Tiếng ồn ào phức tạp
bên ngoài, các loại tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên
tai. Nhưng trong sơn động, bóng dáng gầy gò linh động, lại ngồi vững
vàng trên tảng đá, một tia khí lạnh bao trọn lấy cô, từ trên thân thể
cô có thể nhìn thấy một quả cầu trắng đang bao bọc đến không một khe hở, chậm rãi lưu động, đến khi bị hấp thu sạch sẽ mới thôi.
Mặc dù nhắm mắt, thần thức cũng đang tập trung, nhưng cô luôn cảm nhận rõ
tình huống bên ngoài, cho nên trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
"Quá chậm..." Trong lòng cô thở dài, nếu như những lời này bị người khác
nghe thấy chắc chắn có thể phun ra một bụng máu, nhờ có thiên phú trời
cho không nói, còn chiếm được tất cả Nguyệt Linh Tuyết, ngay cả tốc độ
đột phá để lên cấp cũng không thể dùng mắt thường nhìn thấy tất cả tình
huống. Lại còn nói quá chậm sao ——
Từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Đã đủ nghịch thiên rồi, chẳng lẽ còn muốn đem trời lật lại hay sao?
"Mọi người... Phải chịu đựng!"
Bóng dáng mãnh khảnh vẫn luôn ẩn nấp trong huyệt động, chờ đợi Bạch Tiểu Hoa đột phá.
Bởi vì được truyền sinh khí, thân thể của cô tỏa ra ánh sáng kì dị, ở trong cơ thể cô, từng đạo ánh sáng giống như biển rộng mênh mông, chạy ở chạy kháp các tĩnh mạch cùng xương cốt trong cơ thể cô, làm dịu huyết nhục,
rèn luyện thân thể.
Chỉ cậy vào sức mạnh thì không làm gì
được, trong võ học, đầu tiên là lực sát thương, sau chính là Linh Vũ
Học. Mà Linh Vũ Học chính là vũ kỹ cùng vũ lực kết hợp với nhau. Vũ kỹ
cũng được chia cấp, thực lực càng cao, có thể học được vũ kỹ càng cao.
Bạch Tiểu Hoa chấp tay trước ngực, thấp thoáng lóe lên đủ mọi ánh sáng màu
sắc, có chút yếu ớt, lại ẩn chứa sức mạnh vô tận, khiến người ta không
dám bỏ qua.
"Mẹ... Xin phù hộ con gái." Đôi tay trắng nõn
của Bạch Tiểu Hoa, chậm rãi vuốt ve ngực đang phát ra đủ loại tia sáng
màu sắc, ngay sau đó, tia sáng kia coi như có phản ứng bình thường, mơ
hồ tản ra ánh sáng càng thêm sáng ngời .
Đã đến giai đoạn phá tan quan trọng. Chỉ cần cho cô một chút thời gian, chắc là không thành vấn đề.
Ép buộc đè xuống sự nóng bức với bất an trong lòng, hiện tại cô có thể
làm, chính là nhanh chóng thăng cấp, trở nên mạnh mẽ.
Từ từ, hơi thở Bạch Tiểu Hoa càng ngày càng yếu ớt, đến khi chung quanh thân
thể tất cả năng lượng toàn bộ biến mất mới thôi, Bạch Tiểu Hoa tiến vào
một cảnh giới hết sức kỳ diệu, thậm chí ngay cả hô hấp đều từ từ biến
mất, người không biết tình huống, chắc hẳn sẽ cho rằng nàng đã tọa hóa.
(đạo phậtt là chỉ ngồi chết.)
Mà thần thức cùng linh hồn Bạch Tiểu Hoa, toàn bộ dung hợp với thế giới này, không có ai biết, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Toàn bộ, yên lặng đáng sợ.
Tương phản với tĩnh hình yên ắng bên trong, bên ngoài tình hình chiến đấu ầm ỹ kịch liệt.
" Bọn tiểu bối không biết tự lượng sức mình, " mở miệng nói chuyện, là
Dược cốc Cốc chủ vẫn luôn im lặng, chỉ thấy ông ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nhàn nhạt liếc qua bọn Thanh Loan, sau đó nói với
một chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh, "Tuyệt nhi, con phải đi giáo huấn một chút bọn họ đi."
Chàng trai trẻ tuổi cười khẽ, khẽ gật đầu, "đồ nhi lĩnh mệnh."
Người này tên là Dược Tuyệt, chính là Đại Đệ Tử thân truyền của Cốc
chủ, thực lực phi phàm, một tay y thuật càng xuất thần nhập hóa, ở trong thế hệ thanh niên, có danh tiếng không nhỏ.
Cho nên, khi người thanh niên này đi ra, bầu không khí chung quanh cũng trở nên tưng bừng náo nhiệt.
"Dược Tuyệt đã ra, xem ra thú vị."
"Nhất định hết sức đặc sắc, những người bỏ đi này, chờ ngược đãi đi, khà khà."
"Dược Tuyệt đại ca cố gắng lên —— "
Nghe tiếng gào chung quanh, những Đại Môn Phái đó, nhóm người cầm đầu Đại
Gia Tộc không những không ngăn cản, thậm chí cong lên khóe môi.
Thanh Loan hơi nhíu mày, nhín thấy trên mặt trắng nõn đáng yêu như thủy tinh, hiếm thấy lộ ra nụ cười lạnh như băng, khinh bỉ mở miệng nói, "Cái
thứ không biết xấu hổ, quả thực là vũ nhục danh tiếng Thượng Cổ Môn
Phái, tổ tiên của các ngươi nếu trên trời có linh thiên chắc lẽ chết sẽ không nhắm mắt."
Thanh Loan đại diện cho Phượng tộc, Phượng tộc tồn tại vạn năm sớm hơn Thượng Cổ gia tộc cùng các Đại Môn Phái,
trong khung có dòng máu Phượng Hoàng kiêu ngạo cùng cao quý. Thực lực
của những người này rõ ràng cao hơn hắn, nhưng hắn lại dùng loại phương
pháp này nhục nhã bọn họ. Chết cũng không sợ, sợ là không có tôn nghiêm
cùng cốt khí.
" Dược Tuyệt, xin chỉ giáo." Chàng trai lạnh
lùng nói, "Trước tiên chính anh nên lo lắng đi, tôi sẽ không nhường anh, tôi muốn lời anh nói phải trả giá thật nhiều." Nhẹ nhàng liếc Thanh
Loan, ở trong nhóm người này, thì ra Thanh Loan là thực lực mạnh nhất,
những người khác... Dược Tuyệt ngông nghênh cười, thật đúng là không
bằng một cọng lông!
"Thanh Loan." Đôi môi đỏ mọng của Thanh Loan mấp máy, nhạt nhẽo nhổ ra hai chữ, cũng không nói nhảm nhiều lời,
ngay sau đó bắt đầu điên rồ thay đổi linh lực liên tục của mình, đem
trạng thái điều đến cao nhất.
Cái tên Dược Tuyệt kia, rất mạnh, chỉ từ hơi thở có thể phát giác được, thực lực của người này cao hơn với mình.
Trái tim bọn người Sở Vân Hiên cảm thấy lo lắng.
Nhiệt độ trong sân đột nhiên tăng cao không ít, hai người Thanh Loan cùng
Dược Tuyệt, đều mang ra khả năng đặc biệt, vì tiết kiệm thời gian, hiển
nhiên Dược Tuyệt không có ý định dây dưa với Thanh Loan, cho nên vừa ra
tay, chính là sát chiêu.
Trên măt Dược Tuyệt chậm rãi hiện
lên thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, theo linh lực không ổn định, từng
vòng hơi thở màu xanh đưa hắn vờn quanh trong đó, trên bầu trời bắt đầu
rả rích mưa phùn, mưa phùn lâm râm này nhưng không ai dám bỏ qua, mưa
phùn ẩn chứa vô số sinh cơ, mang theo lực lượng trấn áp lòng người, đem linh khí trong trời đất đều ngưng tụ.
Mưa phùn tản ra ánh sáng trong suốt, giống như từng mũi tên độc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể muốn lấy mạng người.
Mà trong trời đất, một tia sấm chớp, chậm rãi từ trên trời giáng xuống.
"Đây là..."
"Dược cốc đứng đầu vũ kỹ —— "
"Không ngờ Dược Tuyệt ngay cả Trấn Cốc Chi Bảo đều học xong, tên đối diện kia chắc xong đời."
Mọi người sợ hãi than, ánh mắt nhìn Dược cốc tràn đầy bội phục cùng tự tin, căn bản cũng không so đo, tiểu tử đối diện kia chết chắc rồi. Nhìn có
chút đồng thời hả hê, cũng mang theo sự đồng tình nhàn nhạt, chỉ có điều sự đồng tình này cũng không phải là đồng tình thật sự, ngược lại là
châm biếm càng thêm nhiều hơn.
Bên kia, sắc mặt Thanh Loan cũng đã bắt đầu ngưng trọng.
Bọn người Sở Vân Hiên, Ngọc Đường Xuân càng lo lắng nhíu mày, nhưng, vì
giúp Tiểu Hoa tranh thủ thời gian, có lẽ tình huống này mới là tốt nhất.
"Anh Thanh Loan..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, cũng phải lộ vẻ
thần sắc bất an. Bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo Diệp Đan Phượng, Diệp Đan
Phượng vỗ cái đầu nhỏ của bé, cuối cùng cũng phải bất lực thở dài một
hơi, trong đám người của bọn họ, cũng chỉ có Thanh Loan mới có thể kéo
dài một ít thời gian.
Diệp Đan Phương nhìn về hướng sơn động, trong con mắt lóe lên tia sáng.
Tiểu Hoa, cô nhất định phải thành công!
"Đại đạo luân hồi." Một tiếng quát chói tai, Dược Tuyệt hung hăng vung bàn
tay, một song chưởng mang theo một ít lực đao, mạnh mẽ tấn công về hướng Thanh Loan.
Đồng tử Thanh Loan co rút lại kịch liệt, toàn
thân tiềm lực phát huy đến cực hạn, không tiếc thúc dục sức lực Phượng
Hoàng bên trong cơ thể
Phượng Hoàng bay lượn, niết bản trọng sinh!
Từng đoàn ánh lửa, đem vây quanh Thanh Loan trong đó, giống như áo giáp bằng lửa, đem bảo vệ Thanh Loan.
Trong mắt Dược Tuyệt hiện lên một chút tia sáng kinh ngạc, không ngờ khôi
giáp Hỏa Phượng trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại, nhưng, này thực lực của Thanh Loan lại không đủ để vận dụng đến cực hạn, mặc dù khôi
giáp Hỏa Phượng có thể hình thành phòng ngự năng lực cường đại, nhưng
trên mặt Dược Tuyệt lại hiện ra sự chiến đấu điên cuồng.
"Ha ha, từ lâu đã nghe nói qua khôi giáp Hỏa Phượng của Phượng tộc chi lợi
hại, hôm nay, Dược cốc tôi liền muốn nhìn, rốt cuộc là khôi giáp Hỏa
Phượng của anh lợi hại, còn là Đại đạo luân hồi của ta càng cao thêm một bậc!"
Ngọn lửa đỏ rực, vờn quanh chung quanh thân thể Thanh Loan,ngọn lửa này làm cho người ở gần hít thở không thông, sửng sốt
khiến người chung quanh không cách nào tới gần, hơi thở nhiệt huyết này, khiến người ta không dám bỏ qua.
"Lại là người Phượng tộc?"
"Phượng tộc không phải bị tiêu diệt rồi sao? Tiểu tử này rốt cuộc là ai?"
"Ngay cả khôi giáp Hỏa Phượng đều có thể đem ra sử dụng, tiểu tử này không
đơn giản, nói không chừng vẫn là nhân vật trọng yếu của Phượng tộc."
"Chậc chậc, vẫn còn có huyết mạch trực hệ Phượng tộc còn tồn tại, xem ra quá
đặc sắc rồi, Tuyết cốc cùng Phượng tộc rõ ràng đều có hậu nhân, xem ra
còn chiếm được truyền thừa."
Biết thân phận của mình bộc lộ
ra sẽ đưa tới bao nhiêu phong ba, nhưng bây giờ Thanh Loan đã không có
lựa chọn nào khác, chỉ là thực lực của mình chưa đến thiên giai, chỉ sợ
khôi giáp Hỏa Phượng này phát huy không được 100% sức lực.
Trong chớp mắt, Dược Tuyệt mang sức mạnh trời đất chấn động, sát khí nồng đậm đập vào mặt, từ trên không trung, hung hăng đánh xuống về hướng của
Thanh Loan.
Mà Thanh Loan cũng phải đưa ra tất cả sức lựa, thúc dục nội lực lớn lên chống lại một kích sắc bén này của Dược Tuyệt.
Hai người hung hăng đụng vào nhau, trong lúc nhất thời, hỏa quang cùng sát
khí phóng lên trời, tiếng đinh tai nhức óc phá hủy, vang dội cả bầu
trời.
Đại phá tạo thành thanh thế, vô cùng to lớn, trận khói đặc bụi tràn ngập trong không khí, khiến người ta thấy không rõ cuối
cùng kết quả như thế nào.
Trong khói đặc, hô hấp mọi người ngừng lại.
Một bóng người chậm rãi đứng lên, từ một trận cuồng phong thổi qua, chủ
nhân đạo bóng dáng kia, hoàn toàn xuất hiện ở mọi người trước mắt.
"Thanh Loan!" Diệp Đan Phượng kinh ngạc kêu lên, ngay sau đó vô cùng vui sướng bất ngờ
Tiểu Bảo cũng phải mặt mày hớn hở, "Thật tốt quá, ta biết ngay anh Thanh Loan sẽ không thua."
Ngay lúc mọi người thở dài một hơi, đôi mắt Ngọc Đường Xuân bỗng nhiên co
rụt lại, sắc mặt trở nên khó coi lạ thường, mà bên cạnh anh Sở Vân Hiên
sắc mặt cũng biến thành màu đen, đến ngay cả xưa nay sắt mặt Lãnh Như
Phong không có biểu hiện gì, khóe miệng cũng phải chịu hết nổi co lại.
Ngoài ra còn một bóng người, mặc dù có chút chật vật, nhưng cũng là vững vàng đứng lên.
Người kia, không phải Dược Tuyệt còn có thể là ai?
Chỉ thấy hắn cười lạnh, hai mắt thật đắc ý cuồng vọng, aanh ta nhếch nhếch
miệng, từng chữ từng câu nói, "Phượng tộc... Cũng không gì hơn cái này."
Lời vừa dứt, đối diện Thanh Loan phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn
không có ngã xuống, mặc dù hắn đã lung lay sắp đổ, tuy nhiên gắt gao
nhìn chằm chằm Dược Tuyệt đối diện.
Đang lúc ánh mắt mọi người nghi hoặc ở bên trong, Dược Tuyệt lại chậm rãi đi tới trước mặt Thanh Loan.
Ánh mắt của anh ta có chút phức tạp, trên mặt cũng lộ ra một loại thần sắc
khiến người ta không hiểu, tựa hồ là bàng hoàng, lại dường như mang theo một chút kính nể.
Ngay tại lúc bọn người Sở Vân Hiên quyết
định tiến lên, lại nghe thấy Dược Tuyệt chậm rãi mở miệng nói, "Dù cho
mất đi ý thức, cũng không chịu lui bước sao? Nếu như không phải có quan
hệ đối địch, có lẽ... Tôi sẽ kết giao với anh làm bạn, đáng tiếc..."
Dược Tuyệt vừa nói dứt, ầm ỹ chung quanh lại an tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người đã bị dáng người cao lớn kia thu hút
Thiếu niên khuôn mặt máu đen, quần áo rách nát, toàn thân là thương tích.
Nhưng trên gương mặt tuấn mỹ kia, lại là mang theo đậm đặc chiến ý, hai
mắt vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước.
Thanh Loan, đã mất đi ý thức, nhưng như cũ vẫn dùng thân hình gầy yếu kia chắn trước mặt kẻ thù
Chỉ cần anh ta vẫn còn, chỉ cần anh còn có thể nói, như vậy, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đi qua ——
...
Bởi vậy, Thanh Loan đang cùng với Dược Tuyệt chiến đấu, thất bại!