Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 30: Q.2 - Chương 30: Kết cục 1: Hiên Hiên




Edit: Thúy Băng

Beta: Tuyết Huệ

Nhận thấy Bạch Tiểu Hoa cũng không có cự tuyệt, Sở Vân Hiên càng kích động ông cô, cánh môi hồng cũng dán lên lỗ tai mềm nhỏ trắng nõn của cô.

“Tiểu Hoa…” giọng nói khàn khàn, trong âm thanh có chút thỏa mãn, có bi thương, có bất an, có vui vẻ, bao hàm bên trong quá nhiều cảm xúc, quá nhiều tình cảm.

Bạch Tiểu Hoa chấn động mạnh, không trả lời lại tiếng gọi của anh, lại duỗi hai cánh tay ra, ôm lấy toàn bộ eo của anh ta.

Sở Vân Hiên nhẹ nhàng cắn vành tai của cô một cái, đó là vùng mẫn cảm của cô, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, vẫn có thể làm cho cô run rẫy như cũ

“Tiểu Hoa, sau khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ bỏ đi sao? Thật sao?” Giống như vì tìm kiếm đáp án, lại vì tìm kiếm sự an tâm, môi Sở Vân Hiên lại hôn lên cô một cái

Cái hôn này có chút ngoài ý muốn, cũng có một chút chủ ý trong đó.

Bị chắn miệng như vậy, Bạch Tiểu Hoa nghĩ, cô còn có chỗ để trả lời vấn đề của anh sao?

Bất đắc dĩ liếc mắt, lại bị anh nhìn thấy, vì thế nụ hôn cuồng nhiệt tới càng mãnh liệt, thiếu chút nữa làm cho Tiểu Hoa thở không nổi rồi.

“Đừng rời khỏi, cũng đừng rời khỏi anh, nếu không có em, anh sẽ chết..” Cuối cùng Sở Vân Hiên cũng buông lõng cánh môi của cô, híp mắt, nhìn cánh môi bị sưng đỏ do bị mình hôn, trong lòng như được lấp đầy một chút, chỉ có như vậy, anh mới có cảm giác có được cô

“…” Sẽ rời đi sao? Bạch Tiểu Hoa hơi nhíu mi, bắt đầu nghĩ đến vấn đề này.

“Vẫn là đừng trả lời, đừng làm cho em càng nghĩ càng rối, đừng nghĩ nữa.” Sở Vân Hiên thấy bộ dạng suy nghĩ của cô, chỉ sợ cô lại nghĩ ra cái đáp án làm người ta buồn bực, tranh thủ rút lui trước vấn đề.

Trong não cô gái này, chứa toàn những suy nghĩ kỳ quái. Nhìn như nhu nhược, lại kiên cường mạnh mẽ.

Không thể dùng lẽ thường để phán đoán, đây là cách nghĩ của Sở Vân Hiên.

Vẫn lại là thuận theo tự nhiên, đi một bước tính một bước đi, cùng nhau đến ngày nào đó… Anh sẽ tìm biện pháp cho chính mình, cũng tìm cho cô một cái kết thúc tốt đẹp nhất

“Ưm…” Bạch Tiểu Hoa trừng mắt nhìn đôi con ngươi óng ánh trong suốt, không ngăn cản được sự nhiệt tình của anh.

Vì sao hôm nay Sở yêu tinh lại lạ thường như vậy? Trong sự triền miên lại mang theo chút gì đó không cam lòng, trong sự không cam lòng lại mang theo tràn đầy nhiệt tình, sự nhiệt tình lộ ra có thể làm hòa tan con người.

Cũng chỉ có cô mới có thể gánh vác được, nếu đổi lại là người con gái khác, nhất định sẽ chết trong tay người đàn ông này.

Tuy Sở Vân Hiên rất muốn tiếp tục kéo dài, thân thể cũng vì khát vọng có cô, mà biến khẩn trương thành đau đớn.

Nên tuy nghĩ muốn tiếp tục, cũng biết rõ bây giờ không phải là lúc làm chuyện này, rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, hơi chút lưu luyến kéo cô ra khỏi mình.

Mắt phường cười mê người, thỏa mãn nhìn thấy bởi vì mình mà má cô gái này đỏ ửng lên.

Ánh mắt của cô mang theo say mê, hơi thở của cô là nguyên nhân làm cho bản thân mình bị nhiễu loạn…

Như vậy, như vậy đủ rồi.

“Anh đi ra ngoài giữ cửa cho em.” Sở Vân Hiên nhẹ giọng nói, thấy cô cúi đầu xuống, ý cười càng lúc càng sâu.

Chỉ có cái dạng này của Bạch Tiểu Hoa, mới đúng là Bạch Tiểu Hoa quen thuộc trong ký ức của anh.

“Đừng lo lắng, toàn bộ đều đã tốt, chúng tôi tin tưởng em, em cũng phải tin tưởng chúng tôi.” Khác với sự cà lơ phất phơ lúc trước, lúc Sở Vân Hiên nói ra lời nói này, vẽ mặt rất nghiêm túc.

Có lẽ là cảm nhận được chút tâm tình này của anh, chút do dự bất an cuối cùng trong lòng của Bạch tiểu Hoa, đột nhiên liền tan biến không còn dấu vết

Đúng vậy, chính mình không phải một người, không phải là năm năm trước, không phải là không có nơi nương tựa như trước rồi..

Cho dù là vì bọn họ, chính mình cũng cần phải tỉnh lại, mọi chuyện phải thành công

“Em biết rõ.” Trịnh trọng gật đầu, biết rõ hành động lần này quan hệ với vận mệnh của mọi người, Bạch Tiểu Hoa lấy sinh mệnh của bản thân làm tiền đặt cược lớn nhất.

Sở Vân hiên nhìn cô một cái, sau đó kiên quyết xoay người rời đi, đi nhanh ra ngoài.

Bạch Tiểu Hoa nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy được, như là lần cuối cùng mình gặp anh , trong lòng xẹt qua nỗi bất an mãnh liệt, tầm tình tối tầm làm cho cô không biết phài làm sao. Sự bất an này cuối cùng là gì, nàng không hiểu, lại có thể cảm nhận đến.

“Hiên hHên…”

Hiên Hiên – –

Sở Vân Hiên dừng lại, tuy nhiên là đưa lưng về, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng anh đang run.

Sở Vân hiên không hề động đậy, không có đáp lại, mà lại thở dài một hơi

Lúc xoay người lại, bạch Tiểu Hoa nhìn khóe mắt anh chợt sáng lên

“Cảm ơn anh.” Ngóng nhìn anh, đột nhiên Bạch Tiểu Hoa không biết vì sao bản thân mình lại dựa dẫm vào anh, dường như trong lòng cất giấu ngàn vạn câu hỏi, mà nói ra miệng, cũng chỉ nói ba chữ cảm ơn anh.

Sở Vân Hiên lắc đầu, “Là anh nên là cám ơn em, cám ơn em goi anh là Hiên Hiên.” Đó là phương pháp duy nhất có thể kéo anh từ địa ngực trở lại nhân gian.

Bạch Tiểu Hoa nhép miệng, cuối cùng cũng không nói ra cái gì.

Sở Vân Hiên cười một cái cho cô an tâm, trong ánh mắt rõ ràng viết anh có thể biết rõ ý tứ của cô, cho nên không cần lo lắng, không cần nhiều lời, anh đều đã biết.

Sau cùng, anh ở tịa trong ánh mắt của Bạch Tiểu Hoa, đi ra sơn động.

Sự rời đi của anh, quả nhiên làm cho BẠch Tiểu Hoa tỉnh táo lại, dứt bỏ tâm tình tối tăm lúc trước, tìm góc bàn mà ngồi, bắt đầu đem đem linh khí nhiễu loạn trong thân thể tụ tập một chỗ, hướng tới bước tiếp theo tiến quân.



Ngay tại lúc Bạch Tiểu Hoa bắt đầu đột phát, linh khí trong thiên địa bắt đầu chậm rãi vận chuyển lại. Cao thủ thiên giai đột phá, lượng linh khí nhu cầu có thể nói là tương đương khiến người chấn kinh, cơ hội có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.

Cực kỳ hiển nhiên, linh khí vận chuyển cùng khí bất thường trong không khí, dẫn tới mọi người chú ý.

“Thiên Địa lại sinh dị tượng, quả thực Bạch Tiểu Hoa cùng một dạng với mẹ cô ta

“Yêu nghiệt nếu là lưu lại, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”

“Vẫn lại nên đem ân oán cá nhân cùng mục đích đặt một bên, mọi người đồng tâm hiệp lực mới đúng.”

“Tuyệt đối không thể để cho cô còn sống, này quả bom hẹn giờ… Chúng ta không phòng không được.”

Hóa ra, trải qua việc Bạch Tiểu Hoa dẫn lôi kiếp để đối phó bọn họ, bởi vì vô kế khả thi, lại dưới tình huống đại loạn một tấc, Thượng Cổ Môn Phái cùng Thượng Cổ Đại Thế Gia, tính cả ẩn tàng thế gia đồng khởi liên hợp lại.

Long Môn, dược cốc, Hoa Tông, La Sát Môn, Tống gia, Lý gia, Dạ gia cùng, khoảng chừng Bát Đại Môn Phái cùng lục đại gia tộc, cộng lại 14 cổ thế lực, tụ tập đến chỗ đồng khởi.

Bên kia, Ngọc Đường Xuân cùng đám người Phượng Loan cùng lo lắng đợi tin tức

“Lâu như vậy, vì sao còn không có trở về?Giết chết tôi rồi.” Diệp Đan Phượng thỉnh thoảng đi tới đi lui, trên mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

Những người khác cũng một dạng, trên mặt đều dày đặc sự bất an.

Vẫn nhắm mắt lục soát Phượng Loan đột nhiên mở mắt ra, Ngọc Đường Xuân cùng Lãnh Như Phong, như cơn lốc gió bão qua đi, khẩn cấp hỏi, “Như thế nào?”

Phượng Loan xoa xoa mồ hôi trên trnas, “May mắn Phượng tộc cùng tuyết cốc chi trung có dũng khí tương tự cảm ứng huyết mạch. Cười suy yếu, ý bảo mọi người yên tâm, “Chị gái hiện tại đang ở nơi rất an toàn, chuẩn bị đột phá, mọi người không cần lo lắng.”

“Hô… Không tồi không tồi.” Cuối cùng Diệp Đan Phượng cũng thả nôi lo trong lòng xuống

“Chẳng qua…” Phượng loan mới mở miệng, lại đem tâm trạng mọi người nhảy vọt lên cổ họng

“Chẳng qua làm sao vậy? Có phải Tiểu Hoa bị thương hay không?”

“Mẹ tôi có phải đã xảy ra chuyện hay không? Anh mau nói nhanh…”

Phượng Loaan bất đắc dĩ, đành phải mở miệng nói, “Các người đừng kích động, nghe tôi nói hết lời tốt không? Chị gái không có việc gì, cũng không bị thương, chẳng qua là tôi lo lắng mà thôi. Thiên giai thăng cấp không giống người thường, nhất định hội rước lấy Thiên Địa dị tượng, tự nhiên cũng sẽ khiến cho kẻ thùchú ý, đến lúc đókẻ thù nếu mà tìm đến chị mà nói… Nếu là chị đã thăng cấp thành công, nếu không nghe lời… Tình thế liền tương đương nghiêm trọng rồi.”

Mọi người nghe xong, quá sợ hãi.

Mặt Ngọc Đường Xuân vốn là trắng xanh, giờ phút này trở nên không còn một chút máu nào, giống như một tờ giấy trắng.

“Cho nên…” Phượng Loan mới vừa mở miệng, Ngọc Đường Xuân liền thản nhiên nói, “Cho nên cậu hi vọng chúng ta ở tại chỗ này, cậu đi bên kia hổ trợ cô ấy phải không phải không?”

Phượng Loan hạ mí mắt, rầu rĩ hừ một tiếng.

Tiểu Bảo đột nhiên vọt tới bên người Phượng Loan, thân thể nho nhỏ ôm chặt lấy đùi Phượng Loan không buông, “Không, Tiểu Bảo cùng đi với cậu, tiểu bảo muốn mẹ, tiểu bảo muốn mẹ…”

Lời cầu xin khổ sở làm mọi người khổ sở đến rớt nước mắt, trong lòng đau đớn.

Phượng loan lại cự tuyệt rồi.

“Không được, Tiểu Bảo con là người thân của chị, không thể để xảy ra sơ xuất, con yên tâm, tôi sẽ đem chị gái trở về, tiểu bảo nghe lời, liền ở trong này ngoan ngoãn…”

“Tôi không chịu!” Mở miệng chính là là kẽ lạnh lùng trầm mặc Lãnh Như Phong, cặp con ngươi đen nhánh như bóng đêm, lóe sáng sự kiên định, môi mỏng nhẹ thở, không cho cự tuyệt, “Nói cho tôi biết vị trí của Tiểu Hoa.”

Phượng Loan lắc đầu, “Không được, không thể cho anh mạo hiểm.”

Ngọc Đường Xuân cũng đứng lên, đi tới trước mặt Phượng loan , khuốn mặt tuấn mỹ kia, đã không có vân đạm phong khinh, có chỉ là kiên định cùng thật sự.

“NHư Phong đã mà nói, cũng là điều tôi muốn.”

Phượng loan nháy mắt cảm thấy được bản thân mình quá đau đầu.

Diệp Đan Phượng muốn mở miệng, lại bị Phượng loan ngăn lại, “Đi được đi được, tôi biết ý tứ của các anh, đừng nói gì về điều này nữa, ài… Chúng ta cùng đi đi!”

Thôi, mặc kệ có cái hậu quả gì, đều đã để cho cùng anh chịu trách nhiệm đi.

Mọi người rời sơn động, mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã âm u lạ thường, một mảnh đen tối.

Phượng loan nhíu mi, giải thích nói, “Dị tượng đã sinh thành, hiện giờ chị gái đang ở trong giây phút nguy hiểm, liền tính không có công kích của kẻ thù, này cũng là cửa ải khó khăn khó có thể vượt qua trong đời của chị ấy.”

Ngọc Đường Xuân nhẹ cười, giọng điệu tuy nhàn nhạt, đã có tuyệt đối tự tin, “Thiên kiếp đều đã độ qua, còn có cái gì là có thể làm khó của nàng?”

Mọi người sau khi nghe xong, mỉm cười, tương hỗ dừng ở, sau cùng gật gật đầu cùng đi đến hương của Bạch Tiểu Hoa.



Cùng lúc đó, thế lực đối địch cũng chạy đến nơi của Bạch Tiểu Hoa

Mà bọn họ quên mất Tần ngôn còn bị buộc trong sơn động, nhìn hướng bọn họ rời đi, trong mắt lóe sáng biết rõ sắc thái, phức tạp lại mê hoặc.

Nghe được cô gái kia đã bình yên độ qua Thiên kiếp, bản thân lại có cảm giác thở dài nhẹn nhỏm. Chẳng lẽ chính mình cũng lo lắng cho cô ấy sao? Lo lắng cái người gặp mặt không vài lần, lại luôn hành hạ mình đó sao?

Bất quá, độ qua thiên giai, không thể không thừa nhận, cô gái này thật sự rất lợi hại.

“Lão huynh, anh ở đây trai lại được an nhàn rồi, nhìn biểu tình vẽ mặt suy nghĩ của anh, chậc chậc, thiệt thòi tôi còn lo lắng cho ăn như vậy!”

Tần ngôn nghe thấy âm thah quen thuộc, cũng đã quên tức giận, kích động ngẩng đầu, “Cuối cùng anh đã đến đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.