẩm lạ thường.

Khắp nơi đều là tiếng chim hót, còn có cùng thanh tuyền dòng suối nhỏ tiếng nước chảy.

Yên tĩnh, an bình, tuyệt mỹ.

Phảng phất là một bức họa, rất không chân thực.

"Rất khoa trương thôi! Xã hội bây giờ, cư nhiên còn có loại địa phương này tồn tại, đúng là nghịch thiên?" Diệp Đan Phượng chậc chậc giọng có chút tán thưởng, mang theo tiếng cười sung sướng chạy ở trên bãi cỏ, mỗi khi nhìn đến cảnh sắc thần kỳ đều sẽ kinh hô, giống như tiểu cô nương chưa từng trãi qua sự đời.

Tiểu Bảo cũng chạy theo sau mông của cô, một lớn một nhỏ chơi như điên, vui sướng chạy khắp nơi

Những người khác tuy rằng lạnh nhạt rất nhiều, vẫn bị hoa cỏ cây cối trước mắt, núi cao nước biếc mà chấn động không hồi thần được.

Người nào tà ác, đến nơi này, đều sẽ không tự giác thả lỏng, thậm chí được đến tâm linh bình tĩnh.

Phượng Loan quay đầu, đối thoại Tiểu Hoa nói, "Nơi này chính là trấn Nguyệt Lạc , đã từng là trấn Nguyệt Lạc- - "

Bạch Tiểu Hoa cúi đầu trầm tư, một lát sau, ngẩng đầu nói với câu ta, "Đi theo tôi."

Phượng Loan để cô tùy ý nắm mình, không rõ chân tướng đi theo cô đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh, nghi hoặc xem cô.

Bạch Tiểu Hoa đột nhiên nhếch môi cười, nhẹ nhàng đẩy, phịch một tiếng, Phượng Loan đã rơi xuống vào trong nước, thậm chí còn uống mấy ngụm nước.

Trên bờ nữ nhân nét mặt tươi cười như hoa, Phượng Loan nghĩ rằng, liền tính cái cô gái này đâm một đao vào tim cậu ta, chỉ sợ cậu ta sẽ không tức giận.

Trên người nàng có mùi quen thuộc của cậu ta, giống như tiên nữ xinh đẹp, nhất định chính là người cậu ta luôn chờ đợi.

Lẫm bẫm một tiếng chìm xuống nước.

Bạch Tiểu Hoa cả kinh, bước lên phía trước nhìn quanh bốn phía , thấy cậu ta không trồi lên, lòng có chút hoảng hốt lên, "Tôi chẳng qua đùa với cậu ta, để chô cậu ta tắm rửa một cái mà thôi, sẽ không thực đã xảy ra chuyện đi?"

Ở góc cô không nhìn thấy, một bàn tay thiếu niên trắng nõn bò lên, chậm rãi bò lên chỗ chân của cô, dùng sức kéo - -

"A a a - -" trong lúc hoảng hốt, vịt bơi cạn Bạch Tiểu Hoa bị rơi xuống nước.

Uống liền mấy ngụm nước, với không biết bơi càng hoảng loan, trong lòng hối hận bản thân một mình chạy tới nơi này, bây giờ không có người nào để kêu cứu.

Ngay khi cô cảm thấy chết chắc rồi, một đôi tay ấm áp ôm qua eo cô, chậm rãi mang cô bơi lên trên .

"Phốc... Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." cuối cùng cũng có được không khí mới mẻ, vừa ra tới hô hấp, nơi nào còn lo lắng thâ hình đàn ông đang nóng lên dán trên người mình phía sau.

"Không có việc gì!" Giọng nói mềm mại, không có tí tạp chất, đặc biệt trong trẻo, không là Phượng loan còn có thể là ai.

Bạch Tiểu Hoa một bụng lửa, xoay người liền tát một cái trên mặt cậu ta, "tên nhóc đáng chết này, thành tâm ép buộc tôi, rất không ngoan, tỷ tỷ muốn trừng phạt cậu, cậu..."

Bạch Tiểu Hoa trừng lớn mắt, một mặt khiếp sợ.

Phượng Loan mỉm cười, ánh mặt trời chiếu sáng ở trên mặt cậu ta, nhiều điểm sáng chói, chói mắt mà lóng lánh, mê ly mà mộng ảo.

"Có lỗi với chị, Phượng Loan dọa đến chị rồi."

Bạch Tiểu Hoa nhắm lại khẽ nhếch miệng.

Quả thật là dọa đến, mặc kệ là vì rơi xuống nước, còn là vì trước mắt này đẹp đến làm khuôn mặt người ta giận sôi.(Ari: Gato gato a~ Con trai không cần đẹp đâu mà huhu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.